Tôi, người đã nhuốm màu sắc của cô gái ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 7

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 35

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 9

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20644

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7540

WN - Chương 4

Mỗi người đều có những mặt tối bên trong mà họ không thường hay bộc lộ ra trong cuộc sống hàng ngày.

Một ví dụ kinh điển là khi một người vốn được coi là ‘một người tốt bụng’ giờ đây lại xuất hiện trên các trang báo vì những tội danh khác nhau.

Mặt tối đó có thể là sự tò mò, yếu đuối, tự ti, kiêu ngạo, hoặc là stress.

Trong một số điều kiện nhất định, những yếu tố đó có thể bị kích thích và phát triển, bộc lộ qua những hành vi bên ngoài.

Đó là những điều tôi đã nghĩ.

Như hiện tại, khi tôi nhớ lại mình đã mất kiểm soát như thế nào trên giường của cô ấy.

Vào giờ này buổi tối, không có ai ở nhà cô cả.

Satoru đã đến đây rất nhiều lần đến nỗi hiểu rõ ngôi nhà này trong lòng bàn tay.

“...A.”

Rèm cửa đã được kéo xuống, để căn phòng lại trong ánh đèn mờ.

Một tia nắng chiều tà rọi qua màn rèm cửa.

“Fufu. Miệng thì nói không muốn, nhưng khi đến đây thì cậu lại lao đến tớ một cách dứt khoát.”

“...Đừng nói ra thành lời.”

“Cậu cũng là một cậu bé hư hỏng đấy chứ?”

“Ngay lúc này, mình đang bình tĩnh hơn bao giờ hết, nên mình cũng đang xấu hổ hơn bao giờ hết…”

Tình huống Satoru đang phải đối mặt bây giờ là một trong những phản ứng sinh học của hầu hết đàn ông.

Và hiếm có khoảnh khắc nào đau đớn hơn nhớ lại việc mình đã làm chỉ vài phút trước.

“Gần đây cậu có khúc mắc gì sao?”

“...Không hẳn.”

“Thế à. Vậy thì tốt.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu Satoru và vuốt ve.

Cách cô ấy chạm vào đầu cậu thật thoải mái khiến Satoru vô thức nhắm mắt lại.

“Chỉ những lúc này cậu mới nhẹ nhàng đi đôi chút.”

“Ồ? Mình thấy mình là một người khá dịu dàng mà.”

“Đừng đùa. Hầu hết thời gian, cậu chỉ toàn đùa giỡn với mình.”

“Có lẽ vậy, nhưng điều đó cũng cho thấy mình yêu cậu đến mức nào mà.”

“Nhưng nó không liên quan gì đến dịu dàng cả, đúng chứ?”

“Fufu, chắc là thế. Mình nghĩ mình sẽ thừa nhận thất bại lần này.”

Vào thời gian này, cả Satoru và Reika đều có những bộ mặt khác hoàn toàn.

Hoặc đúng hơn, họ chỉ đang bộc lộ con người thật của bản thân, vốn giấu đi với người ngoài.

“...Tớ nói trước nhé—dù đây không phải là thời điểm thích hợp để nói. Nó không hẳn là khó khăn, nhưng có vài thứ rắc rối đã xảy ra.”

“Là gì vậy?”

“Cậu biết Amamiya ở lớp bên không? Có vẻ cô ấy đang có hứng thú với tớ.”

“Fufu. Không hợp để nói đến một tí nào. Nói về một cô gái khác ngay khi đang nói chuyện với người bạn gái của mình ư?”

“Ugh, mình biết điều này là không tốt…Nhưng mình nghĩ việc giữ im lặng còn tệ hơn.”

“Cậu nói đúng. Mình cũng đã nghe qua về cô ấy. Cô ta khá nổi tiếng với bọn con trai, đúng không?”

