Buổi tối hôm đó, sau khi chúng tôi ăn xong bữa tối mà Hizakura đã nấu cùng tôi, chúng tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và trò chuyện một chút.
"Hizakura, cảm ơn cậu đã dạy mình nấu ăn hôm nay, và còn những thứ khác cậu đã giúp mình nữa."
"Cậu định về rồi sao...?"
"Ừ, mình đã thưởng thức món ăn của Hizakura rồi mà."
Khi tôi chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế sofa, nhưng Hizakura lại nắm lấy cổ tay tôi, cản tôi lại.
“Khoan đã, Kanzaki-kun.”
"Có chuyện gì vậy?"
"......"
Sau một khoảng lặng, Hizakura nghẹn ngào nói:
"Kanzaki-kun,...... ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau ăn món cà ri mà Kanzaki-kun đã làm tại nhà mình, đúng không?"
"Đúng vậy."
Khi tôi gật đầu đáp lại, Hizakura nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy lo lắng xen lẫn mong đợi.
"Nếu cậu không ngại,...... cậu có muốn ở lại nhà mình tối nay không?"
"... Eh? …… Ở lại sao?"
Tôi sững sờ, đầu óc như ngừng hoạt động trong giây lát. Nhưng rồi tôi kịp lấy lại bình tĩnh và trả lời:
"Hizakura cũng có người mình thích rồi mà, phải không? Mình rất vui vì cậu tin tưởng mình, nhưng ít nhất cậu cũng không nên làm vậy. Ở lại qua đêm thế này thực sự không phải ý hay───"
Khi tôi định từ chối, Hizakura chợt nắm lấy bàn tay của tôi bằng cả hai tay của cô ấy và khẽ nói:
"Dù cho tớ có thích ai đi chăng nữa, mình vẫn muốn Kanzaki-kun ở lại! Nếu cậu không muốn thì mình không trách, nhưng nếu cậu không phiền thì mình thật sự muốn cậu ở lại."
Tại sao? Mình chỉ là bạn của Hizakura thôi mà───. Nhưng không hiểu sao, có cảm giác như mối quan hệ giữa hai đứa không đơn thuần chỉ là bạn bè, như thể cô ấy đang muốn nói điều gì đó sâu xa hơn.
Và thực tế là... kể từ khi Hizakura tựa đầu lên đùi mình, mình đã bị cô ấy hút hồn hoàn toàn.
Lúc này, giữa tôi và Hizakura có gì đó đã thay đổi, và suy nghĩ thêm cũng chẳng giúp ích gì, nên tôi quyết định tập trung vào Hizakura trước mặt và đáp lại.
"... Được thôi, nếu Hizakura muốn vậy, mình sẽ ở lại."
"Thật chứ?!"
"Ừ... nhưng cậu không nên nói điều này với bất cứ ai khác ngoài người cậu thích. Mình thấy lo cho cậu đấy."
"Kanzaki-kun,...... đừng lo, mình sẽ không bao giờ nói điều này với ai khác ngoài cậu đâu."
Hizakura nói chắc nịch... có lẽ cô ấy đã cố tình không nhắc đến người mà cô ấy thích, vì tình cảm ấy đã quá hiển nhiên.
Sau khi cuộc trò chuyện lắng xuống, tôi nói với Hizakura:
"Hizakura,...... cậu có thể buông tay mình ra không?"
"..... tay?"
Nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt tay tôi, Hizakura bối rối rụt tay lại rồi vội vàng xin lỗi.
"M-mình xin lỗi! Mình không để ý là đã nắm tay cậu!"
"Không sao đâu, mình không khó chịu gì, đừng lo lắng."
"Vậy thì tốt quá rồi..."
Hizakura thì thầm điều gì đó mà tôi không nghe rõ, nhưng tôi cũng không để tâm lắm.
"Vậy mình về nhà lấy đồ thay đã."
"Ừm... xin lỗi cậu vì đã nói điều này đột ngột quá."
"Cậu không cần phải xin lỗi, mình đã đồng ý mà. Hay là mình tắm ở nhà rồi qua luôn?"
"Không, nước sẽ nguội mất, cậu tắm ở nhà mình đi."
"Ừ... vậy nghe lời cậu, về lấy đồ thay đây."
"Okay, cậu cứ đi đi!"
Sau khi Hizakura tiễn tôi ra cửa, tôi nhanh chóng về nhà lấy đồ và quay trở lại nhà cô ấy. Khi tôi bước vào cửa, Hizakura hồ hởi chào.
“Mừng cậu về nhà! Kanzaki-kun!”
“Tớ về rồi đây, huh?”
"Kanzaki-kun vừa nói “tớ về rồi” hả?”
Hizakura thì thầm
“...! V-vâng! Mừng cậu về nhà, Kanzaki-kun!"
"Cậu đã nói rồi mà, không cần nói lại đâu."
"A-à, đúng rồi."
Hizakura đỏ mặt, nhưng rồi cô ấy lắc đầu, cố lấy lại bình tĩnh.
"Mình đã chuẩn bị nước tắm khi Kanzaki-kun về nhà lấy đồ. Cậu muốn tắm trước không?"
"Tớ thì sao cũng được."
"Vậy thì cậu tắm trước đi, Kanzaki-kun."
"Được thôi."
Sau đó, tôi tắm ở nhà Hizakura, và khi tôi vừa tắm xong, cô ấy ngay lập tức bước vào.
—Vài phút sau, Hizakura bước vào phòng khách, tóc còn ướt và trông quyến rũ hơn bao giờ hết.
Chỗ này tốn tận 15p để dịch nhma vẫn không hiểu nên thôi để đó ai hiểu câu này góp ý giúp mình với ha