Tôi, người đã nhuốm màu sắc của cô gái ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 7

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 35

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 9

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20644

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7540

WN - Chương 19

Sau khoảng 30 phút kể từ lúc cậu gọi cho em gái, một tiếng ồn ào năng động vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

“Xin lỗi vì đã làm phiền! Cảm ơn dì vì đã chăm sóc cho người anh trai vô dụng của cháu ạ…!”

“Ồ không, không phải đâu! Không chỉ Satoru-kun— cháu cũng ra dáng trưởng thành và đáng tin cậy hơn rồi đó, Chisa-chan!”

Giọng của hai người vang lên trong lúc lên cầu thang.

“Đợi đã, con bé cũng lên đây sao!? N-Này Reika, dậy đi!”

“Mmm, sao vậy?”

“Mình có nhờ Chisa giúp vài việc, nhưng con bé có vẻ định lên đây luôn rồi. Chúng ta không thể để con bé nhìn thấy cảnh tượng này được.”

Dù hai người chỉ đơn giản là đang ngủ với nhau, đây cũng không phải là cảnh tượng mà một cô bé học sơ trung nên chứng kiến.

“Thế có sao đâu? Mẹ cậu cũng đã từng nhìn thấy chúng ta như thế này rồi. Vậy nên không việc gì phải lo cả.”

“À ừ, nhưng…Đợi đã, cậu đã tỉnh rồi sao!?”

“Đúng vậy. Nhưng mình biết nói gì với mẹ trong tình cảnh đó được? Im lặng là lựa chọn hợp lý nhất.”

“Xét theo tình hình lúc đó, mình cũng không thể trách cậu…Nhưng logic đó không áp dụng cho em mình!”

“Fufu. Nhưng Chisa-chan cũng là gia đình của cậu mà, phải không? Mình muốn đảm bảo rằng cả gia đình cậu đều sẽ công nhận con người mình.”

“Cậu không cần phải cố— con bé là fan cuồng số một của cậu luôn rồi…”

Satoru cố thay đổi tình thế, nhưng Reika không chịu lay động chút nào.

Và rồi— cốc cốc. Giọng nói mà cậu không muốn nghe nhất lúc này đang vang lên đằng sau cánh cửa.

“Reika neechan, em vào được không?”

“Cứ tự nhiên đi.”

“Vâng~~Làm phiền rồi…hểểểểểểểểểể!?”

Chisa mở cánh cửa ra và sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Cô bé không nói được lời nào mà chỉ choáng váng một lúc.

“CẢM ƠN CHÚA ĐÃ BAN CHO CON ĐÔI MẮT NÀY!”

“Đấy không phải là thứ nên nói lúc này…”

“Em có thể ăn ba tô cơm chỉ bằng khoảnh khắc này…”

Phớt lờ lời đáp cộc lốc của Satoru, em gái cậu tiếp tục tuôn ra những lời nói dễ gây hiểu lầm.

“Xin lỗi vì đã tiếp đón em trong tình trạng lộn xộn như thế này, Chisa-chan. Và cảm ơn em vì đã ghé thăm vào giờ này.”

“Không sao cả! Điều quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của Reika-neechan!”

Cô bé trở thành một con người hoàn toàn khác– không có gì giống với người em gái hay xỉa xói anh trai mình cả.

“Đúng là một cô bé ngoan. Có người em gái bé bỏng như này đúng là một phước lành mà.”

“Em sẵn sàng trở thành em dâu của chị bất cứ lúc nào chị muốn~!”

“Liệu em có thể đừng nói những suy nghĩ của mình ra bên ngoài không?”

Hai người ăn ý với nhau đến mức trò chuyện không có điểm dừng.

“Đồ ăn của anh đây, phí là 100,000 yên. Reika-neechan, chị ăn được thạch không?”

“Em còn mang đồ ăn cho chị nữa sao? Chị thực sự rất biết ơn..”

“Em sẽ làm bất cứ thứ gì cho Reika-neechan!”

“Mình sắp phát khóc khi nghĩ đến cảnh con bé đối xử với mình như nào…”

Satoru bất lực nhìn cách cô em của mình thay đổi hoàn toàn tông giọng và lời nói tùy vào người đang nói chuyện với cô bé. Và bây giờ, cậu đang ngồi bên cạnh Reika và dùng bữa ăn của mình.

Cậu cắn một miếng onigiri cô bé đã chuẩn bị— được làm một cách tiện lợi để ăn. Trong lúc đó, Reika, lấy cốc thạch và thìa mà Chisa đã chuẩn bị cho cô và đưa chúng cho cậu.

“Hửm? Sao vậy?”

