Tôi, một cựu Anh Hùng, người đã bị cả công chúa lẫn bạn gái từ chối, được thánh nữ yêu cầu chiến đấu chống lại quỷ tộc. Vậy thì, với tư cách là một sinh viên khoa nhân văn, tôi sẽ cho họ thấy khả năng của mình.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

45 387

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

25 168

Đầu Voi

(Hoàn thành)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

39 103

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

(Đang ra)

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

Hitachinosuke Kankou

Khởi nguồn từ “Shōsetsuka ni Narō”, một bản lịch sử – fantasy thời Chiến Quốc nay chính thức khai màn!

3 6

Nhà có năm em kế

(Đang ra)

Nhà có năm em kế

Harunadon

Romcom tuổi trẻ dưới một mái nhà của chúng mình—khai màn!

5 7

Vật Lý Học của Tinh Linh

(Hoàn thành)

Vật Lý Học của Tinh Linh

Denji Yuutai

Bí mật của thế giới và tội lỗi đã phạm phải. Cuộc chạy trốn của chàng trai trẻ và nàng tiên bắt đầu từ đây.

13 13

Vol 1: Lãnh địa hoàng kim rực cháy - Chương 1: Sức mạnh của người anh hùng vô dụng

Trong thế giới của các tác phẩm sáng tạo, có vô vàn thể loại, nhưng nếu hỏi đâu là thể loại phổ biến nhất, thì hầu hết mọi người sẽ trả lời: 「Tình cảm lãng mạn」.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi tình yêu không chỉ là một thể loại độc lập, mà còn là một phần không thể thiếu trong rất nhiều thể loại khác. Thử nghĩ xem, dù là kỳ ảo, thanh xuân hay kinh dị, tình yêu đều đóng vai trò quan trọng.

Mà nói thật, ai lại muốn đọc một câu chuyện khô khan, nhàm chán, chỉ toàn ông già, chẳng có bóng hồng nào và thiếu vắng yếu tố lãng mạn chứ? Tất nhiên, có thể có một vài độc giả thích những thứ độc lạ như vậy, nhưng đó chỉ là số ít thôi.

Thế nên, trong đa số truyện, nữ chính và nam chính cuối cùng sẽ có một cái kết có hậu, sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Đôi khi, họ thậm chí còn thành đôi trước cả khi trận chiến long trời lở đất để cứu thế giới kết thúc. Đó là một cái kết đơn giản, dễ hiểu và cũng khiến độc giả hài lòng.

À thì, nếu là chuyện hư cấu, thế là ổn rồi. Họ chỉ cần ghi 「HẾT」 vào trang cuối cùng và kết thúc hạnh phúc viên mãn. Nhưng ngoài đời thực, mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế.

Tỏ tình, nhận được cái gật đầu, rồi nói: 「Tuyệt vời! Câu chuyện của tôi đến đây là hết! Đón xem tập tiếp theo nhé!」. Không, ngoài đời thực, mọi chuyện phức tạp hơn nhiều.

Vậy, một cái kết có hậu thực sự là gì?

Trong thế giới thực, đó là hẹn hò, kết hôn, xây dựng một gia đình hạnh phúc và sống một cuộc đời viên mãn. Đó chính là giới hạn của một 「cái kết có hậu thực sự」, và đột nhiên, mức độ khó đã được nâng lên tầm cực khó.

Với những ai sau khi có người yêu thì ngừng suy nghĩ và cảm thấy hạnh phúc, tôi có một lời nhắn: thử thách thực sự giờ mới bắt đầu.

Một khi đã chia tay, tất cả thiện chí bạn gây dựng được trong giai đoạn sau của mối quan hệ sẽ từ dương chuyển thành âm. Dù bạn đã rơi bao nhiêu nước mắt trong thời gian đơn phương hay màn tỏ tình lãng mạn, thành công đến đâu, thì tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Thứ còn lại chỉ là gánh nặng ký ức về những tháng ngày tươi đẹp, đè nặng lên bạn như một tấm chăn tuyệt vọng.

Vậy, ý tôi là gì?

