Tôi, người đã nhuốm màu sắc của cô gái ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 7

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 35

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 9

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20644

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7540

WN - Chương 16

Ngày hôm nay Reika xin nghỉ ốm, nhưng lớp học vẫn diễn ra bình thường.

Chỉ vì một học sinh vắng mặt không có nghĩa là không khí trong trường sẽ hoàn toàn thay đổi.

Nhưng đối với Satoru, cậu lại cảm thấy khá cô đơn.

“Được rồi, câu hỏi tiếp theo. Cái này khá là khó…Vậy thì, Takashima, em lên giải đi. Thử thách bản thân xem sao.”

“...”

“Hửm? Takashima, em không hiểu câu hỏi sao?”

“A, em xin lỗi. Em hơi mất tập trung.”

Kể từ lúc cậu nghe được Reika xin nghỉ ốm, Satoru luôn trong trạng thái ngẩn ngơ.

Bởi vậy ngay cả khi được cô giáo gọi lên, cậu hoàn toàn không chú ý đến.

Lúc cậu nhận ra thì các học sinh đang nhìn sang cậu, khiến cậu thấy hơi xấu hổ.

“Hiếm khi thấy Takashima mất tập trung đấy. Đừng có thế nữa nhé—câu hỏi 15, em rõ chưa?”

“Dạ vâng. Đáp án là 4.”

“Được rồi, em hiểu rồi đó.”

Vì cậu là một học sinh nghiêm túc và luôn đứng top đầu trong khối, nên cô giáo cũng không phàn nàn nhiều.

Khi tới giờ nghỉ trưa, cậu khẽ thở một tiếng dài chán nản.

“Này, này, hôm qua mày thức khuya nhắn tin với Ruri sao?”

“Bọn tao không nhắn tin muộn đến thế. Còn việc thiếu ngủ sao, chuyện thường ngày ở huyện rồi.”

“Đúng đúng, thật khó để ngủ đủ giấc vào những ngày như này mà. Chà, tao đoán là mày cũng có lúc không thể tập trung nhỉ?”

Seiya, lại gần cậu bắt chuyện, vừa nói vừa ngáp.

“Tất nhiên. Chỉ là tao che giấu nó tốt hơn những người khác thôi.”

“Thật sao? Tao cũng thế, nhưng lúc nào cũng bị cô tóm được rồi ca cho một bài…”

“Có lẽ do mày chưa tập luyện đủ…”

“Xin lỗi, nhưng tao không hiểu cái ‘tập luyện’ mà mày đang nói là gì.”

Sau khi đáp lại một cách máy móc, Satoru nhận được phản ứng nghiêm túc không ngờ từ Seiya. 

Cậu nhận ra mình lại đang hoàn toàn lơ đãng.

“Xin lỗi, tao nhớ ra có chuyện cần phải làm. Mày cứ ăn một mình trước đi.”

“Được, được, đi đi.”

Sau khi nói như vậy với Seiya, cậu nhanh chóng rời khỏi lớp học và thậm chí ra khỏi tòa nhà của trường.

Cậu đi tới một góc khuất trong trường, một nơi sẽ không có ai đến trừ khi có lý do riêng.

Và rồi, cậu lấy điện thoại ra và gọi cho một người.

“Moshi moshi…Satoru à?”

“Con đây. Xin lỗi mẹ vì đã gọi vào giờ này.”

“Nếu con đã gọi vào giờ này thì chắc hẳn là có chuyện đã xảy ra…Có vẻ như mẹ không cần phải hỏi. Là Reika-chan, đúng chứ?”

“Đúng vậy…Có vẻ như cô ấy lại gặp ác mộng. Con muốn đến nhà cô ấy, được không ạ?”

“Mẹ hiểu rồi. Bữa tối thì sao?”

“Đến lúc đó con sẽ về. À phải rồi, còn ngày mai…”

“Mẹ hiểu. Nếu con định nghỉ học thì sáng hôm đó hãy nói cho mẹ biết. Con cũng đã duy trì được thành tích tốt rồi, và quan trọng hơn, giờ con là phương thuốc hiệu quả nhất dành cho Reika-chan.”

“Cảm ơn mẹ nhiều…”

“Khi ở bên đó nhớ cư xử lễ phép nhé.”

“Vâng ạ.”

Mối quan hệ của Satoru và Reika là thứ không chỉ em gái cậu, mà cả bố mẹ cậu đều biết.

Lý do cho chuyện ấy là vì ‘thời gian đó’— thứ giờ đã quay trở lại ám ảnh Reika trong những giấc mơ của cô.

Tất nhiên, hai người không nói với bố mẹ cậu rằng họ đã đi xa đến mối quan hệ thể xác, nhưng dường như bố mẹ cậu cũng đã nhận ra, xét đến cách cậu thay đổi và gắn bó hơn với Reika.

“Được rồi. Mẹ hiểu lý do của con, nên quay trở lại lớp đi. Nếu có ai đó thấy con sử dụng điện thoại, nó có thể sẽ bị tịch thu và con sẽ phải chịu hình phạt nữa. Vì Reika-chan, hãy cứ học như bình thường và về nhà sớm. Con hiểu chứ?”

“Vâng. Gặp mẹ sau.”

Mừng vì mẹ đã nhanh chóng hiểu cho cậu, Satoru cất điện thoại vào trong túi quần và quay trở lại lớp học.

