Tôi, một cựu Anh Hùng, người đã bị cả công chúa lẫn bạn gái từ chối, được thánh nữ yêu cầu chiến đấu chống lại quỷ tộc. Vậy thì, với tư cách là một sinh viên khoa nhân văn, tôi sẽ cho họ thấy khả năng của mình.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

185 2042

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

102 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

133 5417

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

24 158

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

320 8307

Tập 03: Kim Lôi đáng sợ - Chương 11: Sự điên cuồng của tuổi trẻ

「Nào, chúng ta tiếp tục buổi bình văn nhé?」

「Yuusuke, anh không sao chứ? Trán anh đỏ bừng cả rồi kìa.」

「Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, tôi xoay sở được.」

「Tôi hiểu rồi.」

Nếu tôi không phải là anh hùng, chắc chắn tôi đã chết ngay lập tức rồi.

Hinata, đang dọn dẹp trà, vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng thường lệ.

「Em đúng là không thể rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây, Senpai ạ.」

「Tôi chỉ đang được mát xa thôi mà…」

「Vấn đề là anh lại để Lisha làm việc đó đấy.」

Tiêu chuẩn khắt khe thật.

Vì tiếp tục cuộc trò chuyện này chỉ khiến Hinata càng khó chịu hơn, có lẽ chúng ta nên quay lại buổi bình văn thì hơn.

「Mọi người cố lên nhé.」

Đúng vậy, chúng tôi được Lisha động viên và quay lại tập trung vào bản thảo.

Nhân tiện, tôi hiện đang đọc tác phẩm của Souji. Đó là một tiểu thuyết trinh thám lấy bối cảnh trường đại học, với một vụ án nhỏ cần được giải quyết. Câu chuyện xoay quanh việc tìm kiếm một cuốn sách bị mất và trò chuyện với những người xung quanh khuôn viên trường, nó hấp dẫn hơn tôi tưởng. Cứ như thể tôi có thể tự mình phá án vậy, nhưng thực ra để tìm ra đáp án lại mất nhiều thời gian hơn dự kiến, khiến tôi đọc rất thích thú.

Vì chủ đề của câu lạc bộ văn học năm nay là các vì sao, nên nó đã khéo léo lồng ghép các chòm sao vào vụ án, điều này giúp tác phẩm ghi thêm điểm cộng.

Tôi thường tự hỏi những người có thể viết tiểu thuyết trinh thám thì trong đầu họ nghĩ gì nhỉ. Cứ như cấu tạo não bộ của họ khác biệt hoàn toàn ấy.

Trong lúc nghĩ vậy, tôi tiếp tục dán giấy ghi chú. 「Vòng một của nữ chính nên lớn hơn một chút,」 tôi viết. Được rồi, thế là đủ. Tôi cũng ghi lại vài điểm chưa hợp lý trong vài câu.

Và cứ thế, tôi tiếp tục buổi bình văn trong một thời gian dài. Hinata đã viết một bài Tanka (một thể thơ truyền thống của Nhật Bản) với chủ đề là các vì sao. Tôi không hiểu nhiều về văn học cổ điển, lần cuối cùng tôi tiếp xúc với nó là trong kỳ thi tuyển sinh, vì vậy tôi đã viết lên một tờ giấy ghi chú: 「Tôi nghĩ văn học cổ điển rất ngầu,」 rồi dán vào.

Tiếp theo là tác phẩm của Matsuda, không nghi ngờ gì nữa, đó là một tiểu thuyết tình yêu thuần khiết mang tên "Bị Các Vì Sao Thu Hút." Mặc dù là một chuỗi sự kiện dồn dập không ngừng nghỉ, nhưng cấu trúc kể chuyện khéo léo khiến nó không hề bị gượng ép. Những mô tả chi tiết về sự thay đổi cảm xúc của các nhân vật rất lôi cuốn. Đó là một tác phẩm ấn tượng, ngoại trừ việc Matsuda là tác giả. Tôi không thể tìm thấy bất cứ lỗi nào để sửa, vì vậy tôi nhẹ nhàng dán một tờ giấy ghi chú lên tên tác giả: 「Em là heo của anh.」 "Bị Các Vì Sao Thu Hút," thật đáng tiếc. Ngươi sinh nhầm chỗ rồi.

