Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 1: Đôi ba chuyện trùng sinh - Chương 33: Tên xấu xa số một thiên hạ

Khi Sở Tĩnh Di quay lại lớp, cô rõ ràng cảm nhận được bầu không khí quanh An Bách Lệ có chút kỳ lạ. An Bách Lệ đờ đẫn ngồi trên ghế, ngay cả sách giáo khoa cũng đặt ngược, hoàn toàn không hề đọc sách. Sở Tĩnh Di không nhịn được mà lay lay bờ vai thơm của cô bạn thân, quan tâm hỏi: “Bách Lệ, cậu không sao chứ?”

“……Chỉ là có hơi buồn một chút thôi……”

“Thật sự chỉ có một chút thôi……”

Cũng không biết An Bách Lệ đang nói với ai, cô lặp lại ba chữ “một chút thôi”. Vốn dĩ cô rất tự tin vào sự cố gắng của mình, cho rằng nhất định có thể lay động Lục Ly, khiến người chồng của cô hồi tâm chuyển ý. Nhưng Lục Ly lại lạnh lùng vô tình như sắt đá. An Bách Lệ vốn nghĩ Lục Ly chỉ đang hờn dỗi trẻ con, nhiều nhất là một hai tuần sẽ tha thứ cho cô, dù Lục Ly vẫn luôn xa lánh cô, cô cũng không hề nóng vội, vì cô tin rằng, sớm muộn gì Lục Ly cũng sẽ quay về bên mình.

Lúc Lục Ly nhận lấy tập tài liệu kia, An Bách Lệ có thể thấy rõ sự kích động và vui mừng trong mắt cậu thiếu niên, nhưng cô cũng có thể thấy Lục Ly đã cố gắng kìm nén niềm vui đó xuống. Đây không phải là một chuyện đáng mừng, ngược lại còn chứng tỏ Lục Ly đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng rồi mới quyết định làm vậy — khi một người đàn ông chỉ nói về lý trí, đó chính là lúc anh ta vô tình vô nghĩa nhất.

Sở Tĩnh Di liếc nhìn bóng lưng Lục Ly, tám phần là Lục Ly đã chọc An Bách Lệ khóc, Lục Ly chắc chắn có một siêu năng lực, đó chính là khiến con gái đau lòng rơi lệ. Nếu là bình thường, Sở Tĩnh Di nhất định sẽ kéo Lục Ly lại dạy dỗ một phen, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không muốn để ý đến cậu ta.

Cô quyết định rồi, ít nhất một tháng tới sẽ không thèm nói chuyện với Lục Ly, dù Lục Ly có đến xin lỗi cũng vô dụng! Đây là vì chính cô, vì đòi lại công bằng cho An Bách Lệ!

Trong lòng cô lớp trưởng, còn ẩn giấu một vọng tưởng nhỏ nhoi, đó là Lục Ly sẽ chủ động đến xin lỗi. Cô diễn tập trong đầu đủ mọi vở kịch nhỏ, quyết định lúc Lục Ly đến xin lỗi sẽ mỉa mai cậu ta một trận, nhất định phải kéo Bách Lệ theo, để cô ấy cũng được thấy bộ dạng khúm núm của Lục Ly, như vậy Bách Lệ cũng sẽ vui lên!

Nếu Lục Ly đến xin lỗi, có nên hỏi cậu ta chuyện bạn gái không?

Tâm tư của Sở Tĩnh Di dần chậm lại. Có nên hỏi không?

Hay là… thôi không hỏi nữa… Sở Tĩnh Di bỗng dưng nhút nhát, cô bất giác né tránh câu trả lời cho vấn đề này. Chỉ cần giả vờ không biết, thì vẫn có thể tiếp tục làm bạn tốt mà nhỉ. Lưng Lục Ly thẳng tắp, rõ ràng là một kẻ lừa đảo đã lừa dối cô, nhưng tại sao vừa rồi lại có thể thản nhiên chào hỏi mình như vậy?

Quả nhiên… vẫn rất ghét Lục Ly.

Cả một buổi sáng, An Bách Lệ hồn bay phách lạc, mông chưa từng rời khỏi ghế. Còn Lục Ly thì chẳng khác gì mọi khi, lúc cần cười thì cười, lúc cần đi thì đi, như thể hoàn toàn không để ý đến ánh mắt oán hận của hai cô gái phía sau. Mỗi khi chuông tan học reo lên, Sở Tĩnh Di đều cố tình nán lại ghế thêm một lúc, để cho Lục Ly có cơ hội xin lỗi. Nhưng hết tiết này đến tiết khác trôi qua, Lục Ly hoàn toàn không có dấu hiệu xin lỗi hay giải thích, ngược lại Sở Tĩnh Di mỗi lần Lục Ly đến gần lại ưỡn thẳng lưng, căng thẳng như một nhân viên bị cấp trên đi tuần tra.

Lục Ly buồn cười liếc nhìn Ngỗng ngố: “Cậu bị đau lưng à? Sao cứ ưỡn tới ưỡn lui thế?”