※※※

Sau giờ học, Satoru quyết định về thẳng nhà Reika, và nhờ quyết tâm đó, cậu đã lấy lại sự tập trung như thường lệ để hoàn thành các giờ học buổi chiều.

“Xin lỗi, tao có việc bận ngày hôm nay nên xin lượn trước! Cố gắng ở câu lạc bộ nhé!”

“Được rồi. Tao sẽ cố hết sức!”

Sau khi tạm biệt Seiya, Satoru nhanh chóng ra khỏi lớp học và tiến thẳng đến nhà ga.

Dù cậu có vội đến đâu đi chăng nữa, sẽ mất một thời gian để đến đó vì việc chuyển tàu và một vài thứ lặt vặt khác.

Nhưng Satoru lại quá nóng lòng— không chỉ để xoa dịu tâm trí bồn chồn của cậu, mà còn tránh để các bạn học nhận ra điều gì đó.

.

Khi xuống đến ga cuối, cậu vọt thẳng tới nhà Reika.

Thường thì khi có cô ở bên, hai người sẽ thong thả nói chuyện trên đường về nhà.

Nhưng khi cậu đi một mình đến nhà Reika như thế này, thường là sẽ có chuyện gì đó không hay— như việc cô không khỏe— nên cậu càng tăng tốc nhanh hơn.

Khi đến trước nhà cô, Satoru ngay lập tức nhấn chuông cửa.

“V-Vâng…”

Sau một lúc, cánh cửa từ từ mở ra, và Reika xuất hiện với gương mặt xanh xao, giọng nói yếu ớt.

“Cậu lại gặp cơn ác mộng đó sao?”

“Ừ. Mình tưởng nó đã ngừng rồi…Nhưng có lẽ do đã lâu nên lần này nó lại càng ảnh hưởng đến mình hơn.”

“Được rồi. Quay trở về phòng cậu nào.”

Nói chuyện với cô như thế này chỉ tổ làm cho tình trạng của cô trầm trọng thêm, nên cậu quyết định đưa cô trở về phòng.

Khi cô đã nằm trên giường, cậu quyết định hỏi tiếp.

“Mẹ của cậu đâu rồi? Vẫn đang ở chỗ làm việc sao?”

“Ừ, có vẻ bà ấy không thể xin nghỉ phép vì có quá nhiều công việc. Nhưng không sao cả— Mình chỉ ngủ nên cũng không vướng bận gì nhiều.”

“Mình hiểu rồi. Không phải mình đang thế chỗ cô ấy hay gì đâu, nhưng giờ mình đang ở đây với cậu. À phải rồi, bố mẹ cũng đã đồng ý cho mình đi rồi.”

“Mình cảm thấy có lỗi với mẹ cậu quá…”

“Không sao cả, mẹ mình sẽ đồng ý ngay nếu đó là chuyện liên quan đến cậu, vậy nên cứ yên tâm đi.”

“Thế thì mình sẽ ghé thăm và cảm ơn dì vào một ngày khác. Còn giờ thì mình nên chấp nhận lòng tốt của dì ấy thôi…”

“Ừ, cậu nên làm vậy.”

Sau khi trò chuyện xong về phụ huynh của hai người, họ tiếp tục chủ đề về tình trạng của Reika.

“Cơn sốt của cậu vẫn chưa khỏi sao?”

“Ai biết được?”

“‘Ai biết được’...Đợi đã, cậu vẫn chưa đo nhiệt độ sao?”

“Nếu cậu muốn biết, sao cậu không đo cho mình đi?”

“Thôi nào, nhiệt kế ở ngay kia…”

Nhiệt kế đang ngay kế bên chiếc gối của cô.

Nhưng có vẻ là Reika sẽ không chịu nghe Satoru.

“Được rồi! Cậu sẽ hài lòng nếu là mình, phải không?!”

“Làm ơn~”

Satoru nhẹ nhàng vén tóc mái của Reika và đặt tay lên trán cô.

Làn da cô nóng hơn nhiều so với tay cậu, nên rõ ràng là cơn sốt của cô vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

“Cậu vẫn còn nóng quá. Mọi thứ còn tệ hơn vào sáng nay, đúng chứ?”

“Ừ…Đúng hơn là, ngay sau khi tỉnh dậy mới là tệ nhất.”

“Đúng như mình nghĩ…”

Kể cả hiện tại, cô vẫn trông có vẻ bơ phờ— không khó để tưởng tượng rằng hôm qua cô đã vật vã như thế nào.

“Thế cậu đã biết chính xác nhiệt độ của mình chưa?”

“Hửm? Ý mình là, ít nhất mình vẫn có thể biết được cậu đã sốt cao…”

“Cậu nghĩ thế là đủ sao? Bạn gái dễ thương của cậu đang nóng rực đây. Chẳng phải cậu nên đo kỹ lưỡng hơn sao?”

“Chính xác là cậu muốn mình làm gì…?”

“Fufu, cậu từng làm rồi mà, đúng chứ? Và còn là tự mình làm nữa.”

“Mình nhớ…Chỉ là… Lần đó mình muốn tỏ vẻ ngầu với cậu mà thôi…”

“Hơi sến sẩm, nhưng mình rất vui. Nếu cậu làm thế một lần nữa, có lẽ mình sẽ khá hơn đấy?”

“Ugh…”

Cô đã nói vậy thì cậu cũng không thể từ chối được.

Với một tiếng thở dài, Satoru lặng lẽ áp trán mình vào trán Reika.

Cậu có thể cảm nhận được sức nóng trên trán cô đang truyền sang cho mình.