Tôi, người đã nhuốm màu sắc của cô gái ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 7

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 35

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 9

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20644

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7540

WN - Chương 3

Kết thúc tiết sáu, cuối cùng Satoru cũng thoát khỏi việc bị cô thao túng.

Cậu nhẹ nhõm thở phào, ít nhất cũng biết ơn cô vì đã làm một cách lặng lẽ để không ai chú ý.

“Ừm…có lẽ không hẳn là tất cả.”

Thay vào đó, cậu nhận ra rằng mình đang bị lừa vào một thỏa thuận kỳ quặc, hoàn toàn bị cô ấy dẫn dắt theo nhịp độ của cô.

Và khi tiếng chuông báo kết thúc giờ học vang lên, học sinh nhanh chóng ùa ra ngoài hướng tới các câu lạc bộ. 

Trong trường này, hơn 90% học sinh tham gia vào câu lạc bộ, khiến nó trở thành một điểm nổi bật khi quảng bá ngôi trường.

Hơn thế, vì có những học sinh tham gia song song hai câu lạc bộ, nên có một tuyên bố kỳ lạ rằng tỉ lệ tham gia câu lạc bộ của học sinh đã vượt quá 100%.

Khác với những con người năng động kia, Satoru không có hứng thú với chúng.

Không phải vì cậu không thích thể thao hay gì.

Mà do cậu không thích ý tưởng tốn thời gian của mình cho những hoạt động không cần thiết trên trường.

Đối với cậu, thời gian sau giờ học và cuối tuần là để dành cho bản thân.

“Này, Satoru! Muốn chơi bóng rổ cùng tao không?”

“Xin kiếu nhé.”

“Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ!”

Lời của Seiya nghe như vừa lấy từ một bộ manga ra vậy, nhưng Satoru ngay lập tức gạt đi không cần nghĩ.

Những cuộc trò chuyện như thế này không hề hiếm– nó luôn như vậy kể tử lúc Satoru trở thành thành viên của ‘câu lạc bộ về nhà’ hồi năm nhất.

Ngay cả Seiya cũng không nghĩ rằng Satoru sẽ đồng ý.

“Giải cao trung sẽ bắt đầu vào tháng Sáu đúng không? Mày cũng phải tập luyện chăm chỉ nữa chứ.”

“Ừ, thường bọn tao kết thúc buổi tập luyện lúc 8 giờ tối.”

“Ôi bạn ơi…thế nghĩa là mày sẽ không về nhà trước 9 giờ hả?”

“Thường là vậy. Nên tao cũng không còn sức để ôn bài hay làm bài tập về nhà nữa.”

“Được rồi…”

“Vậy nên mày sẽ giúp tao ôn tập cho bài kiểm tra, đúng không, Quý ngài thuộc Câu lạc bộ về nhà?”

“Chà, ít ra thì tao có thể làm như vậy, dù sao thì tao cũng không bị hoạt động của câu lạc bộ ảnh hưởng.”

“Thế mới là người anh em của tao chứ!”

“Thực ra là tao không thể chịu đựng cảnh sống dở chết dở của mày ở lớp phụ đạo sau khi trượt bài kiểm tra.”

Và rồi như thường lệ, hai người đi cùng nhau cho đến ngã rẽ.

“Này, Seiya!”

“Ồ, là Ruri sao! Chuyện gì vậy?”

Một cô gái gọi Seiya.

Cô tên là Ruri Amamiya. Cô cũng hoạt động trong câu lạc bộ bóng rổ, làm quản lý cho đội bóng.

Dù Satoru không tương tác nhiều với cô ấy, ít ra cậu vẫn biết đến cô.

Lý do sao? Bởi vì những câu chuyện về đời sống tình cảm của cô ấy được lan truyền rất nhiều giữa các học sinh.

Vào năm ngoái, khi mới bắt đầu nhập học, cô ấy đã liên tục hẹn hò và chia tay với ba chàng trai trong câu lạc bộ bóng rổ.

Mái tóc nâu sáng và bộ đồng phục được mặc một cách xuề xòa khiến cô trở nên khá ăn chơi.

Một số người thấy cô rất sành điệu, trong khi số khác lại coi cô như một đứa con gái ‘lẳng lơ’, thậm chí còn có người gọi cô là một ‘gái làng chơi’.

Dù có nhiều ý kiến trái chiều, độ nổi tiếng của cô giữa bọn con trai là không thể phủ nhận.

“Ồ, Takashima-kun cũng ở đây sao! Chào nhé!”

“Xin chào.”

Ruri chào cậu bằng ánh mắt từ dưới lên phía trên.

Hành động này rõ ràng là có tính toán, khác hoàn toàn với những cử chỉ quyến rũ tự nhiên của Reika.