Cuối cùng, là tiểu thuyết của Kuroi-san. Nội dung là một câu chuyện kinh dị gothic, kể về một người đàn ông bước vào một biệt thự kiểu Tây và trải nghiệm nhiều hiện tượng siêu nhiên khác nhau.

Tôi chưa đọc nhiều thể loại này trước đây, nhưng nó có chất lượng rất cao. Tôi không thể không cảm thấy rằng tình yêu của Kuroi-san tràn đầy, hay đúng hơn, niềm đam mê của cô ấy quá mãnh liệt. Chỉ đọc thôi cũng đủ khiến tôi lạnh sống lưng rồi. Đúng là một loại pháp khí.

Tuy nhiên, từ góc nhìn của tôi, một người thậm chí đã từng chiến đấu với linh hồn, thì nó thật bực bội. 「Đánh đi! Làm đi!」 Tôi muốn hét lên với nhân vật chính. Nhưng tôi không nghĩ đó là cách để thưởng thức loại sách này.

Và cứ thế, không ai hay biết, ngày đã kết thúc. Ánh sáng màu cam tràn vào từ cửa sổ đã chuyển sang màu xám.

Bàn làm việc của tôi bừa bộn, đầy những chiếc bút chì vương vãi, mẩu tẩy vụn và những bản thảo bị xé với vài tờ giấy ghi chú. Trông như một trận chiến vừa bùng nổ trên bàn vậy. Những thân xác vật vờ gục trên bàn chỉ càng làm tăng thêm hình ảnh đó.

Sau cuộc tranh luận nảy lửa, năng lượng của mọi người đã cạn kiệt.

「Này, buổi bình văn kết thúc rồi à?」

「Mọi người, tôi nghĩ buổi bình văn đã kết thúc rồi.」

Không còn chút năng lượng nào để đứng dậy, tất cả chúng tôi đều gục xuống, nhưng rồi cánh cửa mở toang, và chủ tịch câu lạc bộ cùng Kanami bước vào.

Chỉ bằng ánh mắt, Kanami, người vừa bước vào, đã chọc Lisha đang ngủ gật, còn chủ tịch thì đá Souji và Matsuda tỉnh dậy. Cô ấy đối xử với các thành viên khá thô bạo.

「Yếu ớt thật, mới có thế mà đã kiệt sức rồi. Dậy đi, đến giờ ăn tối rồi.」

「Yếu ớt?... Sao chủ tịch lại tràn đầy năng lượng thế?」

「Mà sao mọi người lại kiệt sức chỉ vì đọc sách vậy?」

Tôi nghĩ tập thể lực có khi còn ít mệt hơn.

Vì chờ đợi thêm nữa chỉ khiến chủ tịch tức giận, tôi cố gắng lấy hết sức bình sinh để đứng dậy, mặc dù đôi chân đã tê cứng. Những người khác cũng miễn cưỡng đứng lên, lẩm bẩm về sự mệt mỏi của mình.

Còn Lisha, Kanami đã túm gáy cô bé, bắt cô bé đứng dậy.

Giống như một con mèo đang ngủ gật ở một nơi không tiện.

Bị chủ tịch câu lạc bộ thúc giục, chúng tôi lê bước đến căng tin với những bước chân loạng choạng, giống hệt những xác sống thời Showa.

***

Từ xa xưa đến nay, từ thiên đường đến địa ngục, có một phương thuốc được chấp nhận rộng rãi để chữa lành vết thương chiến trường. Một ly đầy nó mang lại cho con người năng lượng gấp trăm lần, và với hơn mười ly, họ sẽ bắt đầu mơ mộng. Đó là một loại độc dược mạnh nhất đã đưa vô số linh hồn lên thiên đường, là thần dược chữa bách bệnh.

Nói cách khác, đó là rượu.

Một thiếu nữ tóc đen nào đó ở Kyoto có thể ví cocktail như những viên đá quý, nhưng những loại đồ uống tinh tế như vậy không xuất hiện tại bữa tiệc rượu của câu lạc bộ chúng tôi.