“Aaahhh…”

Cô không làm gì đặc biệt cả—chỉ nhẹ nhàng mở miệng ra.

Rõ ràng cô đang muốn cậu đút thức ăn cho cô.

“Cáiiiiiiii!? Hai người thực sự làm chuyện ‘aahhhhnnn’ ở đây luôn sao!?”

“Về đi nhóc con! Em định ở đây bao lâu nữa?”

“Xin lỗi nhé!? Anh nghĩ ai sẽ là người dọn dẹp chỗ này? Chẳng lẽ anh muốn em tiên tri rằng lúc nào hai người sẽ dùng bữa xong và sang đây dọn dẹp sao?”

“Chân thành xin lỗi...”

Đối diện với những lý luận chặt chẽ như vậy, Satoru chỉ biết giương cờ Pháp đầu hàng.

“Nhưng bây giờ luôn sao…?”

“Mình vừa mới nhận ra— Cậu chưa bao giờ làm chuyện này với mình cả. Và cậu cũng chưa bao giờ làm chuyện này với đứa con gái nào khác, đúng chứ?”

“Ừ thì, mình chưa.”

“Vậy mình sẽ lấy lần đầu này của cậu vậy. Mình đã nói rằng mình sẽ lấy tất cả lần đầu của cậu, nhớ không?”

“Guhhhhhh…”

“Đừng gầm gừ thế chứ.”

Mỗi lần Reika nói điều gì, Chisa nhìn thỏa mãn như thể muốn vút lên chín tầng mây vậy— khiến cho tinh thần cậu kiệt sức.

“Dù sao thì, như vậy đó.”

“Được, được. Nào.”

“Mmmmm.”

Satoru cầm chiếc thìa và xắn lấy một miếng thạch, sau đó từ từ đưa vào miệng Reika, đang mở ra trong khi hai mắt cô nhắm lại.

“Đưa một thứ gì đó vào miệng người khác thực sự hồi hộp.”

Cậu mừng vì đây chỉ là thạch— nếu đây là một chiếc nĩa, có thể cậu sẽ bỏ cuộc ngay từ đầu. 

Cậu nhẹ nhàng cẩn thận đưa miếng thạch vào trong miệng cô, và cô khép đôi môi mình lại.

Sau một cái kéo nhẹ, chiếc thìa đã ra ngoài sạch sẽ, và khoảnh khắc căng thẳng cũng kết thúc.

“Fufu. ‘Lần đầu tiên aaahnn của mình’— cảm ơn vì bữa ăn.”

“Đừng có phóng đại lên như vậy.”

“Mình có thể thanh thản đi được rồi…”

Chisa ngã vật ra sàn và lăn lộn xung quanh như thể cô bé đã hóa thành đống tro vậy. Không phải điều Satoru quan tâm.

“Thực sự, đút cho ai đó ăn hồi hộp hơn mình nghĩ.”

“Hồi hộp?”

“Đúng vậy.”

“Thế càng chứng tỏ rằng đó là lần đầu của cậu. Một ký ức mà cậu sẽ không bao giờ quên, đúng không?”

Reika cười rạng rỡ, múc một miếng thạch và đưa về phía Satoru.

“Giờ thì đến lượt cậu. Mở ra nào?”

“K-Không, mình ổn mà.”

“Mình cũng sẽ là người lần đầu đút thức ăn cho cậu. Chắc hẳn chưa ai làm chuyện này cho cậu đâu.”

“Có lẽ là—”

“Gia đình không tính.”

“Ồ-Ồ…Vậy thì, đúng vậy, mình đoán đây là lần đầu của mình.”

“Chính xác. Vậy thì, aahhh…”

Biết rằng không có cách nào để thắng được cô một khi cô đã quyết tâm, cậu chỉ đành bỏ cuộc và mở miệng ra.

Reika nhẹ nhàng đưa chiếc thìa vào trong miệng cậu.

“W-Wow, cậu có vẻ thành thục chuyện này. Như thể…cậu đã từng làm chuyện này rồi vậy.”

“Ồ? Cậu ghen tị sao? Đừng lo, đây chỉ là việc giữa con gái với nhau thôi. Nhưng cậu là người đàn ông đầu tiên mình đút thức ăn cho.”

“M-Mình hiểu rồi…”

Cô nhìn thấu được khoảnh khắc bất an ngắn ngủi của cậu và nhanh chóng giúp cậu yên tâm. 

Trong khi cậu đánh giá cao sự tinh tế của cô, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ vì để bị đọc vị dễ dàng như vậy.

Và rồi, bữa ăn của họ tiếp tục— trong khi Chisa lặng lẽ ‘ẩn mình’ ở đằng sau.