Tôi, người đã nhuốm màu sắc của cô gái ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 7

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 35

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 9

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20644

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7540

WN - Chương 2

“Được rồi, từ giờ hai em sẽ lên bục giảng để điều hành cuộc thảo luận. Cô sẽ để hai đứa quyết định cách sắp xếp, nên hãy đảm bảo rằng mọi thứ đều được giải quyết trong tiết học này nhé~”, cô giáo nói, gần như đùn đẩy hết mọi trách nhiệm cho hai đại diện lớp vừa mới được bổ nhiệm này.

Có lẽ vì cô muốn rèn cho học sinh của mình cách tự giải quyết vấn đề của bản thân như một học sinh cao trung.

Với Satoru, không thể bàn cãi rằng đây là một công việc siêu phiền phức, nhưng cậu cũng hiểu rằng nếu họ không giải quyết xong mọi chuyện trong tiết học này, nó sẽ kéo dài sang tận sau giờ học, thậm chí là giờ nghỉ – dễ dàng gây ra một số cuộc ‘nổi loạn’ từ phía học sinh.

Nghĩ như vậy, Satoru và Reika đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và tiến về phía bàn giáo viên.

Nhưng—

“...”

“...”

Không cần phải trao đổi về việc phân chia nhiệm vụ lấy một từ, cả hai bắt đầu làm việc với nhau một cách nhẹ nhàng và mượt mà như thể đã làm rất nhiều lần rồi vậy.

“Được rồi, vậy thì chúng ta nên tiến hành thế nào đây?” Reika trầm ngầm, khẽ tựa má vào bàn tay như đang suy nghĩ.

Satoru, trong lúc đó, cầm lấy viên phấn và bắt đầu viết lên bảng những ví trí còn trống trong ủy ban và cả vai trò của chúng nữa.

“Wow. Nhìn hai đứa đó trông thật…ăn ý đấy?”, cô giáo lẩm bẩm, không thể che giấu được sự ngạc nhiên của mình.

Nhìn qua thì không có gì khác thường, nhưng hầu hết mọi người, dù có gần gũi đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ phải xác nhận lại ý kiến của người kia—tránh để làm gián đoạn đến cuộc thảo luận.

Nhưng hai người họ không chỉ không kiểm tra hay thảo luận lại chút nào về vai trò của cả hai; như thể họ biết chắc rằng người kia sẽ làm gì vậy.

Sự phối hợp mượt mà của cả hai đã gây ngạc nhiên cho giáo viên hơn là ấn tượng, đặc biệt là khi chỉ mới vài phút trước, Satoru còn đang gục đầu như thể đã bị đánh bại.

“Hmmm…”, Satoru khẽ lẩm bẩm sau khi viết hết các vị trí lên bảng.

“Được rồi, giờ chúng ta sẽ sắp xếp lại các vị trí.”, Reika nói một cách dõng dạc. “Để bắt đầu thì mọi người sẽ đưa ra lựa chọn số một của mình. Nếu có ai trùng lặp thì chúng ta sẽ quyết định bằng trò kéo búa bao. Và những người thua cuộc sẽ tiếp tục chọn ra những vị trí còn lại— và lại quyết định bằng trò kéo búa bao nếu trùng lặp. Chúng ta sẽ cứ lặp lại như vậy cho đến khi mọi chuyện hoàn thành. Có ai có ý kiến gì không?”

Ngay sau khi Satoru vừa khẽ lẩm bẩm, Reika đã đưa ra kế hoạch tổ chức cuộc thảo luận, với độ chính xác không tưởng khiến cả lớp phải sững sờ trong giây lát.

***

Cuộc thảo luận đã hoàn thành trong chưa đầy 30 phút, nhanh hơn dự kiến của bất cứ ai.

“Nhanh thật đấy…Bình thường, mấy cuộc thảo luận như này trong một lớp học mới như này gần như sẽ kéo dài đến vô tận.”, cô giáo vẫn đang bàng hoàng với mọi chuyện. 

Tốc độ được như này là nhờ hệ thống bản nháp mà Reika đã đề xuất, giúp cho việc thảo luận diễn ra một cách hiệu quả mà không gây ra nhiều tranh cãi.

