"Được rồi, xong điểm đặt thứ ba."
Một góc của "Tử Cốc".
Tôi thở phào sau khi hoàn thành việc lắp đặt đạo cụ ma pháp trung chuyển tại một nơi trông như động đá.
Đây là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ hơn tôi tưởng.
Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi nhận ra tại sao Học viện Hoàng gia lại có nhiều Luyện Kim Thuật Sĩ - một nghề thường bị xem là "không hợp thời" trong giới mạo hiểm giả.
Chỉ có Luyện Kim Thuật Sư mới có thể biến một phần đất thành đạo cụ ma pháp trung chuyển như thế này.
Ngay cả tôi cũng phải nghiền ngẫm hướng dẫn kỹ lưỡng mới dám bắt tay vào làm.
"Xác nhận kích hoạt xong. Vất vả rồi, Yuke."
Rain đứng bên cạnh hỗ trợ kiểm tra kích hoạt, đưa tôi chiếc khăn tay.
Tôi nhận lấy rồi ngồi xuống thở dốc.
Silk, đang chuẩn bị nước từ bình đựng bên cạnh, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
"Chỉ còn một chỗ nữa thôi. Chúng ta có thể hoàn thành trong hôm nay không ạ?"
"Nghỉ một chút là được. Cứ di chuyển tới đó trước đã. Dù sao cũng là điểm cắm trại lần trước."
Địa điểm cuối cùng là nơi chúng tôi đã từng cắm trại lần trước.
Vừa tiện làm căn cứ, vừa tiện lắp đặt đạo cụ trung chuyển, nên tôi tính sẽ dựng trại ở đó.
"Anh không cố quá chứ? Dù sao cũng phải giữ sức, nếu không thì đổ bệnh mất đấy."
"Tôi biết mà. Nếu quá sức, em sẽ ngăn tôi lại chứ gì?"
"Không phải ý đó đâu ạ!"
Silk phồng má, lườm tôi một cái, khiến tôi phải bật cười chữa cháy.
"Không sao đâu. Kế hoạch vẫn đang theo đúng lộ trình. Cũng nhờ có mọi người cả."
"Em cũng, vẫn ổn."
Chỉ cần lắp xong những đạo cụ trung chuyển này, chúng tôi sẽ bớt lo hơn.
Loại đạo cụ này được gọi là "Gopro-kun Watch", thiết kế cố định cho các trạm quan sát.
Nó không có chức năng ghi hình hay tùy chỉnh phức tạp, nhưng nếu dùng ma thạch cỡ lớn, có thể phát sóng trực tiếp trong thời gian dài.
Ngoài ra, nếu bố trí hợp lý, còn có thể thay cho lính canh để theo dõi dấu hiệu của "Đại Bạo Tẩu – Stampede".
Đây là sáng kiến của Mastoma và đội của anh ta.
Đúng là dân chuyên về đạo cụ ma pháp có khác, họ luôn nghĩ ra được những phương án thông minh để bù đắp cho việc thiếu nhân lực.
Trong lúc tôi đang ngẫm nghĩ, ánh mắt chợt bắt gặp Marina, người đang đứng canh gác.
Hiếm khi thấy cô ấy cau mày khó chịu như vậy.
Bình thường cô ấy rất hoạt bát, nhưng một khi có vẻ mặt này thì chắc chắn là đã nhận thấy điều gì đó bất thường.
"Có chuyện gì à, Marina?"
"Ừm... em không biết nữa ạ?"
Cô ấy trả lời bằng câu hỏi ngược, rồi lại cau mày thêm lần nữa.
"Không cần cố giải thích rõ đâu. Nói theo cảm giác cũng được."
"Ờ thì... em cứ thấy bồn chồn, bứt rứt, khó chịu lắm. Không yên tâm được."
Marina tựa vào tôi, tôi liền nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
"Ừm. Khi bám lấy Yuke thì đỡ hơn. Đúng là bất an thật."
"Bất an?"
"Không biết nữa. Có khi là sợ ạ? Chỉ biết là cảm giác không bình thường."
Quả thật, "Tử Cốc" luôn là một nơi căng thẳng, nhưng trước giờ chưa bao giờ khiến cô ấy lo lắng đến vậy.
Có lẽ bản năng của Marina đang cảm nhận được điều gì đó.
"Nene, nhờ em đấy."
"Rõ rồi ạ."
NeNe, người vẫn luôn giữ khoảng cách và quan sát tình hình, lập tức siết chặt ánh nhìn rồi lao ra khỏi khu vực này không chút chần chừ.
Tôi liếc nhìn Silk và Rain, cả hai cũng nhanh chóng gật đầu đáp lại.
"Xin lỗi, Yuke. Giờ mà yếu đuối thế này thì không hay nhỉ?"
"Không sao. Cảm thấy khá hơn chưa?"
Tôi khẽ vuốt mái tóc đỏ rực của Marina, khiến cô ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Có vẻ đã ổn hơn rồi.
"Chúng ta phải cảnh giác cao độ. Có lẽ sắp xảy ra chuyện gì đó."
Ngay khi tôi vừa dứt lời trấn an cả nhóm, bỗng nhiên mặt đất dưới chân tôi chao đảo.
"Gugh!? Gì... thế này!?"
"Yuke!?"
"Yuke-san!?"
Marina và Silk vội đỡ lấy tôi, giúp tôi khỏi ngã nhào.
"Khoan đã! Đừng cử động!"
"Rain?"
Rain đột ngột chạm vào má tôi, ghé sát mặt để nhìn rõ hơn.
"Yuke. Hít thở sâu."
Tôi làm theo, từ từ hít thở sâu vài lần.
Ngay lúc ấy, tôi mới nhận ra ma lực bên trong mình đang dao động kịch liệt.
...Là thứ này sao.
"Ổn rồi. Cảm ơn em. Và... chuẩn bị rút lui. Chờ Nene quay lại rồi chúng ta rời khỏi đây ngay."
"Em đây! Có cần báo cáo tình hình không ạ!?"
"Vừa chạy vừa nói!"
Tôi nhanh tay niệm chú gia tăng tốc độ cho cả nhóm rồi lao ra khỏi hang động.
Ngay khoảnh khắc đó, khóe mắt tôi bắt gặp một thứ khủng khiếp.
Một bức tường đen kịt, hình bán cầu, đang từ từ lan rộng về phía này.
Khoảng cách khiến nó có vẻ di chuyển chậm, nhưng với bán kính như vậy thì chắc chắn tốc độ đang tăng lên nhanh chóng.
"Cái... gì thế kia?"
Marina, mặt tái mét, nhìn về phía bức tường đen đó.
Tôi nắm chặt tay cô ấy, kéo chạy về phía trước.
"Đừng lo chuyện đó bây giờ! Trước tiên phải rời khỏi đây! Silk, nhờ em gọi Biblion hỗ trợ!"
"Rõ rồi ạ! Biblion, xin hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của cậu!"
Từ giữa những lọn tóc bạch kim của Silk, một con rắn nhỏ lướt ra nhẹ nhàng.
Trong tình huống bất ngờ thế này, khả năng tiên đoán tương lai của nó sẽ rất hữu ích.
"Nene, xin lỗi! Em hãy dẫn đường giúp tôi! Với tình hình này, lũ ma vật có thể đang hoảng loạn!"
"Ok!"
Cả đội cùng lao theo bóng lưng của Nene.
Dù đang dần rời xa, nhưng cơn đau trên má tôi lại có cảm giác càng lúc càng nhói lên.