Đã được một lúc lâu kể từ khi Reika chìm vào giấc ngủ, nhưng không có gì thay đổi cả.
Kể cả khi thời gian đã trôi qua, cánh tay cô vẫn giữ chặt lấy Satoru như thể không muốn buông cậu ra.
“Mình nên làm gì với bữa tối bây giờ…”
Cậu định sẽ trở về nhà vào thời điểm thích hợp, ăn tối nhanh rồi quay lại.
Nhưng với tình hình như thế này, không những cậu không thể di chuyển được, mà cậu cũng không thể đẩy cô ra.
Cậu đã nói với mẹ rằng mình sẽ trở về nhà ăn cơm, nên giờ cậu phải tìm được một giải pháp…
“Satoru…”
Thế nhưng ngay lúc đó, Reika lẩm bẩm tên của cậu một cách yếu ớt trong khi đang say giấc.
Cậu đang cân nhắc đến một vài lựa chọn— nhưng giờ không có điện thoại ở đây, cậu cũng không thể làm gì được.
Cậu đang bị mắc kẹt theo đúng nghĩa đen.
“Reika, con dậy chưa? Satoru-kun, cháu cũng ở đây sao?”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, cùng với giọng nói của một người phụ nữ.
Trước khi Satoru kịp đáp lại, nắm cửa đã được xoay, và cánh cửa từ từ mở ra.
“Ồ-Ồ! Cô xin lỗi!”
“K-Không không! Cháu mới là người phải xin lỗi! Xin lỗi dì vì tình huống này ạ!”
Người vừa vào là mẹ của Reika.
Tất nhiên, bà vừa từ nơi làm việc về nhà.
Và những gì bà thấy là con gái của bà đang trên giường…cùng bạn trai con bé ở bên cạnh.
Chứng kiến cảnh này, Satoru giật thon thót.
“Không, thực sự cảm ơn cháu, Satoru-kun, vì đã ở bên con bé. Nhìn con bé ngủ thoải mái như vậy…”
“Cháu nghĩ là cô ấy đã rất căng thẳng sau khi gặp ác mộng, có lẽ vì thế mà cô ấy không thể ngủ ngon giấc được.”
“Dì cũng nghĩ vậy. Sáng nay, khi con bé loạng choạng bước ra phòng khách, gương mặt của nó trắng bệch hẳn đi…Tuy cô đã chứng kiến cảnh này nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể quen được với nó.” (Note: Ý là cảnh hai đứa tình tứ ấy)
Thông thường, đây là cảnh mà người mẹ sẽ nói “Không thể để tên này sống được.”
Nhưng mẹ của Reika đã biết được mọi chuyện đằng sau.
Đây còn không phải là lần đầu bà thấy họ ngủ bên cạnh nhau như vậy.
(Nhưng mà, dù chuyện này có xảy ra bao nhiêu lần…Chắc mình cũng không thể quen được.)
Họ chỉ đang ngồi cạnh nhau, không hề làm chuyện gì không đứng đắn.
Dù vậy, không ai có thể giữ bình tĩnh khi bị bắt gặp trong tình trạng như vậy.
“Satoru-kun, cháu định ở lại đây tối nay với con bé nữa sao?”
“Vâng, mẹ cũng đã cho phép cháu rồi. Nhìn vào tình hình hiện tại, có lẽ cô ấy sẽ không khỏe lại vào ngày mai, nên cháu cũng định xin nghỉ học để ở lại đây chăm sóc cô ấy.”
“Dù cháu luôn như vậy, dì vẫn phải hỏi lại…Cháu thấy ổn với điều đó chứ?”
“Không sao đâu ạ. Cháu vẫn có thể tự học tại nhà được. Với cả, cháu cũng không thể tập trung bây giờ, khi mà trong lòng còn đang lo lắng thế này.”
“Thực sự cảm ơn cháu…”
“Không phải khách sáo đâu ạ. À ừm, dì ổn chứ?”
Một cảnh tượng kỳ lạ— nói chuyện với mẹ của bạn gái trong khi ngồi bên cạnh giường của cô ấy— nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Dì vẫn ổn. Công việc có hơi nặng nhọc, nhưng cũng đã đỡ hơn rồi…Và cháu còn lo lắng cho dì nữa. Cháu thực sự khác biệt đấy, Satoru-kun.”