“Được rồi, vì còn thừa thời gian, các em có thể dùng để tự học. Còn đối với hai đại diện lớp, cô cần các em phải ghi chép lại về buổi sinh hoạt lớp ngày hôm nay vào nhật ký lớp học.” 

““Vâng.””

Giáo viên đưa cho Satoru một tập tài liệu màu đen bao gồm cả những tờ ghi chép nhật ký lớp học. Chúng dùng để ghi lại những gì đã thảo luận, các quyết định được đưa ra, và cả những vấn đề còn tồn đọng.

Satoru đưa tay nhận tập tài liệu, nhớ lại những gì vừa viết trên bảng và viết ra nhận xét của cậu, nhưng—

“...”

“...Gì vậy?”

Ở đằng sau, Reika đang chống cằm, nhìn chằm chằm vào Satoru với biểu cảm thích thú.

Satoru bối rối đến mức dù đang trong thời gian tự học, cậu vẫn phải thì thầm đáp lại.

“Fufu, một cô gái muốn ngắm nghía gương mặt điển trai của người bạn trai đáng yêu của mình thì lạ lắm sao?”

Tất nhiên, không có gì khác lạ đối với những lời cô vừa thốt ra.

Trong khoảnh khắc đó, Satoru không thể tìm được lời nào để đáp lại.

Nhận ra được sự chần chừ của cậu, Reika càng cười tươi hơn, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

“Mình biết chắc chắn nó sẽ như thế này. Từ lúc cậu trở thành đại diện lớp, cậu biết đấy.”

“...Và chưa kể, cậu trông có vẻ rất lo lắng khi thấy rằng mình có thể sẽ chọn một ai khác. Khi mắt chúng ta chạm nhau vì cậu không thể lờ đi được nữa, cậu trông đáng yêu lắm.”

“Thật nhục nhã…”

Cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể thắng được con người này.

Nhưng để bị đùa giỡn đến mức này, cậu không thể không cảm thấy một chút bực bội.

“Ồ, cậu đang dỗi sao?”

“Ừm, đúng đấy…”

“Fufu, xin lỗi nhé.”

Nụ cười của Reika rạng rỡ đến mức khiến cho cậu nghĩ rằng cô không thực sự hối lỗi tí nào.

Và rồi, cô ghé miệng sát tai thì thầm với Satoru.

“Vậy để xin lỗi, sao cậu không đến nhà mình ngày hôm nay?”

“Cái–!”

Satoru biết chính xác rằng cô đang có ý gì.

Vì đã trải qua chuyện này vài lần, Satoru chắc chắn hiểu được ý nghĩa đằng sau lời mời của cô. Nhưng cậu vẫn không kiềm chế được cú sốc khi được mời một cách đột ngột như này.

“Chúng ta còn phải đi học vào ngày mai, nên mình không thể…”

“Ồ? Vậy ý cậu là cậu sẵn lòng nếu đó là thứ Sáu hoặc thứ Bảy sao?”

“Ugh…”

Sự điềm tĩnh mà cậu đã đánh mất sau lời thì thầm của cô giờ đã bị nghiền nát một cách đáng thương, khiến Satoru không thể trả lời một cách bình thường được nữa. 

Ngay cả nỗ lực tuyệt vọng của cậu trong việc lảng tránh vấn đề cũng đã trở thành con bài để Reika dồn cậu vào chân tường.

Lý do mà Satoru đã bị mê hoặc— cả về thể xác lẫn tâm hồn— bởi Reika.

Một trong số đó là khả năng thao túng cậu một cách hoàn toàn, bằng những lời thì thầm ngọt ngào và những hành động không ngờ đến của Reika.

Và chính sự chủ động này càng ngày càng khiến cậu chìm đắm trong vòng xoáy của cô.

“Vậy thì, mình sẽ coi rằng cậu sẽ rảnh vào thứ Sáu và thứ Bảy, để mình còn chuẩn bị những thứ cần thiết, nhé?”

“...Dù mình có nói không thì cậu cũng không nghe đâu nhỉ?”

“Tất nhiên rồi? Nhưng mình không nghĩ cậu sẽ từ chối, đúng không?”

Và rồi, như mọi khi, cậu một lần nữa không thể thoát được những lời thì thầm đường mật của Reika.