Tôi sẽ biến cậu thành otaku, hãy biến tôi thành riajuu!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 6

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 4

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 487

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2941

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 6

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 6

Quyển 2 - Chương 6:

Tớ đăng ký vào một quán maid cafe khác và được nhận rồi, nên bọn mình quyết định sẽ làm ở đó. Tên quán là MY HOME, cậu có biết không?」

Sáng thứ Bảy tuần đó, tôi vừa thức dậy đã nhận được tin nhắn của Koigasaki.

Lần nào nhận tin nhắn tôi cũng mong là của Hasegawa gửi đến, nhưng mấy hôm trước tôi đã trao địa chỉ liên lạc cho Hasegawa rồi mà vẫn chưa nhận được tin nhắn nào của cậu ấy, khiến tôi hơi hụt hẫng.

Tôi nhìn lại tin nhắn của Koigasaki một lần nữa. Được nhận vào quán maid cafe MY HOME sao…?

Không chỉ biết thôi đâu, quán maid cafe MY HOME này tôi còn từng đến rồi. Hồi trước đi Akihabara với Suzuki, cậu ấy bảo đây là quán maid cafe nổi tiếng nhất Akihabara còn dẫn tôi đến đó.

Cô ấy được nhận vào đó ư… Đúng là Koigasaki và Sakurai chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã khá dễ thương rồi, nếu tiêu chuẩn tuyển chọn của maid cafe chú trọng ngoại hình thì việc họ được nhận cũng khá hợp lý.

「Ồ, tớ từng đến rồi. Đã bắt đầu làm việc chưa?」Tôi nhắn lại.

「Hôm nay là ngày đầu tiên thực tập. Thực tập không đạt sẽ không được làm việc.」Cô ấy cũng lập tức hồi âm.

Nhưng tôi nhớ quán đó các maid phải trò chuyện và chơi game với khách nam, thỉnh thoảng còn phải lên sân khấu hát hò nhảy múa nữa. Koigasaki cô ấy thật sự làm được sao? Cô ấy đã hiểu rõ những điều này rồi mới đi ứng tuyển à?

Mặc dù tôi rất lo lắng, nhưng tôi chợt nhớ ra mình còn không có thời gian để lo cho người khác.

Mặt khác, mấy ngày trước tôi cũng bắt đầu đi làm thêm ở quán karaoke rồi. Hôm nay có ca từ một giờ chiều đến mười giờ tối, đang định chuẩn bị đi làm… nhưng nói thật, tôi chẳng thể nào lấy lại tinh thần nổi.

Dù mới chỉ đi một lần, nhưng tôi đã có linh cảm chẳng lành rồi. Lúc đó là một tiền bối nam học năm ba cấp ba, hơn tôi hai tuổi, dạy tôi làm việc, nhưng anh ta là loại trai đẹp hoạt bát (Riajuu) hơi lả lơi mà tôi chẳng biết cách đối phó, giải thích cái gì một lần rồi mà hỏi lại sẽ lập tức xị mặt. Rõ ràng đối phương cũng cảm thấy tôi thật phiền phức.

Lúc đó còn có ba người làm thêm khác, tổng cộng bốn người kể cả tôi. Trong đó có hai nữ, hai nam, tất cả đều là học sinh cấp ba hoặc sinh viên tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng ai nấy cũng đều là loại trai xinh gái đẹp (Riajuu) nổi bật, chỉ có mình tôi là lạc lõng. Cảm thấy không thể hòa hợp với những người khác.

Trong lòng tôi mong chờ hôm nay sẽ có những thành viên khác, và chuẩn bị với tâm trạng u ám.

Ước nguyện của tôi không thành hiện thực, hôm nay tôi vẫn bị tiền bối tên Katou (cái tên trai lả lơi mà tôi không ưa lắm) hướng dẫn như trước.

「À, có thời gian thì xem cái này đi.」

Anh ta ném cho tôi một thứ giống như sách hướng dẫn. Uầy, thật là thiếu trách nhiệm.

Ngày hôm đó anh ta chủ yếu dạy tôi cách mang đồ uống và dọn dẹp phòng sau khi khách trả phòng, nhưng giải thích rất qua loa, cộng thêm thái độ áp đặt không cho phép hỏi han, khiến tôi có không ít chỗ không hiểu rõ, nhưng vì không khí lúc đó mà chẳng dám hỏi. Ban đầu tôi định sau này sẽ hỏi các tiền bối khác, nhưng khách vào thứ Bảy rất đông, đến cả người mới như tôi cũng chỉ có thể liên tục mang đồ uống, thức ăn… không có thời gian để hỏi. Hơn nữa còn vài lần mắc lỗi và bị Katou cùng các tiền bối khác sửa lưng. Cuối cùng, tôi kết thúc ca làm thêm với thân thể và tinh thần kiệt quệ, lê bước mệt mỏi về nhà.

Vừa về đến nhà, tôi thấy em gái Akari, học lớp một cấp hai, đang một mình chơi điện tử, mẹ thì đã đi ngủ rồi.

Nhìn kỹ, em gái tôi chỉ mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, phía dưới không mặc quần gì cả, trông không hề phòng bị.

Chắc là em ấy lấy áo T-shirt của mẹ hay của ai đó mặc làm đồ ở nhà, mùa hè năm ngoái em ấy cũng mặc thế này suốt.

Trước đây em ấy hay mặc đồ lót đi lung tung trong phòng, nhưng bị mẹ la 「Con gái gì mà không đứng đắn tí nào!」 thì cứ đến mùa hè là em ấy lại nhất quyết mặc thế này.

Trong khi nếu tôi mà nóng đến mức chỉ mặc mỗi quần lót thì em ấy sẽ la ầm lên là đừng có bày mấy thứ dơ bẩn ra ngoài…

「Ủa… vậy cơm của con…」

Trên bàn ăn không có thứ gì giống bữa tối cả, khiến tôi không giấu nổi sự kinh ngạc. Mẹ đáng lẽ phải biết chỗ làm thêm không có phục vụ bữa ăn chứ…

「Có một nồi cà ri đó, anh tự đi hâm lên mà ăn. Cơm trong nồi cơm điện chắc cũng còn mà.」

Akari chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, nói bâng quơ.

「Thiệt tình… phiền phức quá đi mất——」

Dù bụng đói meo thèm cà ri, nhưng tôi cũng mệt đến nỗi chẳng muốn nhúc nhích, cứ thế đổ vật ra ghế sofa. Không ổn rồi, chắc chỉ năm phút nữa là tôi sẽ ngủ gục mất.

「Hâm nóng thôi thì có gì mà phiền chứ? Naoki sao anh lười thế hả! Mà nói đi cũng phải nói lại, ai bảo anh chơi bời tận khuya mới về nhà!」

「Con có đi chơi đâu, mẹ không nói với em à? Con đi làm thêm ở quán karaoke nên mới mệt bở hơi tai đây này…」

「Làm thêm—? Anh á?」

Akari cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tôi, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

「Anh đang làm trò gì thế hả? Anh làm sao mà đi làm thêm được chứ! Cái đồ Otaku thối tha lại còn chẳng biết điều như Naoki…」

Em ấy hình như đang mắng tôi, nhưng tôi mệt đến mức không còn sức để cãi lại.

「Đừng ngủ ở đây chứ! Anh tự mình làm thêm đến mức mệt bã người ra thì ráng chịu chứ sao!」

Ồn… ồn ào quá…

Sau đó Akari cũng liên tục la hét không ngừng, nhưng tôi đã nửa tỉnh nửa mê, gà gật trên ghế sofa, không nghe rõ Akari đang kêu gì nữa.

「…Naoki đồ ngốc—!」

「Đau quá!」

Đúng lúc tôi sắp ngủ gục thì Akari ngồi đè lên người tôi, dùng mông chèn lại.

「Em làm cái quái gì vậy…!」

Tôi đau quá tỉnh dậy, định đứng lên mắng Akari một trận… nhưng nhìn thấy đồ trên bàn ăn thì lập tức tắt ngúm lửa giận.

Trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn cơm cà ri và đồ uống.

「Ủa? Em chuẩn bị à?」

「Ai bảo Naoki anh không ăn cơm mà cứ muốn ngủ! Của mẹ vất vả nấu đấy, lãng phí lắm biết không!」

「Thật sao… Cảm ơn em nhé, Akari!」

Akari dường như đang giận dỗi, không thèm nhìn tôi, nhưng tôi vẫn cảm ơn em ấy và bắt đầu ăn cơm cà ri.

Akari cứ thế kết thúc trò chơi, hậm hực nói 「Em đi ngủ đây!」 rồi chui tọt vào chăn. Vừa mới nghĩ em ấy hiếm khi tốt với mình, thoắt cái đã lại nổi cáu, con bé tuổi dậy thì thật khó hiểu.

*

Ngày hôm sau là Chủ Nhật, tôi muốn xả hết sự uất ức tích tụ từ lúc làm thêm, thế là một mình đi đến phố Akihabara.

Ra khỏi cổng Electric Town, tôi lang thang ở Toranoana và ANIMATE các kiểu. Lương làm thêm vẫn chưa về, trong người tôi chỉ còn hơn năm nghìn yên. Với lại sau này còn nhiều khoản phải chi tiêu, tôi quyết định nếu không phải là thứ đặc biệt muốn mua thì sẽ không mua gì cả, đơn thuần chỉ tận hưởng niềm vui đi dạo phố. (Mà nói thật, chỉ ngắm mà không mua thì cũng không thú vị lắm.)

Sau khi đi một vòng, tôi nhận ra mình khát khô cả cổ dưới cái nóng oi ả, thế là quyết định tìm một quán nào đó để ngồi nghỉ.

Tôi đi về phía quán M gần cổng phố điện tử trước, nhưng vừa thấy hàng người dài dằng dặc đã quyết định bỏ cuộc. Kế đó, tôi nhớ ra có một quán Mos Burger ở phía xa hơn một chút, ngược hướng, nên băng qua vạch kẻ đường để đến đó. Thế nhưng, ở đây cũng đông nghịt người, không chỉ tốn thời gian mua đồ mà còn chẳng biết có còn chỗ trống không nữa.

Dù cũng nghĩ đến việc mua đại một lon nước ở máy bán hàng tự động gần đó, nhưng chân tôi mỏi nhừ rồi, vẫn muốn tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ.

Lúc này, tôi chợt nhớ đến quán cà phê hầu gái mà Koigasaki-chan bắt đầu làm thêm. Dù chưa hỏi cô ấy khi nào đi làm, nhưng hôm qua Koigasaki-chan bảo là chưa thi đậu thực tập thì không được đi làm, vậy chắc hôm nay vẫn chưa bắt đầu làm việc đâu nhỉ? Quán đó cũng khá gần chỗ tôi đang đứng, mà cho dù có đi những quán cà phê hay nhà hàng gia đình bình thường khác, nhìn lượng khách vào ngày nghỉ thế này thì cũng chẳng biết có thể vào ngay được không. Dù quán cà phê hầu gái cũng chưa chắc có ngay chỗ trống, nhưng nghĩ bụng chắc sẽ vắng hơn mấy quán bình thường, thế là tôi đi về phía quán cà phê hầu gái "MY HOME".

