Sau một số biến động nhỏ vào sáng sớm, một ngày như thường lệ lại bắt đầu.
“Được rồi, giờ cô sẽ trả kết quả bài kiểm tra đánh giá học lực đầu năm học cho các em. Các em hãy lên nhận lần lượt theo số thứ tự của mình.”
Theo hướng dẫn của giáo viên, các học sinh lần lượt lên nhận phiếu kết quả của mình trên bàn giáo viên.
Mỗi tờ phiếu của mỗi người đều bao gồm điểm đánh giá từng môn, điểm trung bình, độ lệch chuẩn và thứ hạng tổng thể.
“Đây không phải bài kiểm tra thường xuyên mà các giáo viên thường hay đưa ra dựa trên từng lớp. Do đây là một bài đánh giá năng lực cho cả khối, tất cả học sinh đều sẽ được xếp hạng, và những người được kết quả cao nhất sẽ được công bố trên bảng tin của trường!”
Bài kiểm tra thường xuyên thường khác nhau giữa các lớp do những giáo viên khác nhau ra đề, khiến cho việc so sánh giữa các lớp trở nên bất khả thi.
Vì vậy, trường cũng đã tổ chức một vài kỳ thi khảo sát mỗi năm, đảm bảo tất cả học sinh được đánh giá công bằng trong cùng một điều kiện.
“Hơn nữa, chúng ta có một tin vui! Chính là— người đạt điểm cao nhất toàn khối là học sinh của lớp chúng ta!”
Cùng với thông báo vui vẻ của cô giáo, lớp học bỗng nhộn nhịp hẳn lên.
“Và đó là…Hatsune-san! Cô không ngờ lớp chúng ta có thể đứng đầu đấy! Mọi người, hãy lấy việc này làm động lực để cùng nhau tiến bộ nhé!”
Khoảnh khắc Reika được gọi tên, một vài tiếng xì xào khắp lớp vang lên, ‘Tất nhiên là cô ấy rồi.’
Cô ấy đã duy trì vị trí đứng đầu trong các kỳ thi khảo sát kể từ đầu năm nhất.
“Đúng như mong đợi từ Hatsune-san nhỉ?”
Seiya quay đầu về phía Satoru, tay vẫn còn đang vẫy vẫy phiếu kết quả của mình.
Cậu ta có vẻ không quan tâm lắm đến việc để người khác nhìn thấy thứ hạng của mình, như thể đã bỏ cuộc rồi.
“Ừ.”
“Nhưng đối với người thông minh như thế, chẳng phải lại càng bất khả thi sao? Ý tao là, bọn con gái sẽ nghĩ rằng, ‘Ugh, bọn con trai toàn một lũ đầu đất.’, đúng không?”
“Cũng không thể nói rằng mày sai.”
Reika bên ngoài nổi tiếng là người không có hứng thú với con trai và còn thẳng thừng chế giễu những người từng tỏ tình cô trước đây.
“Phải rồi, mày xếp thứ bao nhiêu? Tao cá rằng mày cũng làm ổn áp đấy nhỉ?”
“Thứ tám.”
“Cái gì cơ? Mày cũng một giuộc với mấy đứa kia à!”
“Thật mà nói, nếu tao không đứng ở tốp đầu dù đã không tham gia câu lạc bộ nào và học bài suốt lúc đó, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?”
Với lịch trình câu lạc bộ như của Seiya, chắc chắn sẽ có sự khác biệt rõ ràng về thời gian giữa những người tham gia câu lạc bộ và những người không tham gia câu lạc bộ để chuyên tâm học hành.
Nếu Satoru chỉ đứng hạng trung bình dù đã có nhiều thời gian rảnh đến thế, cậu không dám tưởng tượng rằng những người lớn xung quanh sẽ nói gì.
“Dù thế thì mày cũng khủng đấy. Khối chúng ta có hơn 300 học sinh mà, mày biết không?”
“À thì đây là việc mà tao có thể làm được. Vậy nên nếu mày không muốn dính điểm liệt trong bài kiểm tra thường xuyên thì cứ tìm đến tao.”
“Mày là một vị thần sao?”
“Không như tao có thể lười biếng một chút, mày nên tập trung vào hơn.”
Trước lời nói của Satoru, Seiya chắp hai tay lại như thể đang cầu nguyện với một vị thần.