「Vì Isumi đã chia tay mày rồi, hy vọng tất cả những đôi chim ri ngoài kia sẽ nổ tung hết đi!」

「Đúng vậy, lũ ngốc chúng mày!」

*Rầm* một tiếng thật lớn, tôi đập cốc bia rỗng xuống bàn. Bức tượng nhỏ hình bạch tuộc trên bàn rung lên vì va chạm.

Nơi tôi và bạn bè đang uống hiện tại tên là 「Shouraku」, một cái tên nghe vui vẻ đến lạ cho một quán izakaya kiểu cũ với những chiếc đèn lồng giấy đung đưa ở lối vào. Đây là nơi thường lui tới của sinh viên từ trường đại học Seijo ở Tokyo của chúng tôi – một trường không quá nổi tiếng. Một nơi có truyền thống, như lời đồn.

Nhưng mà, có vẻ đây không giống một nơi có nhiều truyền thống cho lắm, xét việc nó là tụ điểm của sinh viên đại học.

「À, tiếc thật đấy, Isumi và mày lại chia tay. Hai đứa mày thân nhau lắm mà,」 thằng bạn ngồi đối diện tôi nói, vừa cười.

Hắn là một gã hào nhoáng, dễ thu hút sự chú ý với thân hình cao lớn vạm vỡ và mái tóc đỏ nhuộm chói lọi. Khuôn mặt góc cạnh của hắn phải nói là đẹp trai.

Hắn tên là Kongou Souji. Hắn là sinh viên năm hai như tôi ở trường Đại học Seijo.

Trái lại, tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, vóc dáng trung bình, gương mặt chẳng có gì nổi bật, lại thêm đôi mắt tam bạch. Tên tôi là Yamamoto Yuusuke. Đến cả họ của tôi cũng nghe xoàng xĩnh chẳng khác gì.

Học hành thì tàm tạm, còn thể chất thì tệ hại đến mức thảm họa. Về ngoại hình ư, ừ thì... tôi không đến nỗi quá xấu xí. Ít nhất thì tôi cũng mong là thế.

Thế nhưng, có một điều đặc biệt mà tôi sở hữu, cho đến tận gần đây, lại hoàn toàn không hề tầm thường chút nào.

Đó chính là cô gái đáng yêu mà bất kỳ thằng con trai nào cũng phải ghen tị.

Isumi Tsukiko. Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen óng ả, vẻ đẹp trong trẻo tựa sương mai, cũng là bạn học cùng lớp của chúng tôi ở Đại học Seijo.

Đó là tình yêu sét đánh. Lần đầu tiên nhìn thấy em giữa những tân sinh viên, tôi đã vô thức phải lòng em. Phải đến khi cùng gia nhập Câu lạc bộ Văn học và tìm hiểu nhau nhiều hơn, tôi mới thực sự nhận ra điều đó.

Cuối cùng, Tsukiko và tôi đã bắt đầu hẹn hò, nhưng chỉ mới gần đây thôi, khi chúng tôi sắp kết thúc năm đầu tiên bên nhau, Tsukiko đột ngột chia tay tôi.

Tôi không hiểu lý do. Thật sự quá đột ngột.

「Tại sao... tại sao lại thành ra thế này chứ?」

「Đừng hỏi tao.」 Souji nhún vai.

Vì Souji thường khá thành công trong chuyện tình cảm, tôi cứ nghĩ hắn sẽ có vài lời khuyên hay ho, nhưng...

「Thằng vô dụng nhà mày...」

「Bạn bè chạy đến khi mày gọi bất ngờ mà lại nói thế à?」

Vừa nói, Souji vừa rút một điếu thuốc, châm lửa rồi phà ra một làn khói.

「Dù sao thì, mày thật sự không biết gì sao?」

「Không... Bọn tao cũng có cãi vã, nhưng gần đây thì chẳng có gì bất thường cả.」

「Vậy thì có lẽ cô ấy tìm được người mình thích rồi?」

「Ực!」

Câu nói vu vơ của hắn như một cú đấm thẳng vào bụng tôi.

Chết tiệt, bia của tao trào ngược ra ngoài rồi!

