Tôi, người đã nhuốm màu sắc của cô gái ấy

Truyện tương tự

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

108 11256

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

(Đang ra)

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

Kidachi Kanon

Sau bao trăn trở, cậu đưa ra quyết định đó. Nhưng nào ngờ, ngay ngày hôm sau, cậu đã phải đối mặt với sự thật đầy nghiệt ngã về Shirakisawa Honoka…

1 9

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

1 9

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

5 20

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

36 246

WN - Mở đầu

Năm thứ hai ở trường trung học.

Đây chẳng phải là thời điểm thích hợp nhất để phô diễn ra cái mà chúng ta thường gọi là tuổi trẻ hay sao?

Đó là thời điểm mà một người bắt đầu bắt nhịp với cuộc sống trung học và tham gia vào những hoạt động như sinh hoạt câu lạc bộ. Các kỳ thi và bài kiểm tra cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống trong trường, nhưng giờ không phải là lúc để ý đến chúng.

Thực mà nói, đây là khoảng thời gian mà một học sinh có thể tận hưởng cuộc sống học đường một cách trọn vẹn nhất.

Và trong khoảng thời gian đó, điều gì sẽ thu hút sự chú ý của học sinh nhất?

“Này, Satoru. Mày đã biết gì chưa?”

“Hả? Cái gì cơ?”

Dưới những tia UV chói chang của ngày nắng tháng Tư, Satoru Takashima đang nhấp một ngụm trong hộp nước ép trái cây của mình trên sân thượng, trong khi lơ đãng nghe thằng bạn Nishino Seiya nói.

“Mày biết Narimiya học cùng lớp bọn mình năm ngoái không?”

“À ừ, tao nhớ. Chẳng phải cô ấy thường xuyên nói chuyện với bọn mình hơn vào học kỳ thứ ba sao?”

“Chuẩn luôn. Nói thế nào nhỉ…Hình như cô ấy thích mày.”

“...Thế à?”

“Này, phản ứng hơi lạnh lùng đấy! Narimiya dễ thương lắm đấy, mày biết không?”

“Ừ, tao cũng thấy thế.”

Đây là kiểu trò chuyện mà bạn sẽ nghe thường xuyên— những câu chuyện về việc người nào thích ai đó. Nhưng khi bạn trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện, sẽ bình thường nếu bạn cảm thấy một chút bối rối.

Đặc biệt là khi người kia là một cô gái dễ thương và được bọn con trai yêu thích.

Cô gái tên Narimiya vừa được nhắc đến cũng là một người như vậy — xinh đẹp, năng động, và mang một vẻ quyến rũ không thể chối từ. Satoru cũng nghe được rằng ngay cả trong lớp, cũng có nhiều đứa đã phải lòng cô ấy.

Dù vậy, Satoru cũng chỉ đáp lại bằng một giọng điệu hời hợt, như thể điều đó chẳng ảnh hưởng tí gì đến cậu.

“Thôi nào, ít ra cũng phải tỏ vẻ quan tâm hay gì đi chứ! Mày không thích cô ấy hay sao?”

“Chà…tao cũng không biết nữa.”

“...Aiii, sao cũng được. Để mà nói, dáng vẻ vô cảm mỗi lần dính dáng đến chuyện tình cảm như thế mới đúng là mày. Nhưng mà, chẳng phải dạo này có nhiều đứa con gái để ý đến mày hơn hay sao? Ý tao là, mấy chuyện như vậy, chuyện mà mấy đứa con gái muốn tỏ tình với mày– thường xuyên xảy ra hơn.”

“Ừ, ngay cả tao cũng để ý. Không như hồi năm nhất, khi tao còn đang là một tên siêu cấp hướng nội. Không một đứa con gái nào muốn bắt chuyện với tao cả. Chẳng lẽ tao đã thay đổi nhiều đến thế sao?”

Khi Satoru đưa ra câu hỏi, Seiya bắt đầu xoa cằm và soi xét khuôn mặt của Satoru dưới nhiều góc nhìn khác nhau, rồi bắt đầu vào trạng thái suy tư.

Dù họ có là bạn đi nữa, hành động đó cũng khiến Satoru hơi rùng mình. Trước khi cậu kịp phàn nàn về hành động của người bạn thân, Seiya đã trả lời.

“Vì chúng ta đang nói về mày, tao sẽ thành thật — mày đã thay đổi nhiều đến mức khó mà tưởng tượng được. Ngoại hình của mày, kiểu tóc của mày, và hơn hết, đó là khí chất của mày. Nhìn mày lúc này, tao không thể nào nghĩ nổi đây từng là một tên hướng nội bình thường nữa.”

“Cái gì mà ‘một tên hướng nội bình thường’ chứ? Chẳng lẽ còn có bản nâng cấp hay sao?”

“Không không, ý tao không phải vậy. Chỉ là, giống như…mày vẫn không nói nhiều, nhưng mà…giờ có thêm cái aura ‘ngầu lòi’ nữa. Tao không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng đây là suy nghĩ thực sự của tao.”