Trong khi Reika không cần phải làm gì, hành động của Ruri được sắp xếp làm sao cho trở nên dễ thương.

“Huấn luyện viên nói chúng ta phải tập luyện đến 8 giờ, phải không?”

“Ừ, và chúng ta sẽ có một trận đấu tập luyện vào cuối tuần này. Hình như là do chúng ta tìm được đối tượng tập luyện tốt.”

“Không có thời gian nghỉ ngơi luôn à…”

Vì Ruri đã tham gia, cuộc trò chuyện tự nhiên đổi sang hoạt động câu lạc bộ của Seiya và cô.

Trong những lúc như thế này, hành động tốt nhất là không làm gì hết.

“Ồ, xin lỗi Takashima-kun, mình quên mất là cậu vẫn ở đây.”

“Không sao. Dù sao cũng đang là giai đoạn cao điểm bên các cậu, nên việc trao đổi là cần thiết. Mình cũng có thể nói chuyện với tên này bất cứ lúc nào mà.”

“Xin lỗi mày nhé, Satoru.”

“Tao đã bảo là không sao mà. Mày nên làm những việc ưu tiên của mày đi. Giờ tao đi luôn đây.”

“Được rồi. Gặp lại ngày mai nhé.”

Vẫy tay đáp lại Seiya, Satoru bắt đầu đi ra khỏi cổng trường.

“Đợi đã!”

“Hửm?”

Khi cậu chuẩn bị đi, có ai đó đột nhiên gọi cậu từ phía sau, thở hồng hộc không ra hơi.

Khi cậu quay lại, hóa ra đó là Ruri.

“...Có chuyện gì sao?”

“À, ừm…Có mấy chuyện mình muốn hỏi cậu, Takashima-kun.”

“Mình sao? Hỏi gì vậy?”

“Cậu…có người yêu chưa?”

Một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ và không lường trước được.

“S-Sao cậu hỏi đột ngột vậy?”

“K-Không! C-Chỉ là do mình…tò mò mà thôi.”

Một câu trả lời không lường từ một con người không lường.

Cậu nên trả lời như thế nào đây?

Bởi vì mối quan hệ giữa cậu và Reika vẫn còn là một bí mật, cậu có nên nói rằng mình không có bạn gái không?

Hay cậu nên bịa ra một câu trả lời mơ hồ về việc hẹn hò và có bạn? Nhưng làm vậy chỉ tổ dẫn đến nhiều câu hỏi hơn nữa, thậm chí còn có thể gây ra những nghi ngờ không cần thiết và rắc rối không đáng có.

“Chuyện đó, Seiya không nói gì với cậu sao?”

Sau nhiều lần cần nhắc, Satoru quyết định lấy bạn mình ra làm đòn đánh lạc hướng.

“Cậu ấy chỉ nói vài thứ đại loại kiểu, ‘Cậu trở nên thờ ơ khi nhắc đến chuyện tình cảm.’”

“À thì cậu ta nói cũng không sai.”

“Chẳng lẽ cậu đã có bạn gái rồi sao…?”

“Nếu thật như vậy thì cậu nghĩ Seiya sẽ để yên à?”

Xin lỗi nhé, Seiya. Tao đã dùng mày để đánh lạc hướng chuyện này, dù không biết có ích gì hay không. Tao cũng không biết rằng mình sẽ hối hận hay không, nhưng…

“Mình hiểu rồi…Cảm ơn cậu nhiều!”

“Được rồi, chúc may mắn với hoạt động câu lạc bộ.”

“Chắc chắn rồi!”

Cậu không biết mình đã né tránh được câu hỏi hay chưa, nhưng vì cô ấy nhìn có vẻ đã hài lòng, cậu quyết định nhanh chóng rời đi.

“À này, Takashima-kun!”

“Sao vậy?”

“Liệu có ổn không nếu mình hỏi Seiya thông tin liên lạc của cậu?”

Bị hỏi trực tiếp như thế này, cậu cũng khó đành lòng nói không.

Không thể từ chối, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu thể hiện sự đồng ý.

“Cảm ơn!”

Với một nụ cười tươi rói, cô quay đầu chạy về phía nhà thể chất.

“Uh, cảm giác như mình vừa bị kéo vào một thứ gì đó vô cùng rắc rối vậy…”

Cả lúc giờ nghỉ trưa và bây giờ, cậu bắt đầu thu hút được sự chú ý của nhiều cô gái hơn.

Cho đến giờ, cậu chỉ biết một cách gián tiếp, như qua lời kể của Seiya, nhưng giờ đây mọi người đã bắt đầu tiếp cận cậu.

Và lần này là một cô gái nổi tiếng với bọn con trai, và cũng được biết đến là một người liên tiếp hẹn hò và chia tay với nhiều chàng trai trong thời gian ngắn.

