“Mình nên quay về sớm thôi…”
“Cậu nói đúng. Ngày mai chúng ta vẫn còn phải đến trường, nên không thể ở bên ngoài quá muộn được.”
Dù ban đầu chỉ nói rằng ‘một tiếng’, thế nhưng họ lại đánh mất khái niệm về thời gian. Ánh sáng mặt trời vốn lấp ló qua khe rèm cửa đã biến mất từ lâu, được thay thế bằng những ánh đèn đường sáng rực xuyên qua cả lớp rèm.
“Hehe, nhìn cậu kìa, trông vẫn còn nuối tiếc lắm, khác hoàn toàn với vẻ miễn cưỡng lúc ban đầu.”
“Nếu cứ thế này, nhìn mình trông giống một người đang giả vờ chống trả vậy…”
“Chính xác. Và vì vậy, cậu là một tên biến thái chính hiệu. Thực ra, cậu vốn thế từ trước rồi.”
“Mình không còn lời nào để nói…”
“Thế không được sao? Hơn cả thế, nhìn vào biểu cảm của cậu, mình biết rằng màu sắc của mình trên cậu lại được tô đậm thêm nữa rồi.”
Satoru không thể nói gì được với Reika. Dù sao, đúng như cô ấy đã nói, cậu khá trăn trở về việc rời đi.
“Cậu không cần phải thất vọng thế đâu. Hôm khác mình sẽ mời cậu sang mà.”
“Sau một khoảng thời gian hợp lý, đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Đủ để cậu lấy lại sự bình tĩnh— để cậu có thể lại giả vở kháng cự tiếp, như hôm nay chẳng hạn.”
Reika mỉm cười và nháy mắt tinh nghịch.
Cô sẽ không bao giờ làm mấy hành động như này khi ở trường. Nếu có ai nhìn thấy cô như thế này, có lẽ họ sẽ chết đứng luôn.
“Vậy có nghĩa là sẽ mất một thời gian nhỉ?”
“Ồ? Nếu cậu không muốn thì có thể ngỏ lời bất cứ lúc nào mà. Và mình sẽ vui vẻ chấp nhận— mọi lúc, mọi nơi.”
“Mọi lúc là một chuyện, nhưng mọi nơi là cả một vấn đề đấy.”
“Hehe, mình chỉ gọi cậu khi mình nghĩ cậu cần một chút tươi sáng từ màu sắc của mình thôi. Nếu chúng ta làm quá thường xuyên, cậu sẽ sinh ra sức đề kháng với nó mất.”
“Đề kháng…?”
“Thấy không? Ngay cả lúc này, vì mình khiến cậu phải chờ đợi nên chúng ta lại có thêm nhiều thời gian cho nhau hơn. Và cả bây giờ, cậu vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, đúng chứ?”
“Ugh…đ-đúng vậy…”
“Từng chút, từng chút một, cậu sẽ phải khao khát mình. Và khi cậu tự tìm đến mình một lần nữa, mình sẽ không phải lo về việc ‘đề kháng’ nữa.”
Có nghĩa là, cô ấy sẽ không chào đón cậu quá thường xuyên—nhưng nếu cậu muốn làm với cô, cô sẽ luôn chấp nhận.
Tất cả đều là một phần kế hoạch của cô, và trước khi cậu nhận ra, cả thể xác và tâm trí của cậu đều đã thuộc về cô rồi.
“Nếu muốn được chiều chuộng, hay là muốn xả hết tất cả ra—cứ tìm đến mình. Nhưng nhìn vào cách cậu phản ứng như thế này, mình nghĩ sẽ không lâu cho đến lúc đó đâu.”
“...Mình sẽ kiềm chế thêm một lúc nữa.”
“Ồ? Do cậu sẽ không hứng lên trừ khi là mình mời cậu sao?”
“K-Không phải…!”
“Được, được~~”
Trong lúc trò chuyện, họ trao nhau một cái ôm thật chặt trước khi chia tay.
『Này, vừa nãy…Ruri hỏi tao thông tin liên lạc của mày.』
“Ừ, cô ấy đã chặn tao lại và hỏi có thể lấy chúng qua mày không.”