Đúng là vậy, so với khi vào đầu năm nhất, kiểu tóc và ngoại hình của Satoru đã thay đổi đáng kể. Dù vậy, cậu vẫn không cảm thấy có gì thay đổi bên trong như Seiya nói.

Cậu nghĩ rằng cậu vẫn sống như bình thường mà thôi.

“Nếu mày đã thay đổi nhiều đến vậy, chắc hẳn là vì một tác động nào đó, đúng không?”

“À, thì…”

Seiya đang dồn ép cậu đưa ra một câu trả lời thích đáng. Satoru, đã bất cẩn, bỏ ống hút ra khỏi miệng và trở nên do dự.

“Phù…”

Vào khoảnh khắc đó, tiếng một ai đó đang thở dài đã thu hút sự chú ý của cả hai.

Một cô gái xuất hiện trên sân thượng từ cánh cửa dẫn đến tòa nhà của trường, khẽ thở dài khi bước ra ngoài.

Mái tóc dài, đen, suôn mượt, đung đưa trên lan can sân thượng. Nét mặt thanh tú và dáng vẻ thanh lịch của cô đẹp đẽ đến nỗi khiến cho Satoru và Seiya, những người thường xuyên chạm mặt cô, cũng phải ngây người trong chốc lát.

“Ha-Hatsune-san!?”, Seiya vô thức gọi to.

“Ara, hai người đang dùng bữa trưa ở đây sao?”

Nghe được tiếng gọi của Seiya, cô gái quay lại và tiến thẳng đến chỗ hai người.

Tên của cô ấy là Reika Hatsune. Một cô bạn cùng lớp với Satoru và Seiya, và cũng là một trong những học sinh nổi bật nhất của khóa này.

Cô ấy được hâm mộ khắp nơi và được coi là một trong những cô gái xinh đẹp nhất trong khối của họ, thậm chí là của cả trường. Độ nổi tiếng của cô, đặc biệt là giữa bọn con trai, gần như là không ai sánh bằng.

Với một phong thái điềm tĩnh, thành tích nổi bật và vẻ ngoài phong cách, cô gần như là hiện thân cho từ “văn võ song toàn”.

Dù cho cách nói chuyện điềm đạm và hơi có phần lạnh lùng, cô lại dễ gần đến ngạc nhiên, có thể trò chuyện tán gẫu và tương tác một cách thân thiện với bất kỳ ai.

Chính điều đó đã khiến nhiều thằng con trai nghĩ rằng, ‘Có lẽ mình sẽ có cơ hội’, và cô nhận được hàng loạt lời mời và lời tỏ tình.

Nhưng mà, không cái nào trong số đó thành công cả.

Mỗi lần như vậy, cô chỉ đáp lại một câu, “Không hứng thú.”

Nếu chỉ vậy thì còn đỡ.

Thỉnh thoảng, câu trả lời của cô còn thêm từ “với cậu”. Sự kết hợp chí mạng đó đã xé nát biết bao trái tim mỏng manh yếu đuối của mấy thằng con trai tỏ tình với cô.

Vì là một người thân thiện với bất cứ ai— kể cả với con trai—trong những cuộc trò chuyện giao tiếp hàng ngày, nên những lời từ chối kết liễu của cô lại càng trở nên sắc bén và đau đớn hơn.

Có lẽ chính vì vậy mà số lượng đám con trai tỏ tình với cô đã giảm mạnh so với năm ngoái, thế nhưng vẫn có những thằng liều.

“À-À, đúng vậy. Thằng này không thích mấy chỗ ồn ào. Đúng không, Satoru?”

“...?”

“N-Này! Satoru!”

“Hả? À, ừm, đúng vậy.”

Bị phân tâm bởi ngoại hình của cô, Satoru không nhận ra rằng Seiya đã lái cuộc trò chuyện sang cho cậu, và cậu đáp lại một cách mơ màng.

Nhìn thấy phản ứng của Satoru, gương mặt của Seiya đột nhiên sáng lên như đã hiểu ra điều gì.

“Đợi đã, đừng nói với tao rằng…mày có hứng thú với Hatsune-san?”

“Cái gì?”

“Đừng giả ngốc nữa! Mày nhìn cô ấy say đắm thế kia cơ mà! Tao hiểu rồi— đó là lý do tại sao mà mày thay đổi. Mày thích Hatsune-san và đã cố gắng vì cô ấy, đúng không?”

“T-Tao…”

“Đừng có cãi nữa! Đó là lý do tại sao mày không quan tâm đến Narimiya và những cô gái khác!”

“Đ-Đợi đã! Để tao—”

“Giờ tao đã biết rồi, không đời nào tao để cơ hội này trôi đi như thế được! Dù có vẻ như đang cố với lấy mây, nhưng là một thằng bạn chí cốt của mày, tao sẽ ủng hộ mày đến cùng!”