「Có... có khi nào là thật không!?」

「Tao có biết đâu.」

「Đừng có mà suy đoán vô căn cứ như thế! Với lại, đừng có buông lời xúc phạm như một nhân vật tóc màu trong game hẹn hò nữa!」

「Lời lẽ cay độc thật đấy.」

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh vài người bạn nam của Tsukiko, và tôi thấy choáng váng. Dù không còn là một cặp, tôi vẫn không thể ngừng cảm thấy ghen tị.

Khi còn bên nhau, cuộc sống dường như tràn đầy màu sắc, nhưng giờ đây mọi thứ lại mờ nhạt.

Đúng như Souji nói, chúng tôi đã rất hòa hợp. Chúng tôi cùng nhau đi đến nhiều nơi, nắm tay và... ừm, hôn nhau.

Nhưng giờ đây, thật khó để chấp nhận thực tế. Nếu tôi đối mặt trực tiếp, chắc tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục.

「Thôi nào, uống đi, Yuusuke. Không sao đâu, còn rất nhiều cô gái tuyệt vời khác ngoài kia mà.」

「Câm mồm. Tao biết. Nhưng mà, mày thấy đấy, hiện tại chỉ có một người tao muốn ở bên thôi!」

「Mày nói đúng, nhưng mày phiền phức quá đấy, bạn tôi ơi.」

Souji, với vẻ mặt chán nản, đẩy một cốc bia khác về phía tôi.

Cảm giác lạnh buốt của cốc bia áp vào má ửng hồng thật dễ chịu. Nhờ có cồn, đầu óc tôi trở nên lơ mơ một cách khoan khoái. Sau khi bị Tsukiko từ chối, tất cả những gì luẩn quẩn trong tâm trí tôi đều là những ký ức hạnh phúc, nên cồn đúng là một thứ kỳ diệu.

Tôi từng xem phim thấy người lớn mượn rượu giải sầu rồi tự hỏi sao họ lại làm vậy. Giờ thì tôi đã hiểu; nếu không có rượu, lòng tôi đau như cắt.

"Thôi được, tôi sẽ lấy rượu làm vợ!"

"Thôi đi, thôi đi. Cái đó nặng quá sức cậu rồi."

"Ý cậu là tôi không xứng với Tsukiko sao?"

"Có ai nói thế đâu..."

Khoan đã, sao ly của tôi vẫn còn bia vậy? Thật là vô duyên khi còn sót lại trong ly.

"Souji, cậu cũng phải uống chứ! Tối nay chúng ta không về đâu!"

"Đi chơi thâu đêm với một thằng đàn ông thì đáng sợ lắm."

Sau đó, cứ mỗi lần lau khô nước mắt, tôi lại uống thêm rượu và cứ thế bám riết lấy Souji.

"Ư... Ọe, uống nhiều quá rồi..."

Tôi khom lưng, cố gắng giữ cho mọi thứ trong dạ dày không cuộn trào lên khi bước đi trên đường phố đêm khuya.

Tôi đã nôn bao nhiêu lần rồi nhỉ, không thể đếm xuể; sau lần thứ năm thì tôi chẳng còn nhớ gì nữa. Không biết từ lúc nào, Souji đã dẫn tôi ra khỏi quán nhậu, có lẽ vì tôi cứ nôn mãi không ngừng.

Và giờ thì Souji đã biến mất. Tôi không chắc nên coi cậu ta là kẻ nhẫn tâm hay nên biết ơn vì đã ở lại lâu đến vậy.

Có lẽ vì tôi nôn quá nhiều, hoặc vì đã uống quá nhiều nước theo lời Souji, nhưng đầu óc tôi vẫn tương đối tỉnh táo. Dù sao thì cậu ấy cũng là một người tốt.

Căn hộ của tôi cách đây khoảng mười phút đi bộ, nên về nhà chắc không thành vấn đề.

"Ài..."

Nhưng khi chỉ còn một mình, tôi lại không thể ngừng nhớ về cô ấy. Nụ cười ngượng nghịu của Tsukiko, giọng nói vui tươi của cô ấy, hơi ấm của cô ấy...

"Ư...!".

Có lẽ là do lồng ngực tôi thắt lại, nhưng đột nhiên, cơn buồn nôn lại ập đến. Tôi vội vã chạy vào một công viên gần đó.