Đi thang cuốn lên lầu đến cửa hàng, xem ra quán cà phê hầu gái "MY HOME" có vẻ hơi đông khách, nhưng rất nhanh đã có một cô hầu gái đến dẫn tôi vào chỗ.

Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi tự mình đến quán cà phê hầu gái, nên khá là hồi hộp.

"Chủ nhân, ngài muốn gọi món gì ạ?"

Một cô hầu gái trang điểm đậm, tóc nâu, trông vô cùng đáng yêu đến hỏi tôi gọi món gì, thế là tôi gọi ly nước cam rẻ nhất. Những cô hầu gái mặc váy ngắn xếp nếp ren bồng bềnh, ai nấy cũng trẻ trung, dễ thương vô cùng. Quả nhiên những nơi như thế này đều chọn người theo ngoại hình mà phải không?

Trong lúc đợi nước mang ra, tôi đảo mắt nhìn quanh. Khắp nơi đều thấy các cô hầu gái đang trò chuyện với khách, chơi trò cắm kiếm hải tặc râu đen hoặc chụp ảnh. Nhìn kỹ phần giải thích trong thực đơn, thì chơi game hay chụp ảnh chung cũng phải trả phí. Nghĩ lại thì cũng phải thôi.

"Xin mời lên món~!"

Một người đàn ông mặc vest, có vẻ là nhân viên, lên tiếng gọi các cô hầu gái. Trông như anh ta đang ra hiệu cho các cô ấy mang những món ăn đã xong ở quầy đi. Lập tức có một cô hầu gái đến bưng đồ ăn, đưa đến trước mặt khách. Xem ra hôm nay cũng đông khách lắm, các cô hầu gái bận tối mặt tối mày.

Chẳng mấy chốc, ly nước cam tôi gọi đã được mang ra.

"Đã để ngài chờ lâu rồi ạ, nước cam của ngài... Ơ?"

Nhìn thấy diện mạo của cô hầu gái đó, tôi giật nảy mình.

Đó là Sakurai-chan.

"Kashiwada-kun, sao cậu lại ở đây...?"

Sakurai-chan trong bộ đồ hầu gái trông lạ mắt thật. Vì bộ trang phục được thiết kế hơi nhấn mạnh vòng một, khiến vòng một đồ sộ của cô ấy cực kỳ nổi bật, ánh mắt tôi cứ vô thức bị hút về phía đó, nhưng tôi cố gắng lắm mới nhịn được.

À, dù không quan trọng, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gọi tên tôi đấy.

"À, Sakurai-chan, hôm nay cậu đi làm à... Tôi có chút việc ở Akihabara, nên tiện đường ghé qua xem thử thôi..."

Sakurai-chan vẫn như mọi khi, lộ ra vẻ mặt đầy cảnh giác với tôi.

"Cậu đến xem tình hình của Koigasaki-chan à...?"

Cô ấy nói.

"Không... không phải vậy đâu! Phải nói là, tôi nghe bảo thực tập chưa xong thì không được đi làm, nên cứ tưởng hai cậu vẫn chưa bắt đầu công việc chứ..."

"Tôi và Koigasaki-chan đều đã thi đậu thực tập ngày hôm qua rồi, nên hôm nay bắt đầu đi làm."

"Đậu ngay lần đầu á? Thiệt... thiệt là giỏi quá đi mất..."

"Không không, nội dung cũng khá đơn giản thôi... Tôi và Koigasaki-chan chỉ cần được hướng dẫn một tiếng là đại khái nhớ hết rồi. Koigasaki-chan cô ấy đang ở đằng kia kìa."

"Hả? Koigasaki-chan đã bắt đầu làm việc rồi ư?"

Sakurai-chan chỉ tay về phía bếp, ở đó có một gương mặt quen thuộc. Dù có bỏ qua yếu tố thiên vị người quen, thì Koigasaki-chan mặc bộ đồ hầu gái này trông vẫn đẹp hơn bất kỳ cô hầu gái nào trong quán. Cô ấy có vẻ đang được một tiền bối hầu gái chỉ dẫn trong bếp.

"Azuki~? Xin mời lên món~!"

Lúc này, một nhân viên gọi tên Sakurai-chan. Tôi nghĩ, Sakurai-chan, cậu dùng tên thật để đi làm à?

"Vâng ạ~! Vậy tôi xin phép cáo lui trước đây."

Sakurai-chan lạnh nhạt nói xong rồi rời đi. Tôi một mình uống nước cam, vừa uống vừa theo dõi tình hình của Koigasaki-chan.

Trong bếp, tiền bối hầu gái vẫn thao thao bất tuyệt nói chuyện với Koigasaki-chan, có phải đang dạy việc cho cô ấy không nhỉ?

Chẳng mấy chốc, cô ấy bắt đầu bày đồ ăn lên đĩa. Sau đó rời khỏi bếp, mang đồ ăn đến bàn của khách. Sau khi đưa đồ ăn cho khách, khách có vẻ đã nói gì đó với cô ấy, nhưng dù nhìn từ xa cũng thấy Koigasaki-chan rất hoảng loạn, chỉ chào hỏi qua loa một chút rồi nhanh chóng rời xa khách. Ngay sau đó, cô ấy bị một cô hầu gái khác gọi lại, rồi đi vào phòng sinh hoạt của nhân viên.

Lúc này, tôi và Koigasaki-chan, người đang quay đầu lại, đã có một khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau.

Sau một lúc, Koigasaki-chan và một cô hầu gái khác đi ra từ phòng sinh hoạt của nhân viên. Vẻ mặt Koigasaki-chan có vẻ rất thất vọng. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ tiếp tục bưng món, nhưng lần này cô ấy lại vào bếp bắt đầu phụ làm đồ ăn.

Chẳng mấy chốc đã hơn ba mươi phút, nếu ngồi thêm nữa thì sẽ bị tính thêm phí chỗ ngồi, nên tôi rời chỗ và đi đến quầy tính tiền trước khi hết giờ.

Khi thanh toán ở quầy, tôi và Koigasaki-chan đang ở trong bếp lại một lần nữa bốn mắt chạm nhau.

Cô ấy vẫn không nói gì với tôi.

Tôi nhanh chóng thanh toán xong rồi rời khỏi quán.

Tiếp tục ở lại Akihabara cũng chẳng mua được gì, nên tôi định về nhà. Vừa đến ga Akihabara thì một tin nhắn gửi đến.

"Người gửi: Koigasaki Momo

Cậu đang ở đâu? Nếu vẫn còn ở Akihabara thì... chờ tớ chút được không?"

Có thể tự do nhắn tin, tức là bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi à?

"Tớ vừa đến ga Akihabara..." Tôi chỉ gõ vài chữ rồi gửi lại.

Tin nhắn hồi đáp lập tức gửi đến: "Tớ vừa tan ca làm thêm, cậu có thể đến cửa hàng Cosplay đồ cũ tên Tam Diệp Đường vào lúc 3 giờ rưỡi không?"

Bây giờ chưa đến ba giờ, nếu đi dạo quanh Akihabara một chút rồi đến đó thì vừa đúng lúc. Đồng thời, đối với tôi, người đang cần mua đồ Cosplay, thì việc được đến cửa hàng Cosplay này rất vừa ý tôi. Tôi vẫn luôn muốn tìm chỗ mua mà không biết mua ở đâu nên chưa hành động.

Hơn nữa, vì là đồ cũ nên chắc sẽ bán rẻ hơn bình thường nhỉ? Hôm nay đi xem, nếu bộ đồ tôi định hóa trang mà bán rẻ thì có thể đợi lương làm thêm về rồi mua cũng được.

Thế nhưng, đương nhiên tôi chưa từng đến cửa hàng Cosplay tên Tam Diệp Đường đó bao giờ, nên không biết địa điểm.

"Đó là chỗ nào vậy... Gặp nhau trước cửa quán MY HOME không được sao?"

"Tuyệt đối không được! Trong quán cấm cả việc đi bộ trên phố Akihabara cùng đàn ông nữa!"

Thật á? Nghiêm khắc vậy sao. Nếu thế thì, đi cùng nhau đến tiệm đồ Cosplay vốn dĩ cũng phải bị cấm chứ nhỉ?

Hết cách rồi, tôi đành dùng điện thoại tìm vị trí của Tam Diệp Đường, xem ra cũng khá gần MY HOME.

Tôi đến trước thời gian hẹn năm phút, đợi một lát sau thì Koigasaki-chan cũng đến... Việc này thì không sao, nhưng phía sau cô ấy còn có bóng dáng của Sakurai-chan nữa, đến lúc này thì tôi hết cả hứng rồi.

"Để cậu đợi lâu rồi! Vậy thì, đi xem đồ Cosplay thôi nào!"

"À... ừm..."

Nhưng lúc này tôi lại thấy hơi gợn gợn. Sao Koigasaki lại phải rủ riêng tôi đến xem đồ cosplay làm gì? Cô ấy với Sakura-chan tự mình vui vẻ bàn bạc, chọn lựa nhân vật cos chung với nhau chẳng phải tiện hơn sao?

"Nghe Azuki nói quán này cho thử đồ đó! Tiện lợi quá đi mất!"

"Ờ..." Tôi ậm ừ đáp, rồi cả ba cùng bước vào quán.

"Momo mặc bộ này thì đúng là chuẩn không cần chỉnh luôn~! Game này cũng hay lắm đó, bữa nào tớ cho cậu mượn nha!"

Bộ đồ mà Sakura-chan giới thiệu cho Koigasaki là trang phục của nhân vật nữ chính trong một tựa game otome. Quả thật, vì bối cảnh game mang phong cách giả tưởng phương Tây, nên bộ đồ của nhân vật chính cũng là kiểu đầm công chúa diêm dúa ren rủ, nhìn rất hợp với Koigasaki.

"Ôi chao~ Dễ thương quá~!"

"A, còn bán cả đồ của Hoàng tử Vũ Đạo nữa kìa—!" Sakura-chan reo lên đầy phấn khích, rồi vọt đến khu trang phục. Tôi nhớ đó là tác phẩm đang được phái nữ cực kỳ yêu thích trong mùa này...

Cứ tưởng Koigasaki sẽ chạy theo, nhưng cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ.

"Này Kashiwada, trong số đồ cosplay ở tiệm này, có trang phục của nhân vật nào mà Suzuki-kun thích không?" Koigasaki hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Ố ồ, ra là vậy, tôi hiểu rồi...

Thì ra đây là lý do Koigasaki rủ tôi đến quán này. Cô ấy muốn hóa trang thành nhân vật yêu thích của Suzuki trong sự kiện cosplay tháng này, nên nhờ tôi nói cho cô ấy biết đó là nhân vật nào, trang phục ra sao. Thì ra là vậy. Mấy hôm trước cô ấy cũng có nhắc đến. Dù đã lập ra hiệp ước, nhưng chà đạp tôi thế này thì cũng quá đáng rồi đấy nhé.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dạo này tôi cũng nhận được không ít sự giúp đỡ từ phía Hasegawa... Giúp cô ấy chuyện vặt này cũng chẳng sao.

"Ưm— nếu là gần đây thì chắc chắn là bộ này, Chiến đội Mỹ Nữ CUTIE 5."

Tôi lập tức tìm thấy bộ đồ cosplay nhân vật hoạt hình mà Suzuki yêu thích rồi cầm lên. Đây là một bộ phim hoạt hình chiến đội dành cho bé gái, chiếu vào sáng Chủ Nhật. Nói đơn giản thì đó là câu chuyện về năm nữ sinh tiểu học biến hình để chiến đấu với kẻ thù, nhìn cái là biết ngay một tác phẩm mà một tên cuồng loli như Suzuki sẽ khoái mê tơi. Trang phục sau khi biến hình khá hở hang, trông rất gợi cảm, không chỉ trẻ nhỏ mà cả người lớn cũng mê mệt.

"Ưm... ừm..." Koigasaki nhíu mày nhìn bộ trang phục. Chiếc váy này vừa ngắn cũn cỡn lại còn hở cả bụng, độ "khoe da thịt" phải nói là khá cao, có lẽ cô ấy đang phân vân về chuyện đó.

"Còn nhân vật mà Suzuki thích thì là..." Tôi rút điện thoại ra, tìm kiếm hình ảnh rồi đưa cho Koigasaki xem.

Vì là series chiến đội, nên có năm màu: đỏ, hồng, trắng, xanh nước biển và đen. Nhân vật mà Suzuki thích nhất chính là "Taoyuan Lilina", CUTIE PINK—cô bé học sinh lớp bốn hậu đậu, ngây thơ, đáng yêu kiểu em gái út, và là thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Tiện thể nói thêm, tên của tất cả thành viên đều liên quan đến màu sắc cá nhân của họ sau khi biến hình.

"Ồ... em... em muốn thử bộ này!" Koigasaki cầm bộ đồ, chạy đi tìm nhân viên để được thử. Cô nàng đó vì Suzuki mà dám khoác lên mình bộ đồ hở hang đến vậy sao...

"Ơ, Momo cậu định thử bộ này đó hả?" Sakura-chan nhìn thấy bộ đồ trên tay Koigasaki, giật nảy mình.

"Ưm... ừ."

"Đúng là Momo mà mặc thì chắc chắn sẽ rất đẹp đó..." Sakura-chan vẫn trưng ra vẻ mặt khó tin.

Koigasaki bước vào phòng thử đồ, bỏ lại tôi và Sakura-chan. Ngay lúc tôi cảm thấy không khí đang trở nên nặng nề thì—

"Bộ đồ đó... là do Kashiwada-kun giới thiệu cho Momo mặc đúng không?" Sakura-chan chất vấn tôi với giọng điệu chẳng khác nào đang trách móc.

"Ờ... cái này... hình như là, mà hình như không phải..."

Kiểu này thì chẳng khác nào tôi đang ép Koigasaki mặc đồ cosplay hở hang vậy.

Ngay lúc tôi đang cảm thấy bối rối, Koigasaki kéo rèm phòng thử đồ ra, bước chân ra ngoài.

"Thế... thế nào rồi...? Có bị gượng quá không?"

Bộ đồ của Taoyuan Lilina, hay còn gọi là CUTIE PINK, bất ngờ lại vô cùng hợp với Koigasaki. Có lẽ vốn dĩ cô ấy đã hợp với những chiếc váy hồng diêm dúa ren rủ thế này rồi, vì đồ thường ngày của cô ấy cũng theo phong cách đó mà.

Koigasaki cột tóc thành hai bím y hệt CUTIE PINK, thoắt cái đã biến từ cô nàng gyaru mặc đồng phục ban nãy thành một hình mẫu đúng chuẩn gu mấy tên otaku.

"Mơ... Momo đáng yêu quá trời!" Sakura-chan chạy đến ôm chầm lấy Koigasaki.

"Nếu Momo định cos CUTIE 5 thì tớ cũng cos chung luôn! Mặc dù tớ mà cos học sinh tiểu học thì hơi bị gượng gạo..."

"Ơ, làm gì có! Cos chung đi mà!"

Nếu Sakura-chan muốn cos nhân vật CUTIE 5, vậy thì Kurose Reika của CUTIE BLACK chắc chắn sẽ rất hợp. Cô bé đó mới học lớp sáu tiểu học thôi mà đã sở hữu thân hình đáng ghen tị, là nhân vật gợi cảm duy nhất trong CUTIE 5.

"A, nhưng bộ đồ này đắt quá..." Koigasaki nhìn mác giá gắn trên váy mà thở dài. Dù là hàng đã qua sử dụng, nhưng cũng những mười ngàn yên lận. Dù sao thì đây cũng là bộ đồ được may đo tỉ mỉ, chắc hẳn giá gốc còn đắt hơn nhiều.

"Kashiwada, có bộ nào khác không?"

"Ờ, để tôi xem nào..."

Nhân vật mà Suzuki thích, lại còn có bán ở tiệm này nữa... Tôi vội vàng lật tìm các bộ trang phục.

Sakura-chan nhìn tất cả bằng ánh mắt khó chịu. Chắc tám mươi phần trăm là cô ấy không thể hiểu nổi tại sao lại là tôi đang giúp Koigasaki chọn đồ. Hơn nữa, tôi cũng không biết Koigasaki đã giải thích cho Sakura-chan về chuyện Suzuki chưa, nên tôi không tiện nói ra.

"Uầy, cái thứ này mà cũng có đồ cosplay nữa à..."

Bộ đồ kế tiếp mà tôi tìm thấy là trang phục cosplay của nhân vật trong bộ anime chiếu đêm mà Suzuki cực kỳ mê, tựa đề là 《Mẫu Giáo Thì Sao Chứ?》. Câu chuyện lấy bối cảnh một ngày nọ, những đứa trẻ mẫu giáo bỗng chốc lớn phổng lên thành thiếu nữ mười sáu tuổi—một cốt truyện khá kỳ lạ. Vì tâm trí vẫn là trẻ con, cô gái này vô tư cởi quần áo trước mặt nam chính, hoặc bắt nam chính tắm chung, tạo nên một bộ hài kịch tình yêu (?) hơi bậy bạ. Suzuki, vốn dĩ chỉ có hứng thú với loli, dường như cũng cảm thấy bị cuốn hút bởi cái sự "lệch pha" trong thiết lập này: nữ chính bên trong là loli nhưng bên ngoài lại là người lớn. Tiện thể nói thêm, theo cốt truyện thì nữ chính vốn là trẻ mẫu giáo, nên dù có vẻ ngoài mười sáu tuổi nhưng lúc nào cũng mặc nguyên bộ đồng phục mẫu giáo. Vậy mà tôi lại không ngờ, người ta còn bán cả đồ cosplay của cô bé này nữa chứ.

"Cái... cái này...?" Koigasaki nhìn thấy bộ đồng phục mẫu giáo mà đứng hình toàn tập. Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù kích thước là dành cho người lớn, nhưng nhìn kiểu gì thì nó cũng là một bộ đồng phục mẫu giáo màu vàng chanh, đúng nghĩa "từ trong ra ngoài".

"Ừm, là thích cái này đấy... khó quá thì đừng cố làm gì..."

"...Cũng có thể là mặc vào rồi lại hợp bất ngờ thì sao... ừm..." Koigasaki mặt tái mét lẩm bẩm một mình, rồi cầm bộ trang phục bước vào phòng thử đồ. Quả là dũng cảm hơn người mà.

"Momo sao rồi? Mặc vừa không?"

"Mặc thì vừa đó... Nhưng không được, cái này thật sự không được đâu, lố lăng quá!"

"Ơ? Mặc vừa là tớ mở ra đó nha?" Sakura-chan chưa kịp đợi Koigasaki trả lời đã kéo toẹt cái rèm ra.

".................."

Luyến Kỳ ngượng ngùng cúi đầu, mặc bộ đồng phục mẫu giáo xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Ừm... biết đâu lại ổn thì sao. Đáng yêu ngoài dự kiến. Tớ nghĩ Luyến Kỳ mặc gì cũng hợp thật...

"Tuyệt đối không được đâu! Tớ không nên mặc cái này mà!"

Luyến Kỳ lập tức muốn kéo rèm lại –

"Ê? Không đâu! Thật sự là hợp đến phát thèm luôn đó!"

Lời của bạn học Anh Tỉnh đã vượt quá mức phụ họa rồi. Cô bé này có ổn không vậy...

"Nhưng tớ thật sự không có dũng khí mặc đồ này đi tham gia sự kiện..." Bách Điền, còn bộ nào khác không?"

"Hả? Bộ nào khác á? Tớ xem..."

Tớ rút ra một bộ trong số những bộ đang treo.

"Cái... cái này thì sao..."

Tớ hơi ngại ngùng đưa cho Luyến Kỳ. Sở dĩ tớ ngại là vì bộ đồ này có lẽ còn đáng xấu hổ hơn cả bộ đồng phục mẫu giáo trên người cô ấy.

Đó là bộ Cosplay của trò chơi đối kháng mà Linh Mộc thích, "Valiant Princess", nhưng tất cả nhân vật trong trò chơi đều là nữ, và trang phục của ai cũng hở hang. Linh Mộc thích một nhân vật Loli mặc đồ kiểu y tá, nhưng bộ đồ của cô bé cũng "mát mắt" không kém, tuy là bộ đồ y tá trắng tinh khôi, nhưng nửa trên chỉ có một nửa, để lộ rõ nửa dưới bầu ngực. Nửa dưới mặc một chiếc váy siêu ngắn gần như thấy cả quần lót và đôi tất trắng quá gối, một bộ trang phục mà bất kỳ fan nào cũng không thể cưỡng lại được.

Luyến Kỳ nhận lấy bộ đồ từ tay tớ, sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Cái... cái... cái... cái thứ này! Sao tớ có thể mặc chứ! Cậu... cậu cũng quá đáng rồi đó!"

Mặt cô ấy đỏ bừng, ném trả bộ đồ lại cho tớ.

"Gì chứ, là cậu bảo tớ nói cho cậu biết mà!"

Nhìn kỹ lại, ngay cả bạn học Anh Tỉnh cũng đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tớ.

Không... không phải mà! Tớ không có ý định để Luyến Kỳ mặc bộ đồ này... Sao lại thành ra thế này chứ.

"Còn bộ nào khác không? Bộ nào khác!"

"Hả? Tớ xem qua rồi, trong cửa hàng này hết rồi..."

Luyến Kỳ nghe tớ nói, thất vọng rũ hai vai xuống.

Trong lúc Luyến Kỳ thay bộ đồng phục mẫu giáo ra, tớ cảm nhận được ánh mắt của bạn học Anh Tỉnh.

"... Bách Điền đang nói cho Tiểu Đào biết cô ấy hợp với vai nào đúng không... Là Tiểu Đào bảo cậu nói với cô ấy sao...?"

"Hả... Không, chuyện này giải thích thế nào nhỉ... Cậu xem, cô ấy chỉ là muốn trở thành một Otaku, nhưng lại chưa có khái niệm gì về tác phẩm và nhân vật cả, nên tớ mới nói cho cô ấy..."

Tớ bắt đầu nghĩ rằng nói vậy thật phiền phức, chi bằng nói thẳng chuyện của Linh Mộc cho cô ấy biết, nhưng bạn học Anh Tỉnh lại dành rất nhiều tâm huyết vào Cosplay, nếu biết Luyến Kỳ chỉ vì "muốn làm quen với chàng trai mình thích" mà muốn Cosplay thì có lẽ ấn tượng của cô ấy về Luyến Kỳ sẽ xấu đi. Tớ tự nghĩ trong lòng như vậy, và quyết định vẫn nên giấu chuyện của Linh Mộc đi.

"Ra vậy..."

Khuôn mặt nghiêng của bạn học Anh Tỉnh trông đầy bất mãn, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ nơi Luyến Kỳ đang thay quần áo. Chẳng bao lâu, Luyến Kỳ bước ra khỏi phòng thay đồ.

"Để mọi người đợi lâu rồi! Xin lỗi nhé, cả Tiểu Đậu nữa... Nếu Tiểu Đậu cũng muốn thử đồ..."

"Không, tớ được xem buổi trình diễn thời trang Cosplay của Tiểu Đào hôm nay là mãn nguyện lắm rồi~!"

Thái độ bất mãn khi nãy nói chuyện với tớ đã biến mất hoàn toàn. Bạn học Anh Tỉnh vui vẻ nô đùa với Luyến Kỳ.

"Cuối cùng thử hết rồi mà vẫn chưa quyết định được sẽ Cosplay gì..."

Luyến Kỳ thất vọng nói.

"À, nhắc mới nhớ vẫn còn một nhân vật được đề cử. VOCALOID mới ra mắt gần đây, 'Hibiki 音 Lộ Lộ' rất được (Linh Mộc) chú ý... Nhưng bản thân VOCALOID đó mới ra mắt gần đây thôi, chắc Cos phục cũng chưa bán đâu."

"Hibiki 音 Lộ Lộ" là một VOCALOID mới ra mắt được thiết lập độ tuổi mười hai, đặc trưng là chất giọng non nớt. Hình minh họa trên bao bì cũng khá nhỏ nhắn dễ thương, được mệnh danh là góc chiêu dụ Loli.

"Nếu Tiểu Đào muốn Cosplay Hibiki 音 Lộ Lộ, tớ có trang phục của chị Rikka, có thể Cos cùng cậu đó!"

"Thật á? Nhưng mà Hibiki 音 Lộ Lộ... là nhân vật như thế nào?"

Tớ giải thích sơ lược cho Luyến Kỳ về VOCALOID Hibiki 音 Lộ Lộ, sau đó dùng điện thoại tìm hình ảnh cho cô ấy xem.

"A, có lẽ đây là nhân vật đáng yêu nhất từ trước đến giờ mà tớ thấy!"

Quả thật trang phục của Hibiki 音 Lộ Lộ chỉ là một chiếc váy mini, độ hở không cao, nhìn từ con mắt con gái thì đây là một bộ quần áo khá dễ thương và thời trang.

"Nhưng nếu không có quần áo để bán thì cũng vô nghĩa thôi..."

Ngay khi Luyến Kỳ lại thất vọng –

"Nếu chưa có quần áo để bán thì tự làm là được chứ sao! Không vấn đề gì, tớ nghĩ bộ quần áo này làm cũng khá đơn giản thôi! Tự làm thì kích cỡ cũng vừa vặn nữa! Tiểu Đào à, tớ sẽ giúp cậu, cùng làm nhé?"

"Hả? Tự làm á? Nghe thú vị đấy! Tớ luôn muốn tự làm thử quần áo một lần xem sao~!"

Tự làm Cos phục...? Làm cái phức tạp như vậy á? Chuyện này có làm được không vậy?

"Nhưng mà, có khó không?"

Luyến Kỳ dường như cũng nghĩ giống tớ.

"Quen rồi thì không thấy khó đâu~! Tớ sẽ giúp cậu!"

"Thật á? Tiểu Đậu trước đây có tự làm quần áo bao giờ chưa?"

"Ừm, quần áo của tớ hầu như đều tự làm đó. Quần áo may sẵn tớ mặc có thể không vừa kích cỡ! Với lại tự làm mới phát huy được sự cầu toàn, cũng thú vị hơn."

Không vừa kích cỡ... Lẽ nào là, ngực...? Vì ngực cô ấy lớn, nhưng những bộ phận khác lại rất gầy?

"Nói cách khác, bộ quân phục lần đầu gặp mặt cũng là tự làm...?"

Tớ thực sự rất tò mò, không nhịn được mà hỏi.

"Hả? À... đúng vậy... Nhưng, nếu có thể thì tớ mong cậu hãy quên chuyện lúc đó đi..."

Bạn học Anh Tỉnh nói nhỏ, và lập tức ngượng ngùng dời mắt đi.

Tớ cảm thấy âm lượng của cô ấy chưa bằng một nửa so với khi nói chuyện với Luyến Kỳ.

Tuy phản ứng này rất phũ phàng, nhưng có lẽ cô ấy nhớ lại chuyện bị nhìn thấy quần lót.

Tớ cũng nhớ lại, ngại ngùng dời mắt khỏi người bạn học Anh Tỉnh.

"Hay quá~! Có thể tự làm á! Vậy tớ cũng thử làm xem sao~!"

"Thật á? Vậy lần sau đến nhà tớ chúng ta cùng làm!"

Hai cô gái reo lên đầy nhiệt tình.

Cứ như vậy, Luyến Kỳ quyết định tự làm Cos phục của "Hibiki 音 Lộ Lộ", bạn học Anh Tỉnh Cosplay nhân vật "Megurine Ruka", hai người cùng nhau Cosplay.

Sau đó, tớ cũng tìm bộ Cos phục của nhân vật chính trong "Psychic" mà tớ muốn Cosplay trong cửa hàng đó, nhưng hình như không có bán, nên đành phải tìm chỗ khác.

"Đã quyết định rồi thì mau đi mua vải và tóc giả thôi!"

Vừa ra khỏi cửa hàng quần áo Cosplay, bạn học Anh Tỉnh đã vui vẻ đề nghị.

"Mấy thứ đó bán ở đâu vậy?"

Về tóc giả thì Akihabara cũng có bán, nhưng bình thường tôi hay mua ở tiệm bên Nippori, tôi ưng ý tóc giả ở đó lắm. Còn vải vóc thì Nippori cũng có mấy tiệm vải rẻ nữa. Tiện thể thì hai người có muốn ghé Nippori một chuyến không?

Ừ, đi chứ đi chứ! Đằng nào cũng gần Akihabara mà?

À, ra là lát nữa họ còn đi Nippori nữa… Tôi vừa ngẩn người nghĩ ngợi, thì Koigasaki bỗng quay đầu lại nói:

À, Kasiwada này, trước khi đến ga thì mình cứ tách ra đi riêng nha! Đi chung bị tiệm biết là sẽ bị mắng đó!

Ơ…

Nhắc mới nhớ, ban nãy họ có bảo nếu đi cùng con trai ở Akihabara mà để quán cà phê hầu gái biết thì sẽ rắc rối lắm. Nhưng mà, có cần phải kiêng kị đến mức đó không nhỉ?

À mà, cậu định thế nào? Từ giờ trở đi ấy.

Bị Koigasaki hỏi, tôi ngẫm nghĩ một lát rồi thấy phiền quá.

Haizz—đằng nào tôi cũng nói cho cô ấy biết Suzuki thích hóa trang thành nhân vật nào rồi, vậy là tôi hết giá trị lợi dụng rồi đúng không? Cái con bé này lợi dụng người khác triệt để thật đấy.

Thôi tôi về vậy…

Đằng nào tôi cũng chỉ vướng víu thôi, mà trông Sakurai cũng chẳng muốn tôi đi theo.

Cậu mua tóc giả chưa? Hay là hôm nay mua luôn đi thì hơn?

Ừm… đúng thật…

Tự mình đi mua tóc giả cũng mệt lắm. Nếu có người dẫn đến tiệm được giới thiệu thì tiện thể ghé qua có vẻ thoải mái hơn. Mặc dù cứ ba người thế này thì khá là gượng gạo, nhưng mà cũng chẳng biết làm sao.

Thế thì tôi cũng đi cùng vậy…

Vậy thì, tụi mình đi đến ga Nippori trước nha!

Koigasaki và Sakurai đi trước đến Nippori, đợi bóng dáng hai người khuất hẳn tôi cũng lập tức khởi hành.

Đi tuyến Yamanote từ Akihabara bốn ga. Họ dặn hẹn ở cổng Nam, nên tôi đến Nippori là đi thẳng ra cổng Nam ngay.

Koigasaki và Sakurai đã đến nơi rồi.

Vậy thì, đi thôi~ Azuki, mình nên đi lối nào đây?

Để tôi nghĩ xem, ừm… trước tiên thì… mình đi tiệm gần nhất trước nha, tiệm tóc giả Maple đó!

Theo sự dẫn đường của Sakurai, chúng tôi đi đến tiệm tóc giả tên là “Maple”. Đi một đoạn thấy bảng hiệu, chúng tôi liền bước vào trong.

Oa, tuyệt thật!

Koigasaki nhìn quanh tiệm, không ngớt lời trầm trồ.

Trên tường trong tiệm treo kín cả một mảng tóc giả, có tóc dài, tóc ngắn, tóc dựng đứng, tóc màu sắc sặc sỡ, và đủ loại tóc giả kỳ quặc khác nữa.

Aaa~ Cái này với cái này tôi muốn đội lúc mặc đồ thường đó!

Koigasaki cầm một bộ tóc giả tóc tém màu nâu sáng lên, bắt đầu tinh nghịch.

Tôi cũng muốn thử tóc tém một lần, nhưng mà tôi vẫn thích tóc dài hơn, chỉ muốn thử một lần thôi nên có lẽ tóc giả sẽ ổn hơn đó~!

Momo mà để tóc tém chắc cũng xinh lắm đó~!

Thật hả? Azuki hợp hơn nhiều đó! Có muốn thử đội xem sao không?

Lại chìm đắm vào thế giới của hai người… rồi.

Không không, phải tìm tóc giả của nhân vật trước đã chứ…

Sakurai cẩn trọng ngắt lời.

À, phải rồi.

À, cứ đưa tên nhân vật với ảnh cho nhân viên là họ sẽ tìm được loại phù hợp cho mình đó~

Quý khách muốn tìm loại tóc giả nào ạ?

Vừa đúng lúc nhân viên đến hỏi, thế là Koigasaki đưa ảnh Kyoune Ruru cho họ xem. Ngay lập tức, nhân viên lấy hàng ra từ trong tiệm.

Về màu sắc thì có màu của bộ này, hoặc bộ này. Bộ này sáng hơn trong ảnh một chút, nhưng tôi nghĩ cũng khá là gần rồi.

Nhân vật mà Koigasaki muốn hóa trang là Kyoune Ruru có tóc màu xanh nước biển, nhưng chỉ riêng màu xanh nước biển cũng đã có rất nhiều sắc độ rồi, thế nên nhân viên chọn ra ba loại có màu gần nhất với màu trong ảnh.

Màu này đẹp quá~!

Ừm, nhìn cảm giác thì màu này có lẽ gần giống nhất!

Lấy tóc giả ra khỏi túi, trải ra xem thì kết quả là cả hai đều ưng ý một bộ, thế là Koigasaki quyết định mua luôn.

Kasiwada, cậu cũng mua luôn đi.

Ơ?… Kasiwada cũng muốn hóa trang thành nhân vật nào đó hả?

Sakurai nhìn tôi với vẻ mặt cảnh giác cao độ.

Tao muốn hóa trang cùng Momo thôi, đừng có mà phá đám!… Trông mặt cô ấy như muốn nói vậy.

À, thì tôi cũng định đi cosplay với bạn bè…

Tôi cũng sẽ đến sự kiện mà Koigasaki và Sakurai hóa trang, nhưng mà nói ra thì sẽ rắc rối hơn, tốt nhất là không nên nói.

À, ra là vậy.

Sakurai lộ vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn.

Phản ứng gì mà rõ ràng quá vậy trời.

Biết tôi không định hóa trang chung với Koigasaki là cô yên tâm đến thế à?

Quý khách muốn tìm loại tóc giả nào ạ?

Nhân viên lại gần một lần nữa.

À, màu nâu, phần đuôi tóc phía sau dài và vểnh ra ngoài…

Có tên nhân vật cụ thể nào không ạ…

Nhân vật chính trong anime về siêu năng lực…

Ồ, Masumi phải không ạ! Vậy thì… trông kiểu này thế nào ạ?

Nhân viên mang đến hai bộ tóc giả đúng yêu cầu, trong đó có một bộ cực kỳ giống với hình mẫu, thế là tôi mua luôn.

Cảm ơn quý khách đã ủng hộ, tổng cộng là 3.800 yên ạ.

Aizz, lương chưa về mà khoản này tốn kém quá. Thanh toán xong nhìn lại ví, số dư của tôi giờ còn chưa đến 2.000 yên.

Nhưng mà còn bốn ngày nữa là đến ngày lãnh lương rồi… Đến ngày 21 tháng này là lương về thôi. Tôi tự nhủ thầm trong bụng.

Rời khỏi tiệm tóc giả, lần này Sakurai lên tiếng: “Mình đến TOMATO đi!”

TOMATO… cái gì cơ?

Là một tiệm vải giá rẻ đó! Tôi toàn mua vải để may đồ cosplay ở đó đó~!

Chúng tôi tiếp tục theo sự dẫn đường của Sakurai, đi bộ khoảng năm phút thì đến tiệm vải tên là “TOMATO”.

Trong tiệm trưng bày rất nhiều loại vải, nhiều đến mức choáng váng.

Đồ của Kyoune Ruru cho Momo có lẽ dùng loại vải này thì tốt hơn! Hơn nữa, một thước Anh chỉ có 200 yên thôi!

Ồ! Vậy là đắt hay rẻ?

Rẻ lắm chứ! Ừm… chắc là cần từng này, không tay lại là váy ngắn nên tôi nghĩ không cần quá nhiều đâu, nhưng nhỡ làm hỏng lại thiếu thì phiền lắm, nên cứ mua dư ra một chút thì hơn~

Mắt Sakurai sáng rực lên khi cô ấy chọn vải.

Aaa~ Nhưng mà loại vải này có độ bóng, có lẽ gần với cảm giác của hình minh họa hơn!

Cô ấy chuyển mắt sang những loại vải khác vừa nói. Cứ nhắc đến cosplay là cô ấy bỗng trở nên nói liến thoắng, giải thích cho Koigasaki rất nhiều thứ liên quan đến cosplay. Khiến tôi không khỏi khâm phục tình yêu của cô ấy dành cho cosplay.

Từ loại vải này mà có thể may ra được bộ đồ cosplay tỉ mỉ đến thế, rốt cuộc thì họ làm bằng cách nào vậy? Tôi vừa nghĩ, vừa tiện tay xem thử vải.

Kasiwada~ Tôi quyết định mua loại vải này đây, còn cậu thì sao?

Koigasaki ôm cuộn vải hình trụ bằng cả hai tay rồi đi đến bên cạnh tôi.

…Tôi không nghĩ mình có thể tự làm quần áo đâu, lại còn dốt môn công nghệ nữa chứ… Thôi tốt nhất là tôi đừng tự làm từ đầu thì hơn…

Mà đúng ra thì, Koigasaki có Sakurai, một tay lão luyện trong việc may vá, chỉ dẫn và giúp đỡ, còn cô ấy thì nhất định sẽ không giúp tôi rồi.

Một mình tôi thì chịu, làm sao mà tự tay làm trang phục được. Thế nào cũng phải bỏ cuộc cái vụ tự may đồ. Dù có đắt hơn chút, thì cũng đành mua đồ may sẵn thôi.

"Vậy hả? Để tớ đi tính tiền đây."

Sakurai hình như cũng đã chọn được vải rồi, đang ôm trên tay.

"Khoan đã, Momo này, còn phải mua ren cho viền váy với cả vải để làm ruy băng nữa chứ."

"À, đúng rồi!"

Hai cô nàng cứ thế đi thẳng vào trong cửa hàng.

Còn lại một mình tôi, giả vờ như đang chọn vải mà đi loanh quanh trong tiệm, nhưng thật sự tôi chẳng có chút hứng thú nào để làm đồ cả. Nghĩ đến việc phải mua bộ Cosplay may sẵn đắt cắt cổ kia, tự dưng tâm trạng tôi lại trùng xuống.

Sau khi Koigasaki mua xong vải, chúng tôi bước ra khỏi tiệm.

"Hôm nay gần như đã mua sắm xong hết rồi nhỉ! Chỉ còn kính áp tròng đổi màu thôi đúng không~"

"Thứ đó phải mua ở đâu?"

"Tốt nhất là nên đến khoa mắt lấy toa thuốc rồi hẳn mua nhé~ Nguy hiểm lắm đấy. Lần tới chúng mình lại đi mua cùng nhau!"

"Vậy à~ Ừm, lần sau dẫn tớ đi nữa nhé~!"

May mà nhân vật tôi định hóa trang có mắt màu đen, không cần phải mua kính áp tròng đổi màu.

Quần áo với tóc giả cũng đã tốn tiền rồi, giờ còn phải mua thêm kính áp tròng nữa, nghĩ thôi đã thấy chán nản rồi.

"Ơ, đã đến giờ này rồi sao?"

Sakurai nhìn đồng hồ, đột nhiên hốt hoảng.

"Azuki nhà cậu có giờ giới nghiêm sớm lắm à?"

"Không… không phải, là Raiden Nine Braves sắp chiếu rồi!"

Raiden Nine Braves... là một bộ anime bóng chày dành cho trẻ em, nhưng lại rất được các chị em lớn tuổi... nói thẳng ra là các hủ nữ yêu thích.

Thì ra là chiếu vào tối Chủ nhật à.

...Mà nói mới nhớ, say mê xem Raiden Nine Braves đến thế này, chẳng lẽ Sakurai là hủ nữ thật sao?

"Chết rồi, không về nhanh là không kịp mất! Tớ chưa bỏ lỡ tập nào bao giờ cả!"

"Không sao chứ? Cậu cứ về trước đi, đừng bận tâm bọn tớ."

"Thật sao? Vậy thì xin lỗi nhé, tớ về trước đây!"

Sakurai nói "Mai gặp lại nhé!" (chỉ nói với Koigasaki) rồi chạy như bay về phía nhà ga.

"Cậu đối với Sakurai tốt thật đấy..."

Sau khi Sakurai đi khuất, tôi bắt đầu làu bàu với Koigasaki.

Thái độ của cậu ấy với tôi khác một trời một vực, khiến tôi từ trước đến nay đều thấy là lạ.

"Ơ? Đâu có, tớ đối với bạn nữ lúc nào mà chẳng thế?"

"Vậy sao cậu lại chỉ hống hách với mỗi mình tớ thế hả?"

"Hả? Tớ hống hách với cậu à?"

"Rất hống hách đấy chứ! Lúc nào cũng thế!"

Cái đồ này còn giả ngu gì nữa không biết.

"...Ưm, đúng là khi ở bên cậu, so với khi ở bên người khác, tớ dễ quên để ý mấy chuyện này hơn..."

Cô nàng có vẻ đang hồi tưởng lại thái độ của mình, Koigasaki nghĩ một lát rồi cũng hơi thừa nhận sự hống hách của bản thân.

"Ối giời, trong cuốn manga tớ mượn cậu không phải có câu 'Tsundere' sao? Kiểu như kiêu ngạo với người khác, nhưng lại e thẹn dịu dàng với người mình thích ấy."

Sao tự dưng lại nhắc đến Tsundere làm gì? Với cả cái định nghĩa Tsundere này rõ ràng là sai be bét rồi.

"Tớ chắc chắn là loại ngược lại! Ờ... Deretsun? Kiểu như dịu dàng với mọi người ấy."

"Cậu nói cái gì thế hả, với lại tự gán mác cho mình như vậy nghe cứ cringe sao ấy."

Khoan đã, không đúng. Nếu dựa theo định nghĩa của cô ấy mà suy ra, cái gọi là Deretsun, tức là dịu dàng với người khác, nhưng lại kiêu ngạo với người mình thích...

"Đúng rồi, dịu dàng e thẹn với mọi người—... Không không? Ờ, khoan đã, coi như tớ chưa nói gì, ngay từ tiền đề đã sai rồi."

Nếu cô ấy dịu dàng với người khác mà chỉ hống hách với tôi, rồi lại áp vào cái 'Deretsun' mà Koigasaki vừa nói, thì chẳng lẽ người cô ấy thích chính là kẻ bị cô ấy hống hách đối xử như tôi đây sao?

Chuyện này một trăm phần trăm không thể xảy ra, mà Koigasaki chắc cũng đã nhận ra lời mình vừa nói có vấn đề rồi.

"Không sao đâu, cậu nói gì tớ cũng chỉ nghe một nửa thôi, đừng bận tâm."

"Hả? Sao lại không sao được, thật là vô lễ quá đi chứ! Với lại cậu có phải chỉ đối xử tệ với mình tớ không hả? Rõ ràng đối với Azuki thì tận tâm thế cơ mà."

"Cái này... Ờ... Tại tớ hình như bị Sakurai ghét cay ghét đắng mà."

Tình hình hôm nay cũng khiến tôi một lần nữa thấm thía điều đó.

"Cậu còn bận tâm chuyện này à? Trước đây tớ không phải đã nói rồi sao? Cô ấy đâu có ghét cậu."

Cái đồ này thế này, cũng coi như đang nói giúp tôi đấy chứ?

"Nóng quá đi mất, khát khô cả cổ! Kiếm quán nào đó vào đi?"

"Được thôi, tớ cũng muốn uống gì đó."

Ở trước ga có quán M, nên chúng tôi đi vào đó. Thật lòng mà nói, với tôi đang thiếu tiền thì ngoài quán M ra, chẳng quán nào tôi muốn bước vào.

Chúng tôi cầm đồ vừa gọi đi tìm chỗ ngồi, lại đối mặt nhau như mọi khi. Đây là lần thứ hai tôi và Koigasaki cùng vào quán, nhưng tôi đã không còn căng thẳng như lần trước nữa rồi.

"Mà này, cái Raiden gì đó mà Azuki nói là cái quái gì vậy? Thấy cậu ấy vội quá nên tớ không hỏi."

"À, Raiden Nine Braves. Anime bóng chày dành cho trẻ em."

"Dành cho trẻ em á? Azuki thích xem thể loại đó sao?"

"Đó là một bộ anime rất được các hủ nữ yêu thích."

Tôi vừa nói vừa nghĩ không biết Koigasaki có hiểu hủ nữ là gì không, nhưng Koigasaki nghe thấy từ này thì có vẻ phản ứng.

"Hủ nữ là mấy cô gái thích xem tình yêu giữa đàn ông với nhau phải không?"

"Đúng... đúng vậy... Sao cậu lại biết?"

Tôi không nhớ là mình đã giải thích cho Koigasaki bao giờ.

"Azuki có nói mấy cuốn manga cậu ấy cho tớ mượn rất được các hủ nữ ưa thích. Mặc dù nội dung rất hay, nhưng rõ ràng đàn ông đâu phải đồng tính nam, mà các hủ nữ lại cứ muốn đẩy họ thành đồng tính nam đúng không? Tớ không hiểu nổi."

Đúng là người bình thường có khác, cô nàng này không hề ngần ngại khi nói ra những từ nhạy cảm như 'hủ nữ' hay 'đồng tính nam'.

"Tớ xem thì cứ mong nam chính với nữ chính thành một đôi, nhưng các fan hủ nữ thì khác, họ lại muốn nam chính cuối cùng về với địch thủ nam của mình, thật là chẳng hiểu nổi~"

"Tiện thể hỏi luôn, Sakurai cho cậu mượn những bộ manga nào thế?"

Từ miệng Koigasaki tuôn ra chừng ba tên manga, tất cả đều là những tác phẩm rất được các hủ nữ yêu thích.

"...Manga Azuki cho tớ mượn... cảm giác khác hẳn những thứ Suzuki thích nhỉ..."

"Quả nhiên, ngay từ đầu tớ đã nói rồi mà còn gì?"

Lúc Koigasaki nói muốn kết bạn với các cô nàng otaku, tôi đã từng nói những câu đại loại như "dù có kết bạn với các cô nàng otaku thì những thứ họ giới thiệu cũng sẽ khác với sở thích của Suzuki" rồi, nhưng cô nàng này quả nhiên chẳng thèm nghe lọt tai.

Koigasaki lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

"Vậy là tớ coi như đi đường vòng rồi... Haizz... Nhưng mà kết bạn được với Azuki cũng không tệ, coi như kết quả tốt đi."

Cô ấy nói xong, liền lộ ra vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì đó rồi lại mở miệng:

"À, tớ nhớ rồi, hôm nay sao cậu tự dưng lại chạy đến cửa hàng làm gì thế? Hết hồn à!"

"À, không có gì đâu... Chỉ là tớ tiện có việc đi Akihabara thôi, mà các quán khác Chủ nhật lại đều kín chỗ. Tớ cũng không ngờ hôm nay các cậu đã bắt đầu làm rồi. Nghe nói kỳ thực tập kết thúc nhanh lắm đúng không?"

"Công việc thực tập dễ òm... vì thật ra chẳng có khách mấy. Mấy món ăn thì đã có các 'tiên nữ bếp núc' (ý chỉ những người làm thêm trong bếp) lo liệu hết rồi. Tụi em chỉ cần nhận order, mang món ra và tính tiền thôi. Mấy chị tiền bối chỉ dạy có tiếng đồng hồ thôi, em với Azuki đã thuộc làu hết rồi."

"Vậy à... Nhưng trông cậu cứ bị người ta chỉ đạo hoài vậy?"

Lời vừa thốt ra, tôi mới sực nhớ có lẽ mình không nên hỏi vậy, nhưng đã muộn rồi. Nghe tôi nói, mặt Koigasaki trùng hẳn xuống:

"Cậu đúng là đã thấy rồi..."

"Không không, tôi đâu có cố ý nhìn đâu... Chỉ là vô tình liếc qua thôi mà."

Tôi phải tìm cách tránh để việc mình cứ nhìn chằm chằm Koigasaki bị lộ tẩy.

"Đúng vậy, y như cậu thấy đấy, hôm nay tôi cứ bị 'soi' không ngừng... Cuối cùng bị gọi vào hậu trường mắng cho một trận, rồi còn bị điều từ ngoài sảnh vào làm bếp nữa. Nghe nói chưa từng có nữ hầu nào bị đẩy vào bếp cả."

Thảo nào lúc nãy thấy chị nữ hầu tiền bối cùng Koigasaki đi vào phòng nhân viên, hóa ra là để 'giáo huấn' một trận sao...

"Tại sao vậy...? Công việc cậu đã thuộc hết rồi cơ mà? Rốt cuộc là vì chuyện gì mà cậu lại bị la đến vậy?"

"...Vì em không dám nói chuyện với khách hàng..."

"Hả...?"

Nhìn kỹ lại, Koigasaki trông cứ như sắp khóc đến nơi.

"Em cứ thế đi nộp hồ sơ mà không hề biết là phải trò chuyện nhiều với khách đến thế. Em với Azuki thấy tin tuyển nữ hầu trên mạng, chỉ vì bộ đồng phục dễ thương với lương giờ cao chót vót nên cứ thế nộp đơn mà chẳng thèm tìm hiểu trước gì cả. Em cứ nghĩ sẽ giống quán cà phê hầu gái đầu tiên mà em, cậu với Azuki từng ghé, chỉ cần làm mấy việc phục vụ bình thường thôi..."

"...Nhưng hóa ra hoàn toàn khác đúng không?"

"Đúng vậy. Ở cái quán đó, trò chuyện, mang lại khoảng thời gian vui vẻ cho khách cũng là một trong những nhiệm vụ bắt buộc của nữ hầu... hình như là vậy. Ít nhất thì mấy chị tiền bối với cả chủ quán đều nói thế. Mấy lần họ bảo em bắt chuyện với khách thì em chẳng dám mở lời, đến cả khi khách chủ động bắt chuyện với em, em cũng căng thẳng đến mức ú ớ không nói được câu nào... Chán ơi là chán!"

Lo lắng của tôi về việc Koigasaki sợ đàn ông thì liệu có làm tốt công việc bán thời gian ở quán cà phê hầu gái được không, xem ra đã thành sự thật rồi. Dù muốn mắng cô ấy rằng thiếu suy nghĩ quá, nhưng mà tôi cũng chẳng có tư cách gì mà nói người khác, thôi thì đừng nói ra thì hơn.

Tôi cũng chỉ tùy tiện nghĩ 'đi làm karaoke chắc dễ lại còn được nói chuyện với mấy cô gái' rồi cứ thế đi làm thêm thôi, thế mà lại không điều chỉnh được mối quan hệ cá nhân, giờ đây nó đã trở thành điểm khiến tôi phiền muộn nhất rồi.

Giờ nghĩ lại mới thấy, tôi với Koigasaki đang rơi vào tình cảnh y hệt nhau...

"Hơn nữa không chỉ có vậy đâu nhé! Hiện tại em vẫn chưa bị khách 'chỉ định' nên không sao. Nhưng mà nghe nói, nếu bị khách 'chỉ định' thì phải chơi game hoặc chụp ảnh cùng khách nữa... Trời ơi, đến nói chuyện em còn thấy khó khăn, giờ mà còn phải làm mấy cái này thì chắc chắn là không thể nào làm nổi rồi..."

"Cậu mà cứ thế này mãi... liệu có tiếp tục làm được không đấy?"

"...Dù sao thì đây cũng là việc em tự quyết định làm mà, nên sẽ cố gắng làm hết sức có thể thôi... Azuki cũng đã giúp em rất nhiều rồi."

Koigasaki nói đoạn, mặt mày ủ rũ như sắp chết đến nơi. Dù tôi thấy cái ý chí này cũng đáng nể thật đấy...

"À phải rồi, có chuyện này muốn nói với cậu."

Tôi chợt nhớ ra nên liền đổi chủ đề.

"Hả? Chuyện gì vậy?"

"Cậu có bao giờ nói với Sakurai rằng cậu chơi Cosplay là để làm thân với Suzuki, hay là vốn dĩ muốn trở thành otaku cũng chỉ là để làm thân với Suzuki thôi không?"

"Hả? Em đâu có nhắc đến Suzuki đâu?"

"Vậy thì tôi nghĩ sau này cậu cũng đừng nói ra thì hơn... Đặc biệt là mấy lời kiểu chơi Cosplay là để làm thân với Suzuki."

"Tại sao vậy?"

"Cậu còn hỏi tại sao á, cứ nhìn Sakurai mê Cosplay đến thế thì biết rồi đấy, nếu cô ấy phát hiện cậu chơi Cosplay vì cái lý do đó, chắc chắn sẽ không vui đâu."

"…………"

Koigasaki im lặng, dường như đang chìm vào suy nghĩ.

"Mà nói thật nhé, lúc trước cậu hóa trang thành Love Minus là tôi đã nghĩ rồi, không thích nhân vật, thậm chí là chẳng hiểu rõ về tác phẩm mà đã dám cosplay nhân vật đó, thì đối với những người thật sự yêu thích Cosplay mà nói, họ sẽ không thấy thoải mái đâu nhỉ? Cho nên nếu ở mấy sự kiện mà bị người khác chơi Cosplay hỏi đến mấy chuyện như vậy, đừng có mà ngoan ngoãn trả lời không rõ ràng thì hơn nhé. Tốt nhất là nên tìm hiểu thật kỹ về nhân vật mà mình đang hóa trang đi. Nói thẳng ra thì, Cosplay là để hóa thân thành nhân vật mình yêu thích trong tác phẩm mà mình đam mê để tận hưởng niềm vui mà. Hơn nữa như vậy thì cậu với Suzuki mới có chuyện mà nói khi gặp nhau ở sự kiện chứ."

Koigasaki lại một lần nữa im lặng, chìm vào suy nghĩ. Tôi bắt đầu lo lắng không biết có phải mình đột nhiên lên giọng 'giáo huấn' như thế này sẽ làm cô ấy khó chịu, rồi lại quay ra cằn nhằn tôi không, nhưng thật bất ngờ là —

"Quả đúng là vậy."

Cô ấy nghiêm túc nói:

"Cậu nói cái nhân vật mà em sắp hóa trang là gì cơ? Nhân vật game á?"

"Đâu phải! Tôi vừa mới giải thích xong không phải sao?"

"Ồ ồ, Android!"

"Không phải! Là VOCALOID! Là phần mềm máy tính có thể hát được ấy. Ít nhất thì cũng phải lên mạng tìm kiếm qua loa tên nhân vật mà xem khái quát chung là gì chứ. Với lại, trên Nico hay mấy trang tương tự, cậu có thể nghe được giọng hát của nhân vật đó đấy, nếu có thời gian thì nghe thử xem, chắc sẽ nắm bắt được hình tượng nhân vật mà nhỉ?"

"Nico là cái gì?"

"Là trang web video tên NicoNico Douga! Về nhà mà tra Google đi!"

Cái con bé này thế này thì liệu có thật sự hiểu rõ được nhân vật mình hóa trang hay không đây?

"À, nói mới nhớ tôi cũng có chuyện này muốn hỏi cậu. Cậu với Hasegawa đã quyết định đi đâu chưa?"

"Chưa, vẫn chưa..."

Đừng có nhắc mấy chuyện muốn quên đi nữa chứ!

Từ lúc đưa địa chỉ mail cho Hasegawa đến mai là tròn một tuần rồi, vậy mà cô ấy vẫn chưa gửi một tin nhắn nào cả.

Tin nhắn không đến thì có làm gì cũng chẳng quyết định được gì. Hay đúng hơn là, nếu không gửi thì có khi cái kế hoạch đi chơi này cũng sẽ đổ bể luôn. Có lẽ là cô ấy đang ngầm bày tỏ là không muốn đi chơi với tôi.

"Mà này, chuyện này chẳng liên quan gì đâu, cậu nghe thử xem."

"Hả? Chuyện gì?"

"Nếu một đứa con trai đưa địa chỉ mail cho cậu, bảo cậu gửi tin nhắn cho nó, mà sau đó cậu lại không nhắn lại cho nó suốt một tuần liền, vậy thì nghĩa là..."

"Là không muốn nhắn tin lại cho nó đúng không. Hoặc là không có hứng thú với thằng bé đó, hoặc là hoàn toàn ghét nó."

"Quả nhiên là vậy mà!"

Tôi bị một đòn chí mạng, tại chỗ ôm đầu khuỵu xuống.

"Hasegawa không gửi tin nhắn lại cho cậu à? Cũng gần một tuần rồi nhỉ."

"Không... không phải, tôi đã nói là chuyện chẳng liên quan gì mà..."

"Mà này, cái việc cậu chỉ đưa địa chỉ mail cho cô ấy thôi đã là sai rồi. Dám đợi con gái nhắn tin cho cậu, đã 'thảo' (ám chỉ kiểu đàn ông ăn cỏ) đến thế thì cũng phải có chừng mực chứ."

Cô ấy nói 'thảo', là muốn nói 'đàn ông hệ cỏ' đúng không.

"Kia đi học thì phải hỏi cho bằng được địa chỉ mail của cô ấy đấy nhé."

"Với một người mà đã ghét đến mức không muốn nhắn tin lại, thì cậu có dám đưa địa chỉ mail của mình cho người đó không?"

"Cũng chưa chắc là đã ghét cậu đâu. Có lẽ trong đầu cậu ấy vốn dĩ không có sự tồn tại của cậu, nên chỉ đơn giản là quên bẵng đi thôi."

"Thế thì cũng buồn chán như nhau thôi mà! Với lại, mình đã cho địa chỉ hộp thư rồi, đằng này lại còn phải đi hỏi địa chỉ hộp thư của cô ấy, như thế không phiền phức lắm sao?"

"Vừa vặn quá chứ còn gì! Bề ngoài là hệ ăn chay nhưng bên trong lại là hệ ăn thịt, đó chính là 'nam sinh cuộn bắp cải' đang thịnh hành bây giờ đấy!"

Cái gì thế? Nhìn thì như rau nhưng bên trong lại là thịt, nhìn thì như hệ ăn chay nhưng thực ra lại là hệ ăn thịt... Là ý này hả?

"Thôi được rồi, tôi biết rồi... Ngày kia, lúc hỏi cô ấy muốn đi đâu, nếu có cơ hội thì tôi sẽ hỏi địa chỉ hộp thư..."

"Không phải là có cơ hội thì hỏi đâu, mà là nhất định phải hỏi!"

Nhưng mà, nếu làm chuyện này lại bị từ chối, thế thì chẳng phải ngay cả nói chuyện cũng không được nữa sao? Mãi mới có thể nói được vài câu trong mấy ngày gần đây.

Sau đó, giờ giới nghiêm của Koigasaki gần kề, chúng tôi dọn dẹp xong rồi ra khỏi quán, ai về nhà nấy.

*

Ngày hôm sau là Ngày của Biển, trường học được nghỉ, cũng không có việc làm thêm, thế là tôi ở nhà chơi điện tử cả ngày.

Ngày tiếp theo, thứ Ba, tôi tuy muốn làm theo những gì Koigasaki đã chỉ dạy mà bắt chuyện với Hasegawa, nhưng cứ chần chừ mãi trong nỗi lo lắng, rồi một ngày lại trôi qua như thế.

Sau đó tôi cố gắng nghĩ theo hướng tích cực hơn, tôi đã nói là "Nếu quyết định được chỗ nào muốn đi thì nhắn tin cho tôi", vậy thì bây giờ chưa có tin tức, cũng có thể là địa điểm muốn đi vẫn chưa được quyết định.

Thế nhưng hôm nay nếu tôi lại đi hỏi "Đã quyết định được chỗ nào muốn đi chưa?" thì có vẻ như đang giục cô ấy, khiến cô ấy phiền lòng không?

Thế là trong lúc tôi cứ mãi nghĩ lung tung, mà không thể mở lời, một ngày lại trôi qua.

Đến sau giờ học, đây là cơ hội cuối cùng trong ngày, tôi quyết tâm đi tìm cô ấy để nói chuyện, nhưng Kirigaya ở phía sau lên tiếng gọi tôi, thế là chỉ trong thời gian ngắn tôi nói chuyện phiếm với cậu ấy, Hasegawa đã biến mất.

Tuy rất tiếc, nhưng cũng đành bỏ cuộc, đành hẹn ngày mai vậy. Tôi chào tạm biệt Kirigaya, người đang đi tập luyện đội bóng chày, rồi đi đến sảnh chính, định về nhà một mình.

Sau khi thay giày xong, đang trên đường từ trường học ra ga tàu.

Tôi thấy một bóng lưng quen thuộc.

Là Hasegawa. Thật khó tin là lại gặp cô ấy ở đây. Thật là một sự trùng hợp đến bất ngờ.

Hasegawa không hiểu sao lại đang ngồi xổm. Nhìn kỹ thì, cô ấy đang chơi với một con mèo hoang.

"Trường... Trường Cốc Xuyên?"

Tôi mang theo sự nghi ngờ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí bắt chuyện với Hasegawa.

Hasegawa im lặng quay đầu lại.

"Mèo à? Dễ thương quá~"

Tôi nhìn con mèo mà Hasegawa đang vuốt ve. Đó là một con mèo đen nhỏ xíu, được Hasegawa vuốt ve cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Ưm, mèo tuy rất dễ thương, nhưng Hasegawa đang vuốt ve mèo còn đáng yêu đến mức tột cùng.

Mà nói đến đây mới nhớ, Hasegawa hóa ra lại thích mèo à. Thích động vật, hình như không hợp với hình tượng Hasegawa lạnh lùng cho lắm.

Thế nhưng, vì tôi tiến lại gần Hasegawa, nên con mèo nhỏ đã bỏ chạy mất.

"À, xin lỗi..."

"Không sao, không có gì."

Hasegawa bình tĩnh nói một cách nhàn nhạt. Cô ấy nói chuyện không chút cảm xúc, có lẽ có người nghe xong sẽ nghĩ cô ấy đang tức giận, nhưng tôi đã biết Hasegawa không giận, đây là trạng thái bình thường của cô ấy.

"Vậy... vậy thì, nếu được thì cùng nhau đến ga tàu nhé."

Cảm thấy nếu tạm biệt ở đây thì lại không tự nhiên, thế là tôi thuận theo tự nhiên mà mời cô ấy.

"Được thôi."

Cô ấy đồng ý khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần thứ hai tôi về cùng Hasegawa (dù chỉ đến ga tàu).

Khi còn học cấp hai, việc được tan học về nhà cùng cô gái mình thích là một trong những ước mơ của tôi khi lên cấp ba, có thể nói điều này đã trở thành hiện thực rồi.

Thế nhưng bây giờ không phải là lúc để thỏa mãn với điều đó. Mục tiêu cuối cùng của tôi bây giờ là được hẹn hò với Hasegawa. Tiếp theo mới là mấu chốt thắng bại.

"Vậy... vậy thì, cậu đã nghĩ ra chỗ nào muốn đi chưa? Mà thôi, nếu cậu vẫn đang suy nghĩ thì cũng không sao..."

Tôi nhân đà mời cô ấy cùng về, liền hỏi thẳng câu hỏi mà hôm nay mình muốn hỏi nhất.

"Ưm, về chuyện này... thật sự chỗ nào cũng được sao?"

"Hả? Đương... đương nhiên rồi!"

"Nhưng mà Koigasaki-san cũng sẽ đi cùng chứ? Hay là nên hỏi ý kiến của cậu ấy nữa thì hơn?"

"Không không không, lần này là tôi và Koigasaki muốn cảm ơn Hasegawa vì đã dạy chúng tôi học tập chăm chỉ, cho nên Hasegawa thích chỗ nào thì cứ chọn chỗ đó! Thật sự chỗ nào cũng được!"

Tôi vội vàng trả lời cô ấy một cách khoa trương.

"Thế à? Thật sự chỗ nào cũng được sao...?"

"Ưm, chỗ nào cũng được hết!"

"Vậy thì... Odaiba..."

"Odaiba?"

"Ừm... ở Odaiba có công viên biển... tên cụ thể của công viên thì tôi không rõ lắm..."

"Công viên có biển... phải không! Đã hiểu!"

Về nhà sẽ tra mạng xem sao.

Hasegawa lại muốn đến Odaiba... thật đúng là bất ngờ.

Nhắc đến Odaiba, trong ấn tượng của tôi chỉ có Comiket, và là nơi vui chơi của các riajuu thôi.

"...Cái đó, tôi luôn cảm thấy rất khó hiểu."

"Hả?"

Hiếm khi Hasegawa lại chủ động mở lời, làm tôi giật mình.

"Kashiwada-san, tại sao cậu lại bắt chuyện với tôi vậy?"

"Hả...?"

Mái tóc đẹp của Hasegawa được gió thổi nhẹ, cô ấy nhìn thẳng vào tôi và hỏi.

Vấn đề ngoài dự đoán đột nhiên xuất hiện khiến tôi vô cùng hoang mang.

Tại sao... ư...? Tôi không ngờ lại bị hỏi lý do.

Vì tôi muốn kết bạn với cậu, nhưng tôi không có kỹ năng của một riajuu để dám nói thẳng thừng như vậy.

Vì nếu nói thế, chẳng khác nào tự phơi bày là mình thích Hasegawa rồi.

"Có phải vì tôi... luôn ở một mình?"

Hasegawa với vẻ mặt thoáng chút mơ hồ, nói ra câu này, khiến tôi càng không thể che giấu sự kinh ngạc.

Hasegawa nghĩ tôi vì thấy cô ấy có vẻ cô đơn, nên mới tốt bụng bắt chuyện với cô ấy ư?

Tôi bắt chuyện với Hasegawa là vì lòng thương hại sao... Cô ấy đã hiểu lầm như vậy rồi ư?

"Không... không phải!"

Tôi không khỏi lên tiếng phủ nhận.

Cái giọng điệu phủ nhận đầy nhấn mạnh của tôi, khiến Hasegawa Midori ngạc nhiên nhìn tôi.

Phủ nhận thì cũng đành rồi, nhưng tiếp theo phải nói gì đây...

Thôi thì cứ nói thẳng sự thật ra vậy... Nhưng mà tỏ tình ngay bây giờ, kết quả cũng rõ ràng lắm rồi.

"Tôi... tôi thì..."

Tôi hạ quyết tâm mở lời:

"Trước lễ khai giảng, tôi đã từng nhìn thấy Hasegawa rồi..."

"Lễ khai giảng...?"

"Ưm, lúc đi bộ từ ga tàu đến trường, Hasegawa đã đi ở phía trước tôi. Khi đó đúng lúc có một bé gái tiểu học bị ngã trước mặt Hasegawa. Hasegawa đã đỡ em ấy dậy đúng không? Nụ cười của Hasegawa khi đó, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi... Thế nhưng Hasegawa mà tôi gặp ở trường, thì lại luôn trầm mặc và lạnh lùng. Nói thế nào nhỉ... ấn tượng đầu tiên và hình tượng hoàn toàn khác nhau. Cho nên tôi đã nghĩ Hasegawa thật sự là người như thế nào..."

Không ổn rồi, lời vừa rồi hình như quá chạm đến trọng tâm thì phải? Sự thật lòng có bị nhìn thấu không đây? Có phải tôi đã nói những lời chỉ thiếu một bước nữa là thành tỏ tình rồi không? Mặc dù tôi chỉ muốn cố gắng nói lên sự thật, và mở lời mà không để tình cảm mình thích cô ấy bị phát hiện...

"...Thế à?"

Hasegawa nói với thái độ vẫn như mọi khi.

…Chỉ vậy thôi sao? Thái độ hờ hững của Hasegawa khiến tôi – người đang thao thao bất tuyệt một mình – bỗng thấy ngượng ngùng lạ.

"…Trước giờ tôi vẫn nghĩ, cậu Kasiwada… thật là kỳ lạ."

"…Ể?"

Kỳ lạ ư? Lời tôi vừa nói có gì mà khiến cô ấy thấy lạ được chứ?

Định thần nhìn lại, Hasegawa đang nở một nụ cười dịu dàng.

Vẻ mặt ấy khiến lòng tôi khẽ rung động.

"Đúng vậy, người mà lại có hứng thú với tôi nhiều đến vậy thì thật là kỳ lạ. Trước hết, những người tìm đến nói chuyện với tôi vốn đã ít ỏi rồi. Tôi lại không giỏi nói chuyện, dù có ai đó bắt chuyện thì đối phương cũng thường cảm thấy bối rối. Bởi vậy, việc cậu Kasiwada chủ động nói chuyện với tôi, trước nay vẫn luôn khiến tôi cảm thấy thật khó tin."

"Đâu… đâu có! Tôi nghĩ người muốn nói chuyện với Hasegawa chắc chắn phải rất nhiều!"

Thực tế thì, các bạn nam trong lớp cũng thường lấy Hasegawa ra làm đề tài bàn tán. Ai cũng có hứng thú với Hasegawa, cũng muốn bắt chuyện với cô ấy. Có điều, Hasegawa mang lại cảm giác quá giống một đóa hoa trên đỉnh núi cao, trông như không hề có hứng thú với ai khác, nên mọi người chẳng ai dám mở lời.

Nghe tôi nói vậy, Hasegawa dường như rất ngạc nhiên, mắt mở to.

"Vậ… vậy thì, tôi có thể hỏi một câu không ạ?"

"? Được thôi."

"Hasegawa, tại sao cậu lại muốn làm lớp trưởng vậy?"

Đây là thắc mắc tôi vẫn luôn ấp ủ.

Hasegawa không phải kiểu người thích gây sự chú ý, cũng chẳng giống kiểu người muốn tiện đường xét tuyển lên đại học, vậy tại sao lại đặc biệt nhận lấy cái công việc lớp trưởng phiền phức này chứ.

Hơn nữa, không phải bị chỉ định, mà là tự nguyện đảm nhiệm.

"…………Vì những công việc của lớp trưởng, đa phần đều phải làm vào giờ nghỉ giải lao và sau giờ học…"

"…?"

Vậy thì hoàn toàn chẳng phải là lý do gì cả.

"Ư… ừm? Rồi sao nữa?"

"Người bình thường vào giờ nghỉ giải lao hay sau giờ học thì bận rộn trò chuyện với bạn bè hoặc tham gia hoạt động câu lạc bộ nhỉ. Tôi thì vừa không có ý định tham gia câu lạc bộ nào, giờ ra chơi lại rảnh rỗi…"

"Ể? Giờ ra chơi rảnh rỗi ư…?"

"Đúng vậy. Trước đây vẫn thường như vậy, nên tôi nghĩ lên cấp ba cũng sẽ thế."

…Tức là, từ trước tới nay cô ấy đều không có bạn bè sao?

Điều này thật khó nói ra, tôi tuyệt đối không dám thốt lên thành lời.

"Vậy thì, thà để người rảnh rỗi như tôi làm mấy việc này còn hơn. Lúc đó trong lớp cũng chẳng có ai muốn làm lớp trưởng, mà hồi cấp hai tôi cũng từng làm lớp trưởng nên cũng quen rồi."

"…Tức là, cậu làm lớp trưởng là vì tất cả mọi người trong lớp sao?"

"…Đâu có khoa trương đến mức đó."

Tuy trước đây tôi cũng từng nghĩ vậy… không đúng, Hasegawa thực ra là một cô gái hiền lành vượt xa những gì tôi từng tưởng tượng.

Quả nhiên tôi đã không nhìn nhầm người.

Cô ấy dịu dàng đến vậy, thế nhưng lại vì thái độ lạnh nhạt thường ngày mà đa số mọi người trong lớp có lẽ đều đã hiểu lầm cô ấy rồi.

Giá như có thể giải tỏa những hiểu lầm về Hasegawa thì tốt biết mấy, giá như tôi có khả năng làm điều đó.

"À, đúng rồi, tôi quên mất."

Hasegawa bỗng nhiên thì thầm.

"Cái này…"

Hasegawa lấy thứ gì đó từ trong túi áo ra.

Đó là một mẩu giấy bẩn thỉu, hoàn toàn không hề phù hợp với hình tượng của Hasegawa… Sao hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải…

"Cậu Kasiwada, địa chỉ email cậu đưa tôi ấy, cứ gửi tin nhắn là sẽ báo lỗi."

"Ế ế ế?"

Đúng vậy, đó chính là địa chỉ email mà tôi đã đưa cho Hasegawa, được viết trên một trang của cuốn sổ học bạ.

"Tôi… để tôi xem chút…"

Tôi nhận lấy mẩu giấy từ tay Hasegawa, mở ra kiểm tra địa chỉ email của mình.

…Sao lại thế này, viết thiếu một chữ.

Hasegawa là vì tôi viết sai nên không thể gửi tin nhắn, chứ thực ra cô ấy định gửi cho tôi.

Trong lòng tôi dâng trào niềm vui.

"Xin lỗi! Tôi viết sai chỗ này rồi!"

Tôi vội vàng rút bút bi từ túi ngực ra, viết lại địa chỉ email chính xác.

"…À, đã vậy, nế… nếu có thể, ch… chúng ta có thể đổi địa chỉ email cho nhau không ạ? Để Hasegawa chủ động gửi cho tôi thì cũng ngại quá rồi…"

Tôi bất chấp tất cả mà mở lời, ấp úng mong Hasegawa nói cho tôi địa chỉ email của cô ấy.

"Không sao đâu."

Cô ấy đáp ứng một cách dứt khoát, khiến tôi toại nguyện, thành công đổi địa chỉ email với Hasegawa.

Vì quá phấn khích, tay tôi vẫn còn run rẩy khi truyền dữ liệu qua hồng ngoại.

"Vậy thì, tôi phải đi tàu điện ngầm đây."

Chẳng mấy chốc đã đến nhà ga.

"À, ừm! Mai gặp lại!"

"Ừm, mai gặp lại."

Hasegawa sau khi chào tạm biệt, liền đi về phía tuyến đường cô ấy vẫn đi.

Tôi dõi theo bóng lưng Hasegawa, cho đến khi cô ấy khuất hẳn bóng.

Sau khi bóng dáng Hasegawa biến mất, tôi lại một lần nữa lấy điện thoại từ trong túi ra.

Mở danh bạ điện thoại, trên đó có tên Hasegawa Midori. Đến giờ tôi vẫn không dám tin, tôi đã có địa chỉ email của Hasegawa, chúng tôi đã đổi email cho nhau rồi. Quá đỗi phấn khích khiến tay tôi cầm điện thoại run bần bật.

Nhớ lại toàn bộ cuộc trò chuyện với Hasegawa hôm nay, tâm trạng tôi cứ đắm chìm trong dư vị ngọt ngào ấy mãi không thôi.