『Đợi đã, mày và Ruri đã thân thiết đến thế rồi sao?』
“Không hẳn. Tao còn không nhớ rằng mình đã từng nói chuyện tử tế với cổ lần nào chưa.”
Vừa trở về từ nhà Reika, Satoru đã nhận được cuộc gọi từ Seiya, người cũng mới hoàn thành xong hoạt động câu lạc bộ.
Như dự đoán, cậu ta hỏi về yêu cầu đột ngột của Ruri với thông tin liên lạc của cậu.
『Thế mày muốn tao làm như thế nào? Tao có nên đưa số điện thoại của mày cho cô ấy không?』
“À…chuyện đó. Mày nghĩ sao? Khá bất ngờ, nên tao đã lỡ đồng ý rồi, nhưng…”
『Tao nghĩ gì sao?』
“Ừ, mày biết mà…Amamiya khá nổi tiếng với bọn con trai. Ngay cả trong câu lạc bộ bóng rổ, tao cũng chắc rằng có nhiều đứa có hứng thú với cô ấy, đúng không?”
『À, đúng vậy. Cô ấy giống như một con mèo rừng hoang dã vậy. Không bao giờ chịu ở yên với một người.』
“Và nói thật, cổ là kiểu người tao thấy khó đối phó nhất. Không có ý xúc phạm đâu, nhưng nếu tao đưa cô ấy thông tin liên lạc của mình, chắc tao cũng lờ đi mà thôi. Nếu cổ làm ra những chuyện rắc rối không cần thiết, mày có thể chặn cổ trước.”
『Hừm…Cô ấy trông có vẻ không giống kiểu người như vậy. Với cả, dù không phải gu của mày, thì cô ấy cũng rất nổi bật. Chẳng phải đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu thêm về cô ấy sao?』
“À, ừm…chắc thế, tao nghĩ vậy…”
『Nghe kìa, tao biết mày tương tư Hatsune-san, nhưng đó sẽ là một con đường đầy chông gai đấy. Không có hại khi tìm những lựa chọn khác đâu.』
Seiya nghĩ rằng việc mở rộng quan hệ xã hội của Satoru— đặc biệt là với người khác giới— sẽ có lợi cho người bạn thân của mình. Và vì cậu cũng đang phân vân về điều đó, Satoru không thể hoàn toàn từ chối người bạn của mình.
『Với cả, nếu tao thẳng thừng từ chối, không biết cổ sẽ nói những lời vàng ý ngọc gì với tao nữa.』
“P-Phải rồi…Tao không muốn mày vì tao mà dính vào mấy cái rắc rối không cần thiết đó đâu. Vậy thì cứ làm như thế đi.”
『Hiểu rồi. Nhưng không có gì miễn phí đâu.』
“...Tao sẽ làm cho mày bộ tài liệu ôn tập tối mật cho kỳ thi sắp tới— bí kíp đỉnh cao né tránh điểm liệt.”
『Thật sao!? Hú hú, thành giao!』
Như vậy, cuộc trò chuyện đã kết thúc, và Satoru thở dài.
“Sống khi phải lén lút che giấu khó khăn thật đấy…”
Không chỉ việc giữ bí mật. Cậu phải sống như thể bí mật đó chưa bao giờ tồn tại ngay từ đầu vậy.
Vì cậu đang giả vờ một mình trong khi giữ kín mối quan hệ với Reika, những tình huống như thế này sẽ lường trước được.”
“Có lẽ, Reika nói đúng. Sẽ dễ dàng hơn nếu mình tiết lộ mọi chuyện…”
Nhưng cùng với đó sẽ là một cơn đau đầu dai dẳng— những lời đồn thổi, những câu hỏi mà cậu không muốn trả lời, và cả những xung đột không cần thiết.
Dù là cách nào đi nữa thì cũng sẽ có nhiều rắc rối.
Và cậu chưa có ý định kết thúc mọi chuyện với cô.
Nếu phải nói thì cậu đang cố hết sức để giữ mối quan hệ này còn nguyên vẹn.
“Mình thực sự đã bị cô ấy nhuộm màu rồi sao…”
Vào khoảnh khắc cậu nhận ra điều đó, một cảm giác ấm áp kỳ lạ len lỏi trong lồng ngực— giống như một sự khao khát.
‘Cảm giác này cũng không tệ cho lắm’, cậu nghĩ.