“N-Này!” 

Phớt lờ đi sự phản đối của Satoru, Seiya đứng dậy.

“Hai người này, mình vừa nhớ ra là có việc phải làm! Mình sẽ đi trước, nên hai người cứ ở đây thêm một lúc nữa đi!”

Cứ như vậy, Seiya chuồn khỏi sân thượng nhanh như chớp, bỏ lại Satoru và Reika lại với nhau. 

“...Liệu chúng ta có nên tiếp tục trò chuyện như cậu ấy nói không?”

“...Thế cũng được, nhưng vào chỗ râm nào cách xa cánh cửa đi. Ai biết được thằng đó có giả vờ chạy đi rồi nghe lén chúng ta hay không.”

“Hể, cậu cảnh giác quá đấy.”

Satoru nói một cách nghiêm túc, nhưng đối với cô, điều đó lại thú vị hơn bao giờ hết.

“Thế cậu nghĩ là do lỗi của ai mà mình lại phải cảnh giác thế này…?”

“Ara, mình đã nói rồi mà, đúng không? Mình không quan tâm đến mấy cái đó.”

“Được rồi— cứ cho là mình là người duy nhất thấy phiền đi.”

“Ồ, thật vậy sao?”

Reika che miệng cười khúc khích vì lời nói của Satoru.

Chẳng mấy chốc, họ di chuyển đến một vị trí khuất xa cánh cửa như lời của cậu nói.

“Mình đã nghe được một vài tin đồn”, cô bắt đầu, “Dạo này cậu có vẻ nổi tiếng nhỉ.”

“...Mình cũng nghe phong thanh vậy.”

“Fufu, cậu không thích điều đó sao?”

“Nói thật thì mình cũng không biết nữa. Mình còn không để ý đến điều đó chút nào.”

“Cậu cũng trung thực đấy. Mình cứ tưởng cậu sẽ nói mấy câu đại loại kiểu ‘Ừ, nghe hay đấy’ để làm mình khó chịu chứ.”

“Dù mình có nói thế thì cậu cũng có quan tâm đâu.”

“Ôi trời. Dù mình đã biến cậu thành người đàn ông của mình, nhưng mình không có nhớ là cậu lại ngoan ngoãn như này đâu.”

“Như nhau cả thôi…”

“Hừm, hay chỉ là cậu muốn trêu chọc mình thôi?”

“Cứ coi như vậy đi…”

“Fufu, cậu đáng yêu thật đấy.”

Chỉ bằng vài ba câu, cậu đã bị cuốn theo nhịp điệu của cô ấy.

“Nhưng, mình không biết họ sẽ nghĩ thế nào ta…”

“Cậu nói gì cơ?”

“Những cô gái bị cậu quyến rũ ấy— không biết họ sẽ nghĩ gì khi mà cả thể xác lẫn tâm hồn của người đàn ông mà họ thầm thương nhớ lại thuộc về một cô gái khác rồi?

Mỗi lần nhấn từng từ, Reika lại tiến lại gần hơn, khẽ đưa tay vuốt ve ngực cậu.

Satoru biết cô ấy đang ám chỉ gì. Dù sao thì đây không phải lần đầu tiên cô ấy ăn cậu.

“D-Dừng lại! Ít ra không phải ở đây! Nếu Seiya quay lại và thấy cảnh tượng này thì sao?!”

 

“Ôi trời, không phải mình nói rồi sao?‘Mình không quan tâm đến mấy cái đó.’ ”

“...”

“Nên nếu cậu thấy điều này đáng lo ngại, thì lựa chọn duy nhất của cậu là đẩy mình ra và chạy đi.”

Đúng như đã nói trước, cô không có ý định dừng lại. Nếu cậu muốn thoát khỏi đây, cậu phải giành lại được thế chủ động trước cô.

Nhưng nếu cậu làm được như vậy, thì từ đầu đã chẳng có tình huống này.

Sự do dự đó khiến cậu sững lại, và chớp lấy khoảnh khắc ấy, Reika thu hẹp khoảng cách lại, áp đôi môi lên môi cậu.

Sao mọi thứ lại thành ra thế này?

Tất cả chỉ vì cậu đã gặp cô ấy sớm hơn những người khác.

Và những sự kiện từ sau cuộc gặp gỡ đó, đã bóp méo mối quan hệ của cả hai thành một thứ xa vời với ‘bình thường’.

Nhưng dù có hối hận đi chăng nữa, thì cũng đã quá muộn rồi.

Không, không hẳn là cậu hối hận về tất cả. 

Không thể phủ nhận rằng nó rất mạo hiểm, nhưng sự kết nối này lại là một viên kẹo ngọt ngào chết người đối với một người đã từng là ‘nhân vật quần chúng’.

Và bất chấp những nỗ lực thoát khỏi mối quan hệ méo mó này, cậu đã không còn đường để quay đầu nữa rồi.