Dù Reika vừa khen vừa chê cậu theo nhiều cách khác nhau, Satoru đi thẳng về nhà ngày hôm nay mà không tạt qua nhà cô.
Việc cậu gần đây hay qua nhà cô đã là điều bất thường rồi.
Thường thì Reika sẽ cố quyến rũ cậu qua nhà cô.
Dù sao, như cô ấy nói, không phải lúc nào cậu cũng bị cuốn theo cô đến cùng.
Có nghĩa là, nếu cô ấy thực sự muốn quyến rũ cậu, thì Satoru, là một thằng con trai đang trong độ tuổi thanh niên phơi phới…sẽ thực sự mất kiểm soát hoàn toàn.
“Anh về rồi đây.”
“Ồ, onii-chan, hôm nay anh về sớm hơn mọi khi đấy.”
Khi cậu về đến nhà, em gái cậu đã chào đón cậu bằng giọng điệu như thường lệ.
Cô bé là một thành viên của câu lạc bộ gia chánh và thích hưởng thụ cuộc sống bình yên sau giờ học.
Dưới sự hướng dẫn của một giáo viên môn gia chánh hiền lành, cô thường dành một đến hai ngày để học nấu ăn hoặc may vá.
Vậy nên vào những ngày không có hoạt động câu lạc bộ, cô thường về sớm hơn Satoru, người vốn không tham gia câu lạc bộ nào.
“À thì…không phải lúc nào anh cũng về muộn.”
“Chán thật, em thích tưởng tượng những thứ anh sẽ làm trong thời gian đó.”
“Thể loại em gái nào lại đi tưởng tượng cảnh anh trai tán tỉnh bạn gái của mình thế?”
“Hả? Đương nhiên không phải, em đang nghĩ về Reika-neechan! Không biết chị ấy sẽ đưa ra những lời mời quyến rũ hay làm ra những biểu cảm đáng yêu như thế nào nhỉ…? Và còn lâu em mới thèm nghĩ đến anh, onii-chan. Cái ý nghĩ anh cố tỏ vẻ ngầu lòi trước mặt một cô gái khiến em nổi hết cả da gà rồi.”
“Lý do đấy làm anh yên tâm hơn rồi…Đợi đã, thế thực sự là Reika sao?”
“Bên ngoài lạnh lùng và quyến rũ, bên trong tính cách dịu dàng— đúng là không gi tuyệt vời bằng, phải không?”
“Anh hiểu mà…”
Tất nhiên, những cô gái như Reika chỉ là thiểu số.
“Haizzz, tuyệt thật…Anh đã tặng cho Reika-neechan một dấu hickey, đúng không?”
“Ừ, cô ấy bảo anh…Đợi đã, sao em biết được!?”
Cuộc trò chuyện bẻ lái quá tự nhiên khiến cậu mất cảnh giác.
Tại sao em gái cậu lại biết chuyện này?
Cậu nhanh chóng tra hỏi cô bé, dù trong thâm tâm cậu phần nào đã biết câu trả lời.
“Tại sao à? Đương nhiên là vì Reika-neechan đã nói với em rồi.”
“Thật là…! Cô ấy nói gì với một con bé đang học sơ trung vậy!?”
Đúng như cậu đoán, thông tin đã bị tuồn ra ngoài từ ‘đường dây nóng’ Reika.
“Nói thật, chuyện tình của anh như shoujo manga vậy…Từ cách hai người gặp nhau, cách hai người hẹn hò, và giờ là cách hai người tình tứ…”
“Đợi đã, shoujo manga bây giờ có nhiều cảnh táo bạo đến thế à?”
“Không phải trước hay sau— chúng luôn có những cảnh như thế.”
“Thật sao? Con gái trưởng thành hơn mình nghĩ…Đợi đã, đó không phải trọng tâm!”
Dù mọi chuyện diễn ra như thế nào, sự thật là hành động xấu hổ của cậu và cô bạn gái giờ đã đến tai em gái cậu.
“Ngại chết đi được…chuyện này để em gái mình biết thì đúng là thảm thật mà.”
“Chẳng phải đã quá muộn rồi sao? Anh còn làm nhiều điều hơn thế rồi cơ mà?”
“Này! Cẩn thận lời nói của em đấy!”
“Em không hiểuuu…Sau khi làm hết tất cả những chuyện đó, tại sao anh vẫn còn ngại cơ chứ? Chà, em đoán là Reika-neechan cũng thích phần ngây thơ đó ở anh.”
“Hai người nói về anh nhiều đến mức nào vậy…?”
“Như nào sao? Chắc là vừa đủ. Mấy điều như thế thì chị ấy hay kể cho em. Nhưng những thứ nhạy cảm hơn thì chị ấy giữ cho riêng mình.”
“Anh không hiểu được tiêu chuẩn của cô ấy về những thứ nên và không nên kể…”
Ít ra thì cậu đã biết rằng Reika không hề ngại chút nào khi kể chuyện này cho em gái cậu.
Satoru có cảm giác rằng nếu cậu gặng hỏi cô về chuyện này, cô ấy sẽ chỉ thản nhiên trả lời, “Mình đã lược bỏ những thứ gắn mác 18+ rồi.”
Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
“Thế có ai trong trường biết chuyện này chưa?”
“Tất nhiên là rồi. Cô ấy nói mấy thứ đại loại kiểu, ‘Do bạn trai mình đó~’, và sau đó à, không còn sau đó nữa.”
“Và họ sẽ cố tìm ra bạn trai chị ấy là ai, phải không?”
“Tất nhiên. Nhưng cô né tránh bằng cách nói, ‘Cậu nghĩ có ai ở đây hợp với mình không?’”
“E-Em hiểu rồi…! Nói như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm là bạn trai chị ấy không ở đây.”
“Ừ, nhưng cô ấy cũng không nói là không phải.”
“Tuyệt thật đấy! Đúng là Reika-neechan! Chị ấy chắc hẳn đã cân nhắc đến cái bản tính nhút nhát của anh và dùng từ sao cho thích hợp!”
Sau một hồi trò chuyện, em gái cậu cũng đã đưa ra kết luận tương tự.
Có lẽ vì cô bé đã từng chứng kiến những màn tương tác giữa hai người, dù cô không biết chuyện gì xảy ra đằng sau cánh cửa.
Trời ạ, con bé biết đến mức nào vậy…?
Reika đã nhấn mạnh mấy thứ kiểu, “Mình sẽ trân trọng cậu suốt đời.”
Thường đó là điều mà một thằng con trai sẽ nói.
Có lẽ trong thâm tâm, cô nghĩ rằng, “Vì đã ở bên nhau rồi thì chúng ta cần gì phải giấu nhau nữa.”
Satoru cảm thấy bản thân vừa bị kéo, vừa bị đẩy bởi hành động của Reika.
Cậu thực sự không biết cô đang muốn làm gì với mối quan hệ của bọn họ.
Hay chỉ là cô muốn cậu trở nên đặc biệt hơn, bất kể mọi thứ?
Với những gì cậu đã biết về cô cho đến hiện tại, chắc chắn là có một ý nghĩa sâu xa nữa.
Nhưng giờ, Satoru không biết đó là cái gì.
Tất cả những gì cậu biết hiện tại là cậu đang tiếp tục bị cuốn theo nhịp điệu của cô.
Lại là một ngày hỗn loạn khác trong cuộc sống thường ngày của cậu với cô— chỉ là, hôm nay có hỗn loạn hơn tí thôi.