Cậu không biết cô ấy nghĩ gì về cậu, nhưng chắc chắn là cô ấy đã chú ý đến cậu.

“Có lẽ mình sẽ suy nghĩ về cách xử lý chuyện này sau…Giờ thì về nhà thôi.”

Satoru đi tới trường học bằng tàu điện.

Dù không chính xác là trong thành phố, nhà cậu ở một nơi gần với vùng nông thôn hơn.

Vậy nên việc tới trường bằng tàu điện, theo một cách nào đó, là một đặc ân.

Sau khi rời nhà ga gần trường, cậu bắt một chuyến tàu tới trung tâm thành phố. Từ đó, cậu chuyển sang một chuyến tàu nhỏ khác tới nhà ga gần nhà cậu.

“Ara, hôm nay cậu đến muộn. Mình chán việc phải chờ đợi rồi.”

“Chán việc phải chờ đợi? Mình chỉ muộn khoảng 10 phút hơn thường lệ thôi mà. Dù sao chúng ta có bắt cùng chuyến hay gì đâu.”

Nhà ga số 7, tại một nơi hẻo lánh của tuyến đường sắt, cách xa những khu vực sầm uất. Vì ngay trước giờ cao điểm, nên hiểm ai ở đây vào giờ này. Đây là lúc Satoru và Reika hẹn gặp nhau.

Hai người cùng sinh ra trong một thị trấn. Họ cũng học cùng một trường tiểu học và trung học. 

Dù vậy, họ không để ý đến nhau cho đến năm thứ hai trung học, vậy nên cũng không đúng khi gọi hai người là bạn thuở nhỏ.

Kể cả thế, họ đã luôn gặp nhau tại đây mỗi ngày kể từ năm nhất cao trung.

Tuy học khác lớp và giờ tan học của hai người không phải lúc nào cũng trùng nhau, thỉnh thoảng họ vẫn bắt gặp nhau tại đây trong khi đợi những chuyến tàu khác.

Và do không có học sinh nào ở đây tầm này, Satoru coi chỗ này là nơi mà cậu có thể thoải mái nói chuyện với Reika.

“Hehe, hôm nay vui thật đấy. Không ngờ mình có thể thấy được nhiều vẻ mặt của cậu đến vậy.”

“Nếu mới đầu học kỳ mà đã như thế này, mình sẽ không chịu nổi mất…”

“Ý cậu là tinh thần sao? Hay là cơ thể?”

“Cả hai.”

“Ồ, mình nhớ là cậu có làm gì nặng nề đâu.”

“Nếu nghĩ về việc xảy ra trong giờ nghỉ trưa, có lẽ cậu sẽ hiểu thôi.”

“Ý cậu là sao? Mình thấy đó chỉ là một hành động dễ thương bày tỏ tình cảm chân thành thôi mà.”

Cậu đã cố nói bóng gió, nhưng như dự đoán, điều đó chẳng thể làm cô lung lay.

“‘Chân thành’ ở chỗ nào cơ…”

Cậu lẩm bẩm với vẻ mỉa mai, cố bắt lỗi từ những từ ngữ của cô. Ngược lại, cô ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh cậu.

Và khi cô chọc vào má cậu bằng đôi bàn tay trắng ngần, cô nhẹ nhàng thì thảo.

“Nhưng cậu cũng dễ dàng chấp nhận những hành động đó mà. Và dù cậu không coi đó là sự chân thành…Cậu cũng không phủ nhận rằng nó rất dễ thương, đúng không? Đó chính là điểm mình thích ở cậu.”

“...!”

Cậu không nên xét nét một cách bất cẩn như vậy.

Dù cậu biết cậu không thể địch lại cô, cậu vẫn cứ nói ra. Và cứ thế, cô lại nhìn thấu cậu và chiếm thế thượng phong, thậm chí còn đào sâu vào cậu về những thứ mà thậm chí cậu còn không nhận ra.

“Khi cậu trưng ra vẻ mặt dịu dàng và ngọt ngào đến vậy, nó chỉ khiến tớ càng muốn ‘ngấu nghiến’ cậu thêm nữa.”

“C-Chúng ta đã đồng ý rằng chúng ta sẽ làm điều đó vào thứ Sáu và thứ Bảy rồi phải không?”

“Hơn thế, mỗi lần mình nói ra những điều bâng quơ, cậu lại ghi nhớ chúng một cách nghiêm túc.”

“C-Chỉ là…”

“Vậy nên mình muốn sự dịu dàng đó của cậu…ngay bây giờ.”

“...”

Cô tiến sát lại gần, thì thầm vào tai cậu.

“Chỉ một tiếng thôi. Được chứ?”

Trên sân ga vắng vẻ, một sự tương tác mãnh liệt và hòa hợp giữa hai con người lặng lẽ diễn ra.