Nói một cách đơn giản, đó là vàng.

Những bong bóng vàng sủi bọt trong ly có sức mạnh khiến bất kỳ ai cũng phát điên, giống như Vua Midas. Đặc biệt là sau một ngày như hôm nay, khi chúng tôi đã phải vắt óc suy nghĩ rất nhiều, rượu đánh gục chúng tôi như một đòn chí mạng. Hay đúng hơn, nó biến chúng tôi thành những kẻ ngốc. Không phải kẻ ngốc bình thường, mà là kẻ ngốc tiến hóa theo cấp số nhân.

Tóm lại, các thành viên câu lạc bộ văn học đang say xỉn với tốc độ nhanh gấp vài lần bình thường.

「Này, hết đồ uống rồi. Mang vòng tiếp theo ra đi!」

Người đang ra lệnh cho các thành viên câu lạc bộ gần đó như những tên cướp biển hoặc cường đạo là chủ tịch câu lạc bộ của chúng tôi. Chắc hẳn cô ấy đã tích tụ sự mệt mỏi trong khi thảo luận về buổi bình văn. Về cơ bản, buổi bình văn của câu lạc bộ văn học đã xong trong ngày hôm nay. Ngày mai sẽ là một ngày tự do, và sau khi có một bữa tiệc rượu vào ban đêm, chúng tôi sẽ giải tán vào ngày hôm sau. Vì vậy, hoàn toàn có thể uống bao nhiêu tùy thích hôm nay.

Có lẽ vì ảnh hưởng của rượu, Matsuda đang cởi trần nửa người, và Souji thì bị các cô gái đàn em vây quanh. Mọi thứ hơi hỗn loạn một chút.

「Này, anh có thể dạy em bơi không? Em không giỏi bơi lắm.」

「À, tôi cũng không giỏi lắm đâu.」

「Không sao đâu, không sao đâu.」

「Em đã mua một bộ đồ bơi mới.」

「Em cũng vậy, mặc dù em chẳng có ai để khoe cả.」

Các nhóm hình thành khắp nơi, sôi nổi thảo luận về kế hoạch cho ngày mai.

Thông thường, tôi sẽ lao vào một trong những nhóm đó dưới ảnh hưởng của rượu, nhưng không hiểu sao, hôm nay tôi không muốn thế.

Tôi lơ đãng nhìn bữa tiệc ngày càng hỗn loạn từ một góc. Không phải tôi không thích bữa tiệc rượu; tôi chỉ muốn uống mà không cần suy nghĩ gì hôm nay.

Ở Asteris, cuộc sống du mục đã kéo dài rất lâu. Nhưng vào cuối những trận chiến lớn hoặc trong các lễ hội, chúng tôi sẽ quên đi quá khứ và ca hát, nhảy múa như thế này. Trong thời đại chiến tranh nơi cái chết quá đỗi phổ biến, mọi người sẽ cười thật lớn và bày tỏ lòng biết ơn vì còn sống.

Với những chiếc đèn lồng ma thuật lung linh mờ ảo, tiếng nhạc cụ không ngừng nghỉ và sự hối hả của mọi người nhấn chìm tất cả.

Tôi biết điều đó là không thể, nhưng tôi muốn uống rượu với họ một lần nữa. Nếu tôi nhấn chìm mình trong rượu như thế này, liệu tôi có thể ít nhất gặp họ trong giấc mơ không?

「Yuusuke-san?」

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong cảm xúc hoài niệm, Lisha, người vẫn tỉnh táo, thò đầu vào phòng.

Trên bàn tay chưa đủ tuổi của cô bé là nước cam. Rõ ràng, nỗi khao khát rượu của cô bé đã biến mất hoàn toàn sau sự cố đó.

「Này, Kanami đâu? Hai người không đi cùng nhau à?」

「Kanami-san ở đằng kia.」

Lisha chỉ về phía Kanami đang bị vài người say xỉn vây quanh.