Sau khi giải quyết xong nhu cầu cá nhân, tôi mua một chai nước từ máy bán hàng tự động và ngồi xuống ghế đá để lấy lại bình tĩnh.

Làn gió ấm áp đầu hè mơn man trên da, và khi tôi ngước nhìn lên, vầng trăng xanh nhạt dường như đang chế giễu tôi. Cứ như thể nó thấy tôi thật ngốc nghếch và đáng thương.

"Hửm?"

Chính vào khoảnh khắc đó. Bầu không khí thay đổi. Khí trời đầu hè vẫn còn vương vấn trên cơ thể tôi bỗng trở nên lạnh lẽo. Vầng trăng xanh nhạt dường như còn nổi bật hơn nữa.

Ngay cả trong những lúc như thế này – hay có lẽ, chính vì là những lúc như thế này – nó đã xuất hiện.

Trong lúc làm ẩm cái cổ họng khô khốc bằng nước, tôi nhìn quanh.

À, nó đây rồi.

Ẩn mình trong màn đêm, nó đã theo dõi tôi.

Nói một cách đơn giản, đó là một bóng đen hình cầu méo mó, không thể diễn tả được.

Về cơ bản tôi là một người bình thường, nhưng ngoài việc hẹn hò với Tsukiko, cuộc đời tôi còn có một khía cạnh độc đáo khác.

Nghe có vẻ tầm thường so với việc hẹn hò với Tsukiko gần một năm, nhưng tôi từng là một Anh Hùng ở thế giới khác.

Bây giờ tôi vừa tròn hai mươi tuổi, nên chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn bảy năm rồi. Hồi đó, khi tôi vừa mới bắt đầu học cấp hai, một ngày nọ sau giờ học, tôi bỗng nhiên bị triệu hồi đến một thế giới khác.

Cậu biết đấy, kiểu chuyện thường thấy trong manga, light novel và web novel ấy mà.

Đó là một thế giới được duy trì bởi kiếm và phép thuật, có tên là "Asteris".

Tôi đã trải qua hơn bốn năm ở đó với tư cách là một Anh Hùng, và cuối cùng, tôi đã đánh bại Ma Vương, đúng như truyền thống của Anh Hùng, rồi trở về Trái Đất. Lúc đó tôi mười bảy tuổi.

Ban đầu, người ta râm ran bàn tán nhiều về tôi, vì tôi bỗng dưng trở về sau khi được báo là mất tích hay bị bắt cóc. Nhưng giờ đây, hiếm người còn nhớ đến chuyện đó.

Ký ức con người phai nhạt thật nhanh, đó là sự thật phũ phàng.

Thực ra, ai mà thèm quan tâm tôi từng là Anh hùng chứ? Dù có đánh bại Ma vương, tôi vẫn bị đá đít như thường. Hay tôi có thể ghi 「Cựu Anh hùng」 vào hồ sơ xin việc à? Với cái danh nghe thì oai, nhưng tệ hơn nữa là kiểu gì cũng bị loại ngay từ vòng duyệt hồ sơ thôi.

Thế đấy, cái kiếp cựu Anh hùng là thế đấy. Nhưng trở về Trái Đất đâu có nghĩa mọi thứ vẫn y nguyên như xưa.

Chẳng hiểu sao, một loại giác quan thứ sáu bỗng thức tỉnh trong tôi, cho phép tôi nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này. Chẳng phải một sự phát triển đáng mừng gì.

Những đặc quyền của một Anh hùng lại biến thành một gánh nặng còn tệ hơn cả rác rưởi. Thế giới này chẳng hề nhân từ như tôi tưởng.

Giờ đây, cái bóng hình cầu bí ẩn đang tiến đến gần tôi, có lẽ là yêu quái, hoặc một loại sinh vật huyền bí nào đó. Chắc là vậy.

Đáng tiếc là tôi chẳng phải chuyên gia trong lĩnh vực này, vì nó đâu phải sở trường của tôi.

Đúng là một năng lực vô dụng!

Ọt ọt ọt.

Khi cái bóng đến gần hơn, nó vươn ra vô số cánh tay với những âm thanh ghê rợn.

Tấn công bằng xúc tu vào một thằng con trai á, tôi nghĩ chỉ có tác dụng trong mấy truyện bishounen thôi.