“Mình không biết liệu cô ấy có hứng thú với mình hay không, hoặc chỉ là cô ấy đang hứng thú với một ai đó cạnh mình— như Seiya chẳng hạn— và đang thu thập thông tin. Nhưng…cô ấy hỏi liệu có được không khi lấy thông tin liên lạc của mình từ cậu ấy…”

Gương mặt của Reika ghé sát đến nỗi họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, và từ tình hình này, cậu biết rằng đây là thời điểm tệ nhất để nói ra.

Nhưng đây cũng là thời điểm duy nhất cậu có thể nói ra.

Một khi họ ra ngoài, họ sẽ lại trở về con người thường ngày của mình, khiến cho việc trò chuyện như thế này càng khó khăn hơn.

“Mình hiểu rồi. Vậy cậu muốn hỏi ý kiến của mình?”

“...Ừ.”

Vì một lý do nào đó, một cảm giác tội lỗi trào dâng trong cậu. Không thể chấp nhận nó, cậu vùi mặt vào người cô và khẽ gật đầu.

Một lần nữa, cậu nhận ra rằng mình đã ‘hư hỏng’ đến mức nào. Điều đó khiến cậu quay trở lại với những cảm xúc tiêu cực lúc trước, cảm thấy tức giận với chính bản thân.

“Này, cậu nhìn thẳng vào mình đi.”

Reika nhẹ nhàng chạm vào hai má của Satoru, nâng khuôn mặt của cậu đối thẳng mắt cô.

“Có vài thứ khiến mình băn khoăn, nhưng mình không lo về chúng. Có nghĩa là, mình vẫn tin vào cậu. Nếu có điều gì khác, nhìn vào đôi mắt cậu làm cho mình càng hiểu rõ được cậu đã nhuốm lấy bao nhiêu màu sắc của mình.”

“...”

“Dù cậu có không hỏi mình, cậu cũng sẽ tìm cách để xử lý chuyện này mà không gây ra phiền phức, đúng chứ?”

“À, ừ…”

“Vậy thì ổn thôi. Tất nhiên, một phần cậu muốn né tránh cô ta là do cô ta là một người quá dễ dãi, và không phải là gu của cậu. Nhưng hơn hết, đó là do mình ở đây, phải không?”

Gương mặt không góc chết của cô giờ đây được tô điểm bởi một nụ cười êm đềm hơn bình thường.

“Với cả…cậu đã nói rằng điều đó là không tốt, nhưng thực ra cậu đang muốn khẳng định rằng mình có thể tin tưởng cậu.”

“Nghe cậu nói vậy làm mình vơi đi nỗi nào. Thực ra, mình không đồng tình với cách diễn đạt của cậu— ‘nhuộm bởi màu sắc của cậu’ và một số khác.”

“Ồ, muốn nói thế nào thì tùy, nhưng cậu đã bị ‘nhuộm’ rồi. Vậy nên hãy làm điều cậu thấy tốt nhất.”

Dù cô ấy đã thể hiện lòng tin của mình dành cho cậu, những lời đó nghe như thể cô đang tuyên bố quyền sở hữu cậu của mình vậy.

Cậu không thể phủ nhận rằng mình bị cuốn theo vòng xoáy của cô— nhưng dù vậy, cậu từ chối chấp nhận sự thật rằng mình đã hoàn toàn bị cô kiểm soát.

“Nếu thế thì, tại sao lại không dành thêm chút thời gian để ‘nhuộm màu’ cậu thêm nữa nhỉ? Nhìn có vẻ cậu vẫn còn chút sức lực đấy.”

“Đã bảo là một tiếng thôi mà…”

“Ồ? Cậu định dừng lại như thế sao? Nếu vậy thì mình cũng không cản.”

“Ugh…”

Mới lúc trước, cô ấy còn là một cô gái dịu dàng, nhưng giờ cô đã quay trở lại bản chất vốn có của mình.

Đã bị khiêu khích đến mức này, không đời nào cậu lại chịu rút lui.

“Nào tới đây. Hãy chìm trong ‘màu sắc’ của mình nào, cậu bé hư hỏng.”

Và rồi, thời gian bên nhau của họ lại kéo dài thêm một lần nữa.