Satoru liếc nhìn Seiya, người vẫn đang trầm trồ vì thứ hạng của cậu. Nếu cậu ta biết rằng học sinh đứng thứ tám cả khối này thực ra đang hẹn hò với Reika, người đứng đầu khối và là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, và họ đã tiến xa đến mối quan hệ thể xác—
Ừm…có lẽ tên này sẽ sốc nặng mà bất tỉnh luôn mất…
Nếu là một cặp đôi hấp dẫn và năng động, có lẽ mọi người sẽ nhẹ nhàng chấp nhận nó, dù họ có gần gũi đến đâu đi chăng nữa.
Nhưng nếu là cậu và Reika, chắc chắn bạn bè xung quanh họ sẽ ngạc nhiên đến mức não bộ đình công luôn.
Mình có thể vênh váo trước Seiya...nhưng ít nhất mình cũng phải đạt được đến trước top năm.
Reika vẫn giữ vững thứ hạng đứng đầu, trong khi Satoru tụt dần xuống dưới top năm.
Có thể chỉ là chênh lệch nhỏ, nhưng cậu không thể để bản thân thụt lùi thêm nữa.
(Phải chấn chỉnh lại thôi…)
Trong lúc nói chuyện với Seiya, cậu âm thầm tự nhủ với bản thân.
-------------------------------
“Điểm của cậu đã giảm đi chút ít.”
“Ừm…mình biết. Xin lỗi.”
Trên một toa tàu trên đường về nhà, Reika đang thuyết giáo cho Satoru một bài.
“Dù thứ hạng của cậu vẫn đạt một con số, nhưng cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc cậu sẽ xuống hai con số ngay thôi.”
“Mình biết điều đó…Mình sẽ nghiêm túc chấn chỉnh lại.”
“Hừm…để nghĩ rằng cậu là người đã kèm cặp mình thời trung học…”
“Mình không còn gì để nói…”
Lần này, không còn trò trêu chọc nào nữa— cô thực sự đang mắng cậu.
“Không ngờ cậu lại mất cảnh giác dễ dàng đến vậy…Mình có nên hickey cậu bảy cái để bù lại cho khoảng cách giữa chúng ta không?”
“Không, đừng làm thế. Mọi người sẽ nghĩ mình là một thằng lập dị mất.”
Cô đã từng để lại dấu hickey lại trên người cậu, nhưng cậu luôn xoay sở để nói với người khác đó là vết muỗi đốt.
Lý do duy nhất cậu có thể nghĩ ra là, ‘Ừm, chắc mình chỉ bị nổi mề đay thôi?” —nhưng điều đó lại khiến mọi người lo lắng cho cậu thay vì bị thuyết phục.
“Nếu lần sau mình đạt hạng cao hơn, cậu sẽ bỏ qua lần này chứ…?”
“Hmmm~~~Nên sao nhỉ~~>”
Khi Satoru cúi đầu xin lỗi một cách tuyệt vọng, Reika mỉm cười, lại tựa má suy nghĩ.
“...Hay lần này cậu làm một dấu hickey lên người mình đi?”
“Cậu nói gì cơ?”
Cậu mất vài giây để nghĩ được xem cô đang nói gì.
“Không phải ý tồi khi để lại một dấu hiệu cho thấy mình đã thuộc về ai đó, cậu nghĩ sao?”
“Uhh…Mình không thấy ý tưởng đó hay cho lắm…”
“Và cậu nghĩ bản thân có quyền từ chối sao, dựa trên cái thành tích đó của cậu?”
“Ugh…”
Cô đã nắm thóp được cậu. Cậu không thể phản bác lại được.
“Không có gì khó cả. Cứ làm như cậu đã từng làm thôi.”
“Đừng có nói như vậy. Và cũng đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”
“Fufu. Vậy là cậu đồng ý rồi sao?”
“Sao mình lại không có quyền lên tiếng trong chuyện này thế này…? Cậu không định hôn mình bảy cái thật chứ?”
“Mình không phiền đâu~”
“Một cái. Chỉ một cái thôi, được chứ?”
Cuối cùng, cậu cũng đành đầu hàng, để mặc bản thân theo ý của cô.
Cùng lúc đó, cậu tự thề với bản thân—Lần sau, mình sẽ thực sự nghiêm túc.