Sở Tĩnh Di lạnh mặt: “Đừng nói chuyện với tớ!” Đây chỉ là cách nói giữ thể diện của thiếu nữ mà thôi, nhưng Lục Ly vậy mà lại thật sự gật đầu, không nói với cô thêm một lời nào nữa. Đến trưa đi ăn cơm, Lục Ly cũng một mình đi lấy cơm, ăn xong lại một mình rời đi, như thể cô và An Bách Lệ không hề tồn tại.

Sở Tĩnh Di càng thêm ấm ức, lòng cũng nguội lạnh dần, cô chưa bao giờ thấy Lục Ly đáng ghét đến thế. Dù chỉ là qua nói một tiếng cảm ơn cũng được mà, tại sao cứ phải đáng ghét như vậy chứ?

Cô âm thầm thề, nếu chiều nay Lục Ly vẫn không có động thái gì, thì cả học kỳ này sẽ không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Tiếc là cho đến khi chuông tan học vang lên, Lục Ly vẫn ung dung ngồi trên ghế, cầm cuốn sách ‘Cai sắc: Bước đầu tiên đến thành công!’ đọc một cách say sưa.

An Bách Lệ đi về từ rất sớm, như có tâm sự gì đó, Sở Tĩnh Di gọi không được, bèn một mình đùng đùng đi đến trước mặt Lục Ly, không nói một lời, chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu.

“Lớp trưởng, có chuyện gì sao?” Lục Ly vậy mà lại trưng ra vẻ mặt vô tội và khó hiểu, Sở Tĩnh Di hận đến nghiến răng.

Cô học theo nữ chính lạnh lùng trong phim truyền hình, nhất quyết không nói một lời, cố gắng dùng ánh mắt để uy hiếp Lục Ly.

Lục Ly như thể không cảm nhận được “khí thế” của cô, tò mò nhìn cô, dường như đang xem một loài động vật quý hiếm nào đó. Một cô gái nhỏ mặt mũi nào có dày bằng Lục Ly? Ngay lập tức chu môi, Sở Tĩnh Di quay người bỏ đi. Cô vô cùng chắc chắn, Lục Ly là người đáng ghét nhất trên đời!

Lục Ly cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vội vàng đưa tay kéo cánh tay cô nhóc lại.

“Làm gì?!” Mặt Ngỗng ngố đỏ bừng, không phải vì xấu hổ, mà là vì tức giận.

“Tĩnh Di, tớ suýt quên mất có một món đồ muốn đưa cho cậu.”

Không cần! Không thèm đồ của Lục Ly!

Sở Tĩnh Di đang trong cơn tức giận, như một con hổ con nhe ra hàm răng trắng muốt: “Không cần đồ của cậu!”

“Ta-da!” Lục Ly từ trong cặp sách lôi ra một chiếc mặt nạ, là mặt nạ quái vật trong bộ phim kinh dị kinh điển ‘Thứ Bảy Trắng’. Quả nhiên, Sở Tĩnh Di vừa nhìn thấy chiếc mặt nạ được làm tinh xảo liền ngoan ngoãn trở lại, mắt sáng rực lên.

“Giống thật quá!”

He he, quả nhiên vẫn là một cô nhóc. Tặng quà là cả một nghệ thuật, đánh trúng sở thích là mấu chốt, tình ý chỉ đứng thứ hai, chỉ khi không biết tặng gì mới phải xem xét đến giá trị của món quà. Sở Tĩnh Di là một người yêu thích phim kinh dị, việc cô thích chiếc mặt nạ này là chuyện quá đỗi bình thường.

Sở Tĩnh Di nghịch chiếc mặt nạ, cười như một đứa trẻ, bỗng cô sực tỉnh, cố gắng nghiêm mặt: “Cậu tặng tớ mặt nạ làm gì? Sao thế, xem thường tớ à?” Đây là đang mỉa mai Lục Ly lần trước đã từ chối chiếc máy tính cô tặng.

“Cảm ơn cậu, Tĩnh Di.” Nụ cười của Lục Ly thu lại, cậu nghiêm túc nói. Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi là lứa tuổi có những suy nghĩ bay bổng nhất, nhưng cũng lại là lứa tuổi bất lực nhất. Nếu không phải có Sở Tĩnh Di, sao Thư ký Long lại chịu dùng đến mối quan hệ để đưa cậu đến thành phố Lĩnh Nhạc chứ? Lòng tốt của Sở Tĩnh Di đã chống đỡ cho lòng tự trọng và sự bốc đồng của một cậu thiếu niên mười sáu tuổi.

“Cảm ơn tớ làm gì…”

“Chuyện cần cảm ơn cậu nhiều lắm, tớ nói không hết được.” Trong mắt Lục Ly có quá nhiều thứ mà cô không hiểu được, cô vẫn luôn cảm thấy Lục Ly như một lữ khách đơn độc siêu thoát khỏi thế giới này, cậu hiểu biết nhiều hơn cô, thông minh hơn cô, và cũng tốt bụng hơn cô rất nhiều. Có thể trở thành bạn bè với Lục Ly là chuyện vui nhất thời cao trung của cô.

Lục Ly từ trong ngăn bàn lấy ra những món quà khác: “Đây là thịt cay của Lĩnh Nhạc, còn đây là quà lưu niệm của Giải đấu Liên Lục tỉnh…” Cậu lần lượt lấy ra mấy hộp quà được gói đơn giản, khiến Sở Tĩnh Di đang nghiêm mặt nhất thời không biết nên làm ra vẻ mặt gì.

“Cậu làm gì vậy…”

“Chuyến đi Lĩnh Nhạc lần này, đều nhờ có cậu cả. Nếu không phải có Tĩnh Di cậu, có lẽ tớ đã bỏ lỡ trận đấu của chị tớ rồi.” Không chỉ là trận đấu, mà là bước ngoặt cuộc đời của Trâu Nhã Mộng. Cậu tin rằng, sau khi chiến thắng Hà Bình, bước lên đỉnh cao, Trâu Nhã Mộng nhất định sẽ có một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Tảng băng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tĩnh Di tan ra, cô biết những món quà này chính là những thứ mà Lục Ly đã lải nhải cả buổi sáng, hóa ra Lục Ly đã chuẩn bị quà từ sớm rồi sao? Cô mở hộp thịt cay ra, bên trong còn có một bức thư cảm ơn viết tay của Lục Ly, viết sến súa vô cùng, Sở Tĩnh Di cười đến không đứng thẳng lưng nổi.

“Viết sến quá đi, tớ nổi hết cả da gà rồi này~” Trên mặt Sở Tĩnh Di đã không còn vẻ khó chịu, cô từ từ cất quà đi, dịu dàng nói, “Sáng nay cậu cố tình chọc tớ tức đúng không?”

“Ừ. Vì cậu ba ngày không trả lời WeChat, làm tớ lo sốt vó. Nên tớ cũng có chút không vui.” Đây là lời nói dối, Lục Ly sớm đã nắm rõ tính tình của Sở Tĩnh Di, ba ngày qua ăn ngon ngủ kỹ, cậu nói vậy chỉ để tạo ra một ảo giác “thẳng thắn” mà thôi. Quả nhiên, Sở Tĩnh Di nghe vậy không nhịn được mà cúi đầu nói:

“Xin lỗi, tớ không nên cố tình không để ý đến cậu.”

Nhìn cái đầu nhỏ của Sở Tĩnh Di, Lục Ly luôn có một cảm giác tội lỗi khi trêu đùa một thiếu nữ ngây thơ, nên cậu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô. Thủ đoạn kinh điển nhất trong đời chính là sự tương phản, dù là dìm trước khen sau hay khen trước dìm sau, đều phải có sự khác biệt. Cậu cố tình chọc giận Sở Tĩnh Di, chính là để tạo ra sự tương phản lúc này. Nhưng khi Sở Tĩnh Di thật sự như một chú thỏ ngây thơ rơi vào lưới săn của cậu, Lục Ly lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Niềm hy vọng đột nhiên nhận được sau khi thất vọng sẽ sâu sắc hơn niềm hy vọng bình thường, đây cũng là lý do tại sao Sở Tĩnh Di trở nên ngoan ngoãn lạ thường sau khi chấp nhận lời cảm ơn của cậu.

“Cậu không chê quà của tớ rẻ là được rồi.” Lục Ly xoa đầu cô lớp trưởng, cô nhẹ nhàng gạt tay Lục Ly ra, sắc hồng trên mặt đã thay đổi tính chất, “Cậu có thể nói cho tớ biết, giữa cậu và chị cậu đã xảy ra chuyện gì không? Chị ấy đã làm gì khiến cậu tức giận à?”

“……Kẻ lừa đảo. Cô ấy là bạn gái cậu, chứ không phải chị cậu.”

“Là chị tớ đó.” Lục Ly lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp chung của Trâu Nhã Mộng và cậu, “Chị ấy tên là Trâu Nhã Mộng, là tuyển thủ tham gia Giải đấu Liên Lục tỉnh, cũng là người nhà quan trọng nhất của tớ. Nếu chị ấy đã làm chuyện gì khiến cậu buồn, hãy để tớ thay chị ấy xin lỗi cậu, mặc cậu đánh mắng được không?”

Sở Tĩnh Di nhìn tấm ảnh đó, chăm chú một lúc lâu rồi nói: “Tớ đã tưởng cậu lừa tớ.”

“Vậy bây giờ tớ còn là kẻ lừa đảo không?”

Ngỗng ngố đăm đăm nhìn cậu.

“Không phải kẻ lừa đảo. Là tên xấu xa.”

Cô quyết định thay đổi biệt danh của Lục Ly, từ tên đáng ghét số một thiên hạ, thành tên xấu xa số một thiên hạ.

Sở Tĩnh Di cười khúc khích, hoàn toàn không phát hiện ra gương mặt mình đang ánh lên niềm vui sướng.