“…Có phải cậu đang bị người mà cậu thích tránh mặt không?”
Tôi đã lên sân thượng để hỏi Hizakura về chuyện tình cảm của cô ấy, nhưng thật bất ngờ khi nghe rằng cô ấy đang bị người mà cô ấy thích tránh mặt.
Tôi hỏi Hizakura, dù trong lòng có phần bối rối bởi không thể lường trước những gì cô ấy sẽ nói tiếp theo.
“Tớ tưởng mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp mà… Sao lại thành ra thế này?”
“Tớ không biết nữa… Có một vài điều khiến tớ băn khoăn, nhưng dường như cậu ấy không quá bận tâm về sự cố đó.”
“Hiểu rồi, vậy có thể còn do những yếu tố khác…”
Dù nói vậy, nhưng nếu chính Hizakura cũng không rõ nguyên nhân, thì dù chúng tôi có đoán thế nào đi nữa, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, và khó mà tìm ra lý do để giải quyết. Có lẽ tốt hơn là nên nhìn nhận sự việc theo cách đó.
“Tớ biết… nhưng vẫn không rõ lý do, vậy mình nên làm gì trong tình huống này?”
“Chuyện này phụ thuộc vào việc cậu ấy tránh cậu đến mức nào. Cậu ấy có tránh mặt cậu nhiều không?”
“Cậu ấy vẫn nói chuyện, nhưng có phần lạnh lùng hơn trước… Tớ có cảm giác như cậu ấy muốn đẩy tớ ra xa… nhưng cũng không hẳn. Nên tớ sẽ không biết chắc cho đến khi hỏi thẳng cậu ấy.”
Cậu ấy vẫn trò chuyện nhưng tỏ ra xa cách hơn trước, và cô ấy có thể cảm nhận được điều đó.
“Thế cậu có biết người đó cảm thấy thế nào về cậu bây giờ không?”
“Tớ nghĩ là bạn bè…… A, cậu ấy cũng từng nói là xem tớ như một người khác giới.”
Xem như một người khác giới…!?
Tôi tự hỏi mối quan hệ giữa Hizakura và người cô ấy thích đã tiến triển đến mức nào để người đó nói ra điều như vậy. Tôi gạt ngay những suy nghĩ đang lẩn quẩn trong đầu và lên tiếng.
“Nếu vậy, có thể lý do cậu ấy tránh cậu là vì cậu ấy đã nhận ra cậu như một người khác giới.”
“Nhưng tại sao cậu ấy lại né tránh tớ chỉ vì điều đó?”
“Có thể vì cậu ấy đã thích cậu nên cảm thấy ngượng ngùng khi ở bên?”
“Không phải, cậu ấy không phải kiểu người như vậy... Tớ nghĩ cậu ấy tránh tớ vì một lý do đặc biệt nào đó.”
Có thể có một lý do đặc biệt, nhưng như tôi đã nói, đó không phải điều chúng tôi ncó thể đoán mò được.
Sau đó, ──── tôi bật dậy khỏi ghế và nói với Hizakura.
“Nếu câu ấy đã nhận ra cậu như một người khác giới, thì giờ cậu chỉ cần tỏ tình thôi.”
“Làm sao tớ có thể tỏ tình khi cậu ấy đang tránh tớ như thế này?”
“Tớ xin lỗi… nhưng đó là tất cả những gì tớ có thể nói vào lúc này.”
Tôi định quay đi về phía cửa sân thượng thì Hizakura bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
“Hizakura, tớ đã nói với cậu rồi, ────.”
“Vậy thì hãy nói cho tớ biết… tại sao cậu lại tránh mặt tớ, Kanzaki-kun?”
Tôi sắp lặp lại điều mình vừa nói, thì Hizakura nói bằng giọng buồn bã.
Tôi đang tránh mặt Hizakura… Nghe cô ấy nói vậy làm tôi có chút khó xử, nhưng hành động đó là hợp lý.
Thật kỳ lạ, người mà cô ấy yêu và tôi đều đang tránh mặt cô ấy cùng lúc. Nếu tôi ở cạnh cô ấy và đưa ra lời khuyên về tình cảm, chẳng khác nào tôi lợi dụng cô ấy cả.
“Đúng là tớ có đang tránh mặt cậu, nhưng đó là vì cậu không còn cần những lời khuyên về tình yêu từ tớ nữa. ... Nếu cậu đã khiến người đó nhận thức được cậu như là một người khác giới, thì bây giờ tớ cũng chẳng còn lý do gì để xuất hiện trước mặt cậu, phải không?"
Nghe tôi nói vậy, cô ấy có vẻ hơi giận – một điều hiếm thấy ở Hizakura, ít nhất là với tôi.
“Tớ không thể tuỳ tiện gạt bỏ cậu như vậy, Kanzaki-kun!”
Rồi cô ấy tiếp tục, lần này với vẻ buồn bã hơn.
“Tớ vẫn không thể để cậu lảng tránh tớ được, Kanzaki-kun… Này, nói cho tớ biết, lý do thật sự là gì? Tại sao cậu lại tránh mặt tớ?”
"……Tớ đã nói với cậu rồi, vì tớ không còn cần phải đưa ra lời khuyên về tình yêu cho Hizakura nữa. ────"
“Nếu vậy, không liên quan đến chuyện tư vấn tình cảm, cậu có thể đi chơi với tớ sau giờ học hôm nay được không? Nếu hôm nay cậu bận, thì ngày mai hoặc ngày kia cũng được... Cậu có thể đi chơi với tớ chứ?”
Đi chơi với Hizakura ư, điều này có thể làm cản trở mối quan hệ giữa cô ấy và người mà cô ấy thích. Tất nhiên tôi không thể làm vậy.
“……”
“Thật kỳ lạ, Kanzaki-kun… trước đây cậu và tớ vẫn rất thân thiết mà ────.”
“Tớ chỉ không muốn cản trở chuyện của cậu và người ấy.”
Tôi ngắt lời cô ấy và nói thẳng ra cảm xúc thật của mình.
… cạn lời