Trong lúc tôi đang say khướt mà vẫn suy nghĩ vẩn vơ, những cánh tay vươn dài kia lao thẳng về phía tôi.

Nếu chúng chạm vào, chắc chắn sẽ là một đòn tấn công vật lý hoặc bị nguyền rủa gì đó. Chúng là những sinh vật như vậy mà. Nhưng...

Bõm! Tiếng bong bóng nước vỡ tan vang vọng khắp công viên đêm. À, mà chỉ mình tôi nghe thấy thôi.

Cái bóng vừa tiến đến đã biến mất như chưa từng tồn tại. Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ cần một cú đấm là xong. Dù có say, tôi cũng không đời nào thua một đối thủ tầm cỡ này.

Đây chính là "sức mạnh Anh hùng" hoàn toàn vô dụng trong cả tình yêu lẫn công việc. Nghe có vẻ ấn tượng đấy nhỉ?

「...」

...Và giờ, tôi bị sự trống rỗng choáng ngợp.

Nó mạnh đến mức khiến tôi tỉnh cả rượu. Vì vậy, tôi quyết định đứng dậy khỏi ghế đá và về nhà càng sớm càng tốt.

Nhưng rồi, một chuyện đã xảy ra.

「...Cái gì?」

Lạ thật. Tôi chắc chắn đã đánh bại cái bóng hình cầu đó rồi. Không thể phủ nhận được.

Thế nhưng, bầu không khí khó chịu vẫn cứ bám lấy cơ thể tôi. Không những thế, nó dường như còn đang lan rộng ra.

Đây không phải là sự hiện diện của yêu quái hay các thực thể bí ẩn; nó là một thứ gì đó khác. Tuy nhiên, tôi lại quen thuộc với cảm giác này. Tôi đã từng trải nghiệm nó ở 「Asteris」, chứ không phải trên Trái Đất.

Tại sao lại có cảm giác ma thuật ở đây chứ?

Ma thuật, một loại năng lượng chiều cao hơn, thách thức các định luật vật lý. Đó là sức mạnh để triệu hồi phép thuật và tạo ra các hiện tượng siêu nhiên. Mặc dù nó phổ biến ở 「Asteris」, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó được sử dụng trên Trái Đất.

Thế nhưng, cảm giác đột ngột tràn ngập thế giới này không nghi ngờ gì nữa, chính là ma thuật.

「Ugh... Tôi phải làm gì đây?」

Thật lòng mà nói, phớt lờ chuyện này và giả vờ như không nhìn thấy gì là cách dễ nhất. Thật ra, thò mũi vào chuyện này chẳng khác gì tự rước họa vào thân.

Những ngày tháng làm Anh hùng, đối mặt với bao biến cố đầy bất ổn, đã lùi vào dĩ vãng. Giờ đây, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, ngày mai còn có tiết học phải lên lớp.

Trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ tôi đã nghĩ đến việc về nhà rồi. Nhưng hôm nay, tôi vừa bị Tsukiko đá, lại còn say bí tỉ. Chừng đó cũng đủ lý do để tôi làm điều gì đó khác thường rồi.

Tuy nhiên, cứ tiếp tục như thế này thì thật không khôn ngoan. Vì tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi ý thức rõ ràng rằng mình cần phải hành động thận trọng.

「Thôi, xem ra không còn cách nào khác.」

Đã lâu rồi, nhưng tôi quyết định dùng ma thuật. Đã gần ba năm kể từ lần cuối.

Để tránh mọi sự cố, tôi tập trung cao độ và bắt đầu định hình năng lượng ma thuật bên trong mình.

Ma thuật, như tôi đã học ở 「Asteris」, là sự biểu hiện của tri thức, một cuộc đối thoại với linh hồn và là sự khơi dậy niềm tin của bản thân.

Và giờ đây, sức mạnh bí ẩn này đang tuôn chảy khắp cơ thể tôi, tôi cảm thấy những xiềng xích của quy luật trần tục từng trói buộc sự tồn tại của mình đang bị phá bỏ. Thay vào đó, một cảm giác toàn năng bao trùm lấy cơ thể tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân tôi được bao phủ trong một luồng sáng bạc.