“Không phải gì to tát đâu ạ…”
Lời vừa mới ra khỏi miệng, nhưng là một học sinh cao trung, hỏi han sức khỏe một người trưởng thành có vẻ hơi quá thân mật— khiến cậu nhanh chóng hơi hối hận.
“Cháu đã ăn tối chưa? Dì đoán là chưa nhỉ?”
“Cháu định sẽ về nhà ăn một chút, nhưng…nhìn cô ấy ngủ ngon quá, cháu không nỡ đánh thức cô ấy.”
“Nhưng cháu cũng không thể không ăn gì…Chẳng phải đánh thức Reika một lúc sẽ tốt hơn sao?”
Từ góc nhìn của Satoru, giấc ngủ bình yên của Reika là quan trọng nhất— cậu muốn cô ấy nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.
Nhưng cậu cũng hiểu ý tốt của mẹ. Mẹ cậu không muốn con trai mình ở bên ngoài mà không có gì bỏ bụng cả.
Cậu nên làm gì đây?
Một lần nữa, cậu cố nghĩ ra một giải pháp.
Và rồi, một ý tưởng đơn giản nảy ra trong đầu cậu.
“Ừm, liệu có ổn… nếu cháu ăn tối ở đây không?”
“Tất nhiên là dì không phiền. Nhưng chẳng phải cháu phải về nhà làm gì đó sao?”
“Không hẳn là vậy ạ…Xin lỗi, nhưng dì có thể lấy cho cháu cái điện thoại ở đằng kia được không?”
“Được thôi.”
Bà đưa cậu chiếc điện thoại đang đặt trên bàn Reika.
Satoru nhanh chóng nhấn một vài phím và gọi điện.
“Yo, người em gái đệ nhất vũ trụ đang nghe đây. Anh muốn gì khi đang âu yếm bên tình yêu của mình thế?”
“Xin lỗi, Reika đang ngủ say và anh không thể đi được. Anh cần Dịch vụ giao hàng Chisa gấp.”
“Đợi đã, Reika-neechan đang ngủ say và anh không thể đi? Đợi một chút…Khịt khịt!”
Không may là, cô bé đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình của cậu.
Trực giác nhạy bén đó của con bé thực sự rất đáng sợ.
“Cho em biết chi tiết đi? Vậy, ý anh là Reika-neechan đang ôm ấp anh trong khi ngủ sao!?”
“Chính xác là như vậy. Vậy nên đem cái gì đó qua cho anh ăn đi. Anh không muốn đánh thức cô ấy dậy.”
“Đã rõ, thưa anh trai! Em sẽ chuẩn bị đồ qua đó ngay! Em cũng sẽ mang một vài thức ăn nhẹ cho Reika-neechan nữa, đề phòng chị ấy thức dậy!”
“Thế thì tốt quá! Anh trông cậy vào em hết.”
“Được rồi. Nếu em còn dài dòng nữa, chị ấy sẽ tỉnh mất, nên em cúp máy trước đây. Cứ ngồi đó đi, anh trai!”
Nghe giọng của Chisa, có vẻ như tinh thần cô bé đang dâng cao.
Cô bé có thể hơi phiền phức, nhưng trong những lúc như thế này, sự nhiệt tình và nhanh nhạy của cô bé thực sự rất giúp ích. Sự thật rằng cô bé có thể hiểu được tất cả mọi chuyện mà không cần phải giải thích dài dòng thực sự có ích cho cậu.
“Cháu đã nhờ em gái mình mang đồ ăn sang đây rồi. Có vẻ con bé sẽ làm nhanh thôi.”
“Dì thực sự xin lỗi vì những chuyện này…”
“Không không. Cháu mới là người đã đưa ra yêu cầu ích kỷ này— cảm ơn dì vì đã chấp nhận chúng.”
Nhờ sự giúp đỡ của em gái cậu, Satoru có thể tiếp tục ở bên cạnh Reika mà vẫn dùng bữa tối được.