À, chia buồn với cô ấy. Mặc dù bình thường cô ấy khó gần, nhưng giờ đây có vẻ cô ấy đã nhập cuộc, nhờ sức mạnh của rượu. Tuy nhiên, không giống Lisha, Kanami là trẻ vị thành niên, nên cô ấy sẽ không được uống rượu, và không cần phải lo lắng như với Lisha.

Khoan đã.

「Lisha, cô không bị bắt được à?」

「Ồ, thì...」

「Tôi đã kéo cô ấy ra.」

Đột nhiên, một cái đầu tóc nâu ló ra từ phía sau Lisha.

Tôi không hề để ý. Hinata đã ở đây.

Bất thường thay, cô ấy có vẻ hơi ngà ngà say, mặt đỏ bừng và quạt quạt má trong khi ngồi cạnh tôi. Chúng tôi hơi gần nhau và có một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí. Có lẽ vì khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy trông quyến rũ một cách kỳ lạ.

「Ồ, cảm ơn cô nhé.」

「Vì anh chịu trách nhiệm chăm sóc Lisha-chan, xin hãy có trách nhiệm hơn, Senpai. Có Kanami-san chăm sóc thì dễ hơn nhiều, nhưng kéo cô bé ra khỏi đám đông thì khá vất vả đấy.」

「Xin lỗi, tôi hơi lơ đễnh một chút.」

Tôi nhớ mình đã ăn tối và trò chuyện với Souji và những người khác khi còn tỉnh táo, nhưng sau đó thì mọi thứ mơ hồ.

Tôi nhận ra mình đang uống rượu một mình.

Tôi hiểu rồi, tôi gật đầu. Tuy nhiên, phản ứng của Thánh nữ lại khác.

「Yuusuke-san, có vẻ như anh đã thất thần một lúc rồi. Có chuyện gì xảy ra sao?」

Như mọi khi, Lisha đi thẳng vào vấn đề. Không hề có chút do dự nào trong cách cô bé tiếp cận.

Tên này có đang dùng thần giao cách cảm mỗi lần không vậy? Tôi trả lời trong khi đẩy Lisha đang tiến lại gần.

「Không có gì đặc biệt đâu. Tôi chỉ đang hồi tưởng về một chuyện trong quá khứ thôi.」

「Chuyện trong quá khứ ạ?」

「Ừ.」

Đó là một giấc mơ tôi đã có khi ngủ gật trên tàu. Chắc tôi đang cảm thấy hoài niệm như vậy là vì nó.

Ngày đó, những thứ tôi không muốn mất đi, nơi tôi đã bảo vệ bằng cả mạng sống – tất cả đều trở thành thứ tôi không bao giờ có thể nhìn thấy nữa. Đó không chỉ là những kỷ niệm đẹp; đó là một con đường thấm đẫm máu, tuyệt vọng và oán hận. Nhưng giờ đây, tất cả những gì tôi có thể nhớ là những khuôn mặt rạng rỡ của mọi người.

「Những thứ đã mất luôn dường như tỏa sáng nhất. Chà, cuộc đời là thế mà.」

「Em hiểu rồi ạ?」

「Cô chắc chắn không hiểu đâu.」

「Em hiểu mà! Giống như... anh muốn ăn lại hộp cơm bento của Kanami-san, đúng không ạ?」

「Cô nói vòng vo mà chẳng trúng vào đâu cả.」

Đừng đánh đồng cảm xúc hoài niệm của tôi với cơn thèm ăn của cô chứ. Cô trở thành kẻ háu ăn từ khi nào vậy?

――Thở dài, thật là.

Nhờ cuộc trò chuyện với Lisha, tâm trạng hoài niệm của tôi đã biến mất đâu đó.

Tôi đã tỉnh táo hơn một chút, đến lúc uống tiếp rồi.

Nghĩ vậy, tôi với tay lấy một ly trên bàn, nhưng tôi để ý thấy Hinata đang uống cạn một ly trong một hơi. Hả? Nó trong suốt, nhưng chắc chắn đó không phải nước, đúng không?

「Này, Hinata, đó không phải loại đồ uống mà cô có thể uống cạn như thế đâu. Cô đang làm gì vậy?」

「Hả? Không phải là 'anh đang làm gì'.」

Sao tự nhiên lại phản ứng mạnh thế?