Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 2: Vị ngọt của hoàng hôn - Chương 1: Phòng tắm hôm nay chật kín

“Tháng bảy lửa trôi” đáng lẽ nên được xếp vào loại từ vựng môi trường, cùng với sự nóng lên toàn cầu ngày càng trầm trọng, phải đến ngày ba tháng mười, nhiệt độ ở thành phố Xuyên Hải mới dần hạ xuống. Lục Ly đã sớm thay trang phục mùa thu, không học theo mấy cô cậu trẻ tuổi mở phanh khóa áo ra vẻ sành điệu, mà kéo chặt chiếc khóa nylon một cách chắc chắn, cậu là người sợ lạnh chứ không sợ nóng. Ngày một tháng mười là ngày kỷ niệm Lập hiến, được nghỉ lễ bảy ngày, cậu không đến trường mà giơ một tấm biển đứng đợi ở bến xe.

Ba giờ chiều, Trâu Nhã Mộng được đồng đội dìu từ trên xe buýt bước xuống. Lục Ly vội ném tấm biển đi, lo lắng chạy lên phía trước: “Chị ơi!” Chân trái Trâu Nhã Mộng băng bó, nghe thấy giọng Lục Ly còn rụt rè giấu chân trái ra sau, không muốn để em trai thấy vết thương của mình. Nếu không phải đồng đội cứ nhìn chằm chằm, cô đã lén tháo băng ra từ lâu rồi.

Châu Văn giao Trâu Nhã Mộng cho Lục Ly, không quên trêu chọc: “Chăm sóc chị cậu cho tốt nhé, cậu em trai~”

“Chị, chân trái chị sao vậy?”

Mới nửa tháng không gặp, sao đột nhiên lại bị thương rồi? Lần trước không phải còn lội ngược dòng thắng cả Hà Bình sao?

“Lúc chung kết bị tái phát chấn thương chân, không sao đâu, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi.” Là huấn luyện viên Đan trả lời thay Trâu Nhã Mộng. Trâu Nhã Mộng hờn dỗi liếc nhìn huấn luyện viên, cô không muốn để em trai lo lắng.

“Chấn thương chân? Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói sao?” Lục Ly căng thẳng siết chặt nắm đấm, trán bất giác đổ mồ hôi.

“Yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi mà.” Trâu Nhã Mộng choàng tay qua cổ Lục Ly, không cho em trai tiếp tục lo lắng vớ vẩn.

Không phải Lục Ly chuyện bé xé ra to, kiếp trước Trâu Nhã Mộng chính vì tái phát chấn thương chân mà phải rời khỏi đội tuyển quốc gia, trong số tất cả mọi người có mặt, chỉ có Lục Ly biết chấn thương chân của Trâu Nhã Mộng sau này sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Lúc học đại học, cậu thường đến nhà chị Nhã Mộng ăn ké, hễ gặp trời mưa dầm, đầu gối và mắt cá chân của chị lại đau nhói, sống không bằng chết. Phải biết lúc đó Trâu Nhã Mộng mới ngoài hai mươi tuổi thôi!

“Chỉ là làm em thất vọng rồi, Lê Tử, trận chung kết chị vẫn thua.”

Huấn luyện viên Đan nói tiếp: “Không trách em đâu, Nhã Mộng, nếu không phải vì chấn thương chân, em đã thắng rồi, người có mắt đều thấy được ai mới là vị vua không ngai thực sự.”

Chị gái thắng Lục Ly đương nhiên cảm thấy tự hào, nhưng chị thua cậu cũng không thất vọng, chỉ cần chị vẫn còn ở bên cạnh là được rồi, con người phải biết đủ mới có thể vui vẻ. Nụ cười của Lục Ly vẫn ấm áp như mọi khi, cậu dìu chị gái, hiếm khi xa xỉ gọi một chiếc taxi, tạm biệt mọi người của Trường thể thao nữ sinh Xuyên Hải.

“Chân có đau không?” Lục Ly vẫn luôn cảm thấy việc cứ hỏi “có đau không”, “có mệt không”, “có mỏi không” là những lời sáo rỗng vô nghĩa, nhưng khi thật sự đối diện với người mình quan tâm, những lời vô nghĩa đó lại bất giác thốt ra từ miệng. Trâu Nhã Mộng nở một nụ cười rạng rỡ, đưa tay véo mặt Lục Ly, xoa tròn nắn bẹp: “Ấy da, con trai đừng có lèm bèm, không sao không sao đâu.”

Lục Ly cảm thấy từ sau chuyến đi Lĩnh Nhạc, chị Nhã Mộng đã thân thiết với mình hơn nhiều, không phải thân thiết về mặt tình cảm, mà là về mặt thể chất. Trước đây chị Nhã Mộng thường hay để ý đến việc nam nữ khác biệt, rất ít khi tiếp xúc cơ thể với cậu, nhưng bây giờ thì khác, ngay cả khi ngồi ở ghế sau taxi, chị cũng ngồi sát vào Lục Ly, để trống một khoảng lớn bên tay phải.

Về đến nhà, Trâu Nhã Mộng đặt ba lô xuống, vươn người như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng về nhà rồi! Mệt chết đi được! Vẫn là ở nhà thoải mái!”

“Nhà vàng nhà bạc, không bằng cái tổ chó nhà mình.”

“Chị đi tắm đây, em xem tivi đi.”

“Vâng.”

Lục Ly nghĩ ngợi, ngồi trước chiếc tivi hộp vuông: “Chị tự tắm được không?”

“Em còn định tắm giúp chị à? Hỏi câu gì thế.”

“Có chuyện gì thì gọi em, em ở ngay bên ngoài.”

Mở tivi lên, bên trong đang chiếu bộ phim “Em đến từ Mặt Trời” đang nổi dạo gần đây. Là một bộ phim xuyên không khá nhàm chán, nam chính xuyên không về thời Tam Quốc, trở thành một chàng trai có nụ cười tỏa nắng, trấn giữ biên giới Đại Ngô cho Tôn Quyền. Lục Ly đang xem đến đoạn nam chính gặp phải kẻ thù truyền kiếp Tào Ngang, thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi từ nhà vệ sinh, cậu vội vàng chạy theo tiếng động.

“Chị, sao vậy?”

“Ái da… không, không sao! Đừng vào!”

Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa rụt lại, Lục Ly thấp thỏm hỏi: “Không bị ngã chứ? Chị lấy khăn tắm che đi, em vào dìu chị.”

“Không được!” Phản ứng bất ngờ kịch liệt.

Sau đó là một tràng âm thanh rên rỉ, dường như đang cố gắng gượng dậy.

“Chị, dậy nổi không?”

“…Dậy không nổi… Sàn trơn quá… Em, em… em vào giúp chị một tay đi.”

Lục Ly hít một hơi thật sâu, từ từ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đập vào mắt là hơi nước lờ mờ, mây khói lượn lờ, Trâu Nhã Mộng khoác khăn tắm nửa nằm trên sàn, tựa như một tiên nữ đang tắm trong tiên giới. Mặt cô đỏ bừng, vội vàng hét lên: “Mắt em còn có thể trợn to hơn nữa được không!”

Lục Ly ho một tiếng đầy lúng túng, bước tới nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của chị, dìu chị ngồi lên chiếc bệ nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh. Trâu Nhã Mộng không dám đối mặt với cậu, chỉ quay lưng về phía cậu. Đường cong sau lưng chị Nhã Mộng rất đẹp, một vẻ đẹp đầy khêu gợi, mỗi một đường nét đều đáng để thưởng thức, mỗi một tấc da đều trắng ngần không tì vết, từ phía sau nhìn lại, còn có thể thoáng thấy nửa bầu ngực không bị khăn tắm che khuất, tròn trịa như ngọc, thấp thoáng ẩn hiện.

“Em còn không ra ngoài!”

Lục Ly ngồi xổm sau lưng chị, phớt lờ mà cầm lấy bông tắm chà lưng cho chị.

Trâu Nhã Mộng sợ đến mức rụt lưng lại: “Em, em làm gì vậy?”

“Tắm giúp chị.” Lục Ly nhìn chân trái của chị, “Chị đúng là đồ lừa đảo, chân trái của chị cứng như xác sống, còn lừa em là không sao?”

“Lớn từng này rồi, cũng, cũng không thể tắm giúp chị được nữa.”

“Chăm sóc người bệnh là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Lục Ly nhẹ nhàng chà lưng cho chị, lòng bàn tay vừa chạm vào người, chị Nhã Mộng còn căng thẳng đến mức người cứng đờ, thấy Lục Ly quả thực chỉ muốn chăm sóc cô, không có hành động thừa thãi nào, cơ bắp của cô gái mới dần thả lỏng. Dù sao đây cũng không phải là mất kiểm soát sau khi say rượu, Trâu Nhã Mộng cũng không gan dạ đến mức đó. Có lẽ Lục Ly có gan đó, nhưng cậu sẽ không làm vậy.

Thân hình chị Nhã Mộng không phải kiểu gầy gò, da thịt trắng nõn trong tay có cảm giác hơi đầy đặn, lòng bàn tay khẽ lún vào làn da mềm mại như mỡ đông, tựa như đang lau một tấm lụa hảo hạng. Nếu dùng một từ để hình dung, Lục Ly sẽ dùng từ “mịn màng”, nếu dùng một hình ảnh để chỉ, Lục Ly sẽ dùng hình ảnh của “sữa”. Có lẽ vì hơi nước bốc lên, có lẽ vì lòng dạ xao động, làn da của chị Nhã Mộng ánh lên một màu hồng đáng yêu, đặc biệt là bờ vai hồng hồng mềm mại, như một quả đào chín mọng, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.

“Chị gội đầu chưa?” Lục Ly gỡ đuôi ngựa của chị ra, dịu dàng dùng tay chải mái tóc dài hơi ẩm.

Trâu Nhã Mộng lúc này đâu còn chút uy nghiêm của một người chị, ngoan ngoãn nghe lời như một chú cừu non: “…Chưa…”

“Hơi cúi đầu xuống, em gội đầu cho chị.”

“Lê Tử…”

“Ừm?”

“Lần trước chúng ta tắm chung là khi nào?”

“……”

Lục Ly nghĩ một lúc, vừa bôi dầu gội cho chị vừa nói: “Hồi tiểu học thì phải, dù sao cũng lâu lắm rồi.” Đúng vậy, hồi tiểu học cậu và chị thân thiết không kẽ hở, ngay cả đi vệ sinh cũng phải chen chúc cùng nhau, còn gây ra không ít chