Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 669

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 3 - Chương 17: Sự khích lệ của đồng đội và sự nuông chiều của người đồng khóa

"Tụi em cũng đã nghĩ đến chuyện đó."

Khoảng hơn mười phút sau khi rời phòng họp trở về dinh thự Feldio.

Nghe tôi thuật lại tình hình, Silk vừa trải đống tài liệu lên bàn vừa đáp.

"Hiện tại có quá ít phương án khả thi. Vì vậy, thay vì phòng thủ, có lẽ tấn công chủ động sẽ tốt hơn."

"Nói thế thì nghe có lý, nhưng người đi vẫn là bọn mình đấy?"

"Chắc là vậy rồi... nhưng, chuyện là Run có nói một điều đáng suy nghĩ ạ."

Silk khẽ liếc về phía Nibelrun, như muốn gợi ý.

Ngồi ở đó, Run lặng lẽ đung đưa đôi chân, dáng vẻ nhỏ bé và trầm mặc như thường lệ.

"Run à? Có chuyện gì sao?"

"Anh ơi. Run nói, anh có tin không ạ?"

Câu hỏi rụt rè của Run khiến tôi thoáng khựng lại.

Bầu không khí nghiêm túc của cô bé cũng khiến tôi tự nhiên căng thẳng theo.

"Tất nhiên. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Khí tức của mê cung gần đây... lạ lắm."

"Lạ?"

"Ừm. Không biết phải nói sao, nhưng giống như... lớp vỏ đang bị bóc dần ra, giống như lột vỏ hành ấy ạ."

Cách ví von kỳ lạ thật.

Nhưng Run là "Vu nữ Hoàng Hôn" từng sống ở dị giới, có lẽ cũng sở hữu một dạng tri giác đặc biệt với các không gian như mê cung và dị cảnh.

"Đó là dấu hiệu tốt hay xấu?"

"Chắc là chuyện xấu sẽ xảy ra."

Run bình thản đáp lại câu hỏi của tôi.

"Em nghĩ là phong ấn... đang dần tan rã."

Rain, có vẻ đã lắng nghe từ nãy và mường tượng được tình hình, chen vào giải thích.

"Việc nó từng không bị phát hiện từ trước đã là điều kỳ lạ rồi. Chắc là nó đã bị phong ấn và che giấu bằng nhiều lớp trận pháp. Giờ thì chúng đang yếu dần."

"Ra vậy."

Nếu đúng như vậy, thì tại sao nó lại bị phát hiện vào lúc này?

Là do sự bào mòn của thời gian chăng?

Không, lý do có lẽ chính là 'Glad Shi=Im'.

Vụ di chuyển không gian của nó chắc chắn đã làm lệch trục cân bằng của thế giới này.

Dù cuối cùng chúng tôi đã kịp ngăn thảm họa ở ranh giới sụp đổ, nhưng ảnh hưởng của 'Vô sắc ám' vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, dẫn đến hiện tượng hoạt hóa các mê cung khắp nơi.

Một trong số đó chính là 'Vương miếu' này.

Mê cung cổ đại bị bỏ hoang, phong ấn phức tạp, nay tựa hồ như một quả bom nổ chậm đang dần tích tụ áp lực bên trong.

"Ý kiến của mọi người thế nào? ...Mà, Nene đâu rồi?"

"Đang đi kiểm tra tình hình xung quanh và lắp đặt các đạo cụ ma pháp để phát trực tiếp ạ."

"Đi một mình sao? Có ổn không đấy?"

Tôi hơi lo lắng không biết cô ấy có làm liều gì không.

Dù sao thì hành động một mình có thể linh hoạt hơn, nhưng vẫn nguy hiểm.

Nhưng tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại vội như vậy.

Nếu có thể lắp đặt các đạo cụ ma pháp cố định sử dụng ma thạch để giám sát tại chỗ, chúng tôi sẽ dễ dàng ứng phó khi 'Đại bạo tẩu – Stampede' bùng nổ.

Muốn triển khai thì phải nhanh chân lên.

"Marina, em nghĩ sao?"

"Em thì vẫn như mọi khi thôi. Sẽ đi cùng anh ạ."

Không, tôi muốn nghe ý kiến của em hơn.

Có lẽ suy nghĩ đó đã hiện rõ trên mặt tôi, khiến Marina khẽ nhíu mày.

"Hừm, có phải anh vừa nghĩ em ngốc ngốc đúng không? Không đúng đâu nhé. Em là tin tưởng anh. Chỉ vậy thôi... à, ý là..."

"Marina muốn nói rằng sẽ luôn ở bên anh Yuke đến cùng thôi. Thật là, chỗ này lại bộc lộ chất nữ tính rồi. Nhưng thật ra, chúng em cũng vậy."

Đôi mắt các cô gái ánh lên vẻ kiên định.

Có vẻ người xem thường đồng đội chính là tôi.

Tôi vẫn còn quá tự mãn và đơn độc.

"Chẳng phải ngay từ đầu, cậu đâu có ý định bỏ chạy đúng không?"

Phá tan bầu không khí yên lặng là tiếng của Jamie, người vừa bước vào từ cửa.

Trang phục trên người cô ấy khác hẳn so với thời còn ở 'Thunder Pike'.

Dù vẫn là đồ mạo hiểm giả, nhưng bộ trang phục này trông trưởng thành hơn, như chính con người hiện tại của cô ấy.

"Thế nào?"

"Rất hợp đấy. Rất Jamie."

"Gì chứ cái đó?"

Jamie khẽ phì cười, còn Rain ngồi bên lại phồng má giận dỗi.

Có vẻ vụ việc ở 'Arthes' vẫn còn là cái gai trong lòng cô bé.

"Tôi và Hội Trưởng sẽ ở lại phòng thủ. Nghe nói sẽ có vài tổ đội hạng A đến hỗ trợ nữa."

"Cái gì!? Chị Jamie không đi cùng bọn em sao ạ!?"

Marina còn kêu lên trước cả tôi.

"Muốn đi cùng chứ, nhưng sức của chị chưa đủ, cũng chưa ăn ý với mọi người. Thà ở lại bảo vệ chỗ này còn hơn làm gánh nặng cho bọn em. Dù sao, chị cũng là một phần của 'Clover' mà."

Dáng vẻ hơi ngượng của Jamie khiến tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận 'Clover' rồi.

"Vậy nên, Yuke. Với tư cách thủ lĩnh, cậu muốn làm gì?"

"Tôi thì──"

Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đang phân vân.

Không, đúng hơn là... sợ hãi.

Nỗi sợ mình từng đối mặt khi quyết định liệu có nên lao vào 'Vô sắc ám' hay không.

"Yuke. Em sẽ đi theo anh, dù anh quyết định thế nào."

Rain nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Anh thì sao?"

"Tất nhiên, tôi cũng vậy."

Và ngay khi tôi vừa trả lời, cảm giác mềm mại bất ngờ từ phía sau ôm lấy tôi.

"Đừng lo. Chỉ cần cả nhóm đi cùng, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Vì Yuke là 'Dũng giả' mà!"

Vừa bị Marina ôm từ phía sau, tôi bất giác bật cười.

Chỉ là cái danh xưng "Dũng giả" vô nghĩa thôi, nhưng mỗi khi cô ấy nói ra, tôi lại cảm thấy như mình thực sự có thể làm được.

"Vậy thì quyết định vậy nhé. Giờ chúng ta sẽ liệt kê các vật dụng cần thiết. Khi Nene về, mọi người cùng lập kế hoạch chi tiết sau, nên nhớ giúp đấy."

"Em sẽ ra chợ một chút. Marina, đi cùng không?"

"Ừm!"

Mọi người đồng loạt đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Quyết định rồi là hành động ngay, thành viên tổ đội của tôi lúc nào cũng vậy.

Chỉ còn mình tôi, vẫn chưa thể hoàn toàn dứt bỏ những lưỡng lự trong lòng, khẽ thở dài một hơi.

Ngay lúc đó, một vòng tay khác lại nhẹ nhàng choàng qua từ phía sau.

Đây là lần đầu Jamie chạm vào tôi như vậy, khiến tôi không khỏi có chút căng thẳng.

"Jamie?"

"Được tin cậy lắm nhỉ?"

"Ừ thì... từ một chân hỗ trợ việc vặt cho tổ đội hạng A, giờ lại thành 'Dũng giả', thủ lĩnh của cả đội. Cũng có hơi quá sức thật."

Jamie khẽ siết chặt tay, ghé sát thì thầm.

"Thả lỏng chút đi. Những chuyện không thể kể với mấy cô bé kia, cứ để tôi nghe."

"......Cảm ơn. Ít nhất lúc này, cho tôi dựa vào chút được không?"

"Được thôi. Cứ than thở thoải mái đi."

Được khích lệ như vậy, tôi bèn để bản thân yếu đuối một chút, trải lòng với người từng là đồng đội hay đối đầu ấy.