Tôi, người đã nhuốm màu sắc của cô gái ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 7

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 35

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 9

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20644

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7540

WN - Chương 1

Thực tế là, Satoru và Reika đang hẹn hò với nhau.

Mối quan hệ của cả hai bắt đầu gần như ngay sau khi họ nhập học.

Dù vậy, vì Satoru muốn giấu kín chuyện này, họ đã dành thời gian để đảm bảo không ai biết được mối quan hệ của họ.

Trong khi Satoru muốn giữ yên mọi thứ, Reika lại luôn miệng bảo, “Dù mọi người có biết thì cũng có sao đâu mà?”

Bởi vì thái độ bàng quan của cô ấy, cô thường thể hiện ý nghĩ đó thông qua những hành động của mình, chẳng hạn như bây giờ.

Tình huống mà họ đang đối mặt bây giờ— một tầng thượng trống trải chỉ có riêng hai người, là sự kết hợp của một chuỗi những điều kiện xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Điều đó khiến Reika lại càng trở nên táo bạo hơn nữa.

Quay trở lại hồi năm nhất, họ học ở những lớp khác nhau, cho nên có rất ít thời gian để hai người họ có thể ở bên nhau trong trường học. Cũng nhờ thế mà bí mật của họ vẫn được giữ kín đáo.

Nhưng giờ, vì đã học chung lớp vào năm hai, Satoru cảm thấy rằng bản thân luôn trong trạng thái căng thẳng, lo rằng không biết Reika sẽ làm gì tiếp theo.

“K-Không ai nhìn thấy, đúng không…?”

“Có vẻ như người anh em thân thiết của cậu đã đi thật rồi. Có thể là muốn dành không gian riêng tư cho hai ta, chạy đi tung tin khắp nơi, hoặc đơn giản chỉ là không quan tâm cậu định làm gì nên rời đi một cách im lặng. Một trong ba cái đó, cậu có nghĩ vậy không?”

“Ừm…Mình tin là cái thứ nhất, nhưng mình linh cảm rằng cái thứ hai cũng có thể xảy ra. Còn nếu là cái thứ ba thì tâm hồn mong manh này sẽ tan vỡ mất.”

Chỉ mới vài phút trước, Satoru còn đang bối rối về độ nổi tiếng của mình, thắc mắc rằng cậu có trở nên thu hút hơn không. Nếu mấy kết luận của Seiya lan truyền đi khắp nơi, cậu sẽ trở thành chủ đề bàn tán của cả lớp mất.

Dù Satoru biết Seiya là một người bạn tốt, tùy vào phản ứng của cả lớp khi họ quay trở lại, cậu sẽ phải chuẩn bị tinh thần trước.

“Cậu đã bên cạnh cậu ta hơn một năm rồi, mà có vẻ cậu vẫn chưa tin tưởng cậu ta lắm nhỉ.”

“K-Không phải vậy…”

Trong khi Satoru đang lo lắng về những gì có thể sẽ đến với cậu, Reika lại buông thêm lời châm chọc, khiến cậu càng lo lắng hơn.

“Fufu, mình chỉ đùa thôi mà. Hơn nữa…mình cũng thấy cậu ta là một người tốt. Kể cả từ góc nhìn của mình, rõ ràng là cậu ta rất quan tâm tới người bạn này của mình.”

“T-Thật sao?”

“Ừ. Sau tất cả, đó cũng là bạn thân của cậu, đúng không? Dù tốt hay xấu thì cậu ta cũng có vẻ không thích những lời ác ý, và mình nghĩ rằng cậu ta cũng trong sáng giống như cậu vậy.”

“...Liệu mình có thể coi rằng cái ‘trong sáng’ đó của cậu như thường lệ không?”

“Hừm, một nửa là nhận xét chân thực đó. Mà chẳng phải mình là người đã lấy đi sự ‘trong sáng’ đó của cậu sao?”

“Bằng vũ lực, phải rồi.”

“Thế sao?”

Reika giơ tay thành hình nắm đấm áp vào má, vờ làm biểu cảm đăm chiêu. Rồi cô nhìn về phía chân trời bằng vẻ mặt ngây thơ vô số tội, giả vờ như thể không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đối với Satoru, đây cũng là một trong những hành động ‘dễ thương’ lộ liễu của cô. Nhưng vì vẻ sắc sảo cùng biểu cảm lạnh lùng và khí chất thanh lịch mà cô tỏa ra, nó lại trở nên hài hòa một cách hoàn hảo.

“Chà, chuyện gì xảy ra thì cũng không quan trọng đối với mình. Nhưng nếu giờ chúng ta không rời đi thì sẽ trễ tiết năm đấy.”

“‘Chúng ta’ sao…Cậu nói như thể đó chỉ là rắc rối của riêng mình, nhưng chẳng phải cậu cũng thế sao?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng nếu cậu muốn, thì hai ta có thể trốn tiết cùng nhau. Có vấn đề gì cũng chẳng sao cả. Chỉ cần lấy mấy cái cớ đại loại như, ‘Em cảm thấy không khỏe trong người’. Dựa trên thành tích học tập của cậu, thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi.”

“Được được, mình hiểu rồi. Giờ thì quay lại lớp thôi.”

Cắt ngang lời cô, Satoru thúc giục cô quay trở về lớp.

Cậu quá hiểu rõ tính khí của Reika để biết rằng cô không chỉ đang nói đùa.

Reika là loại người sẽ không ngần ngại mà hành động ngay lập tức, đơn giản chỉ vì trong tâm trí cô ấy, tất cả mọi thứ đều ổn ‘nếu là với cậu’.

Tính cách của cô, cách cô ấy nói chuyện với cậu, và mối quan hệ độc đáo giữa hai người đã giúp cho Satoru hiểu ra rằng cậu không bao giờ có thể lấn át được Reika.

Sau cùng thì hai người cũng lặng lẽ trở về lớp, nhưng Satoru cố tình vào muộn hơn, cốt tránh để vào lớp cùng với Reika.

Nếu những tin đồn bắt đầu xuất hiện, những hành động này có lẽ sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa, nhưng vẫn…

“...”

Khi cậu cẩn thận bước vào lớp, cậu thấy không ai có vẻ đang chú ý tới cậu. Kể cả Seiya cũng đang nói chuyện vui vẻ với bạn cùng lớp.

“...Chẳng lẽ cô ấy còn hiểu rõ bạn của mình hơn cả mình sao?”

Suy nghĩ đó khiến cậu vừa khó chịu, mà cũng vừa nhẹ nhõm một phần nào.

Reika đã tự tin nhận xét về nhân phẩm của Seiya, nhưng Satoru không thể nào bỏ đi nỗi lo lắng trong lòng mình được. Điều đó giờ đây khiến cậu cảm thấy mâu thuẫn một cách lạ kỳ.

Tiết học buổi chiều bắt đầu, và tiết sáu cùng tiết cuối là giờ sinh hoạt lớp.

“Được rồi các em, vì chúng ta đã bắt đầu bước sang năm học mới, tất cả sẽ sử dụng buổi sinh hoạt này để đề ra ủy ban và những nhiệm vụ lớp cho học kì một.”, cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi nói với cả lớp.

“À, với cả tất cả mọi người đều phải tham gia ít nhất một ủy ban trong học kì một hoặc học kì hai.”, cô nói thêm với giọng vui vẻ.

Tiếng la ó bất mãn của học sinh vang lên khắp lớp học.

Việc tham gia ủy ban đòi hỏi người tham gia đôi lúc phải hy sinh giờ ăn trưa của mình, ở lại sau khi tan học, thỉnh thoảng còn phải đến trường vào thứ Bảy.

Đối với những học sinh cao trung thích dành thời gian cho câu lạc bộ hoặc bản thân hơn, việc tham gia ủy ban chẳng khác gì mớ rắc rối phiền toái.

Trong khi một vài học sinh sẵn sàng tham gia những ủy ban phù hợp với sở thích của họ như ủy ban thư viện, những ủy ban khác như ủy ban giao thông hay ủy ban làm đẹp thường không thu hút mọi người cho lắm.

Lớp học nhanh chóng nổ ra những cuộc tranh luận sôi nổi khi các học sinh đang cân nhắc về việc tham gia ủy ban nào, và liệu nên tham gia sớm hay muộn.

“Được rồi, được rồi! Cô rất vui khi thấy các em nghiêm túc tiếp nhận chuyện này.”, cô giáo ngắt lời, vỗ tay thu hút sự chú ý của cả lớp. “Nhưng trước khi bàn luận đến mấy chuyện đó, chúng ta phải bầu ra đại diện lớp trước đã. Cô muốn các em bầu ra hai người, và họ sẽ là người điều hành cuộc thảo luận của các em.”

Một yêu cầu hoàn toàn hợp lý cho một lớp học chưa định hình tổ chức.

“Vậy có ai tự ứng cử làm đại diện lớp không?”

Dù cô giáo hỏi rất nhiệt tình, lớp học lại chìm vào sự im lặng.

Điều đó cũng đương nhiên thôi— mọi người đều muốn né tránh những công việc ủy ban không mong muốn này.

Không ai lại tình nguyện đi tham gia vào việc làm đại diện lớp, vị trí vốn yêu cầu tính trách nhiệm cao và phải tham gia nhiều hoạt động.

“Hừm…không ai sao? Nếu vậy thì cô sẽ phải chọn ra một người rồi.”, cô giáo hơi lúng túng khi thấy cảnh tượng này.

Các học sinh cũng đã lường trước được điều này. Đây là cách dễ nhất để quyết định mọi chuyện mà không gây tranh cãi.

Xét cho cùng, việc đề cử một ai đó sẽ gây ra sự bất mãn trong lớp.

“Được rồi, vậy thì…Hatsune, em làm được không?”

Cô giáo ngay lập tức hướng về Reika.

Cả lớp cũng nghĩ tương tự, ‘Tất nhiên rồi.’

Reika Hatsune là một học sinh xuất sắc của khóa này, tự nhiên trở thành lựa chọn hoàn hảo nhất dành cho giáo viên.

“Chà, nếu cô đã yêu cầu như thế, sensei, thì làm sao em có thể từ chối được. Em sẽ làm việc đó.”

“Cảm ơn em nhiều!”

Cô chấp nhận bằng một nụ cười gượng nhưng vẫn thanh lịch. Câu trả lời lịch sự và đĩnh đạc của cô đã trở thành một khuôn mẫu điển hình trong mắt nhiều người. Nhưng Satoru thấy có gì đó không ổn.

“Giờ, Hatsune-san, sao em không chọn ra đại diện nam đi?”

“Em sao?”

Đề nghị của giáo viên khiến nhiều đứa con trai trong lớp trở nên phấn chấn.

Được chọn có nghĩa là họ là người được cô đánh giá cao nhất—một điều không ai có thể bỏ qua.

“Để xem nào…”

Reika chậm rãi nhìn quanh lớp, và Satoru nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh chạm phải ánh nhìn của cô.

Dù cậu biết điều đó vô ích.

“Thật tuyệt nếu người đó năng nổ và nhiệt tình.” Reika nói.

(Đợi đã, gì cơ?...Mình không được chọn sao?)

Satoru bối rối. Cậu cứ đinh ninh rằng mình sẽ được chọn.

Cậu cố tình tỏ vẻ không quan tâm, tỏa ra bầu không khí ‘Mình không muốn làm mấy cái này’, thế mà cô ấy dường như lại đang nghĩ đến người khác.

(Chuyện gì vậy? Cô ấy không chọn mình sao?) 

Một ý nghĩ không được chọn lướt qua trong tâm trí đã làm xao động những cảm xúc không giống thường ngày của cậu.

Với tính cách của Reika, cậu tin rằng cô ấy sẽ chọn cậu không chút do dự.

Vậy nên lời nói đó của cô đã khiến cậu trở nên rối bời.

Trước kịp nhận ra, cậu đã ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của họ đã chạm phải nhau.

“Được rồi, Takashima-kun, mình chọn cậu.”

Vào khoảnh khắc đó, cô đã để lộ nụ cười tinh nghịch thường ngày của mình trong tích tắc. Mọi chuyện nhanh chonhs xoay chuyển lại thành tình huống mà Satoru đã từng dự đoán trước.

Lớp học bùng nổ trong những tiếng rì rầm, và mọi con mắt đang hướng về Satoru.

Nhưng cậu quá sững sờ để quan tâm đến chúng.

Mình lại bị lừa nữa rồi.

Nhờ khoảng thời gian đã dành cho mối quan hệ của bọn họ, Satoru đã quá hiểu rõ bản chất của cô gái này.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu đã nhận ra rằng mình lại bị cô ấy dắt mũi một lần nữa.

“Được rồi, Takashima-kun, em sẽ làm đúng chứ?”, cô giáo hỏi lại.

“Vâng.”, Satoru đáp lại một cách yếu ớt.

Bị Reika thao túng một cách tuyệt đối, cậu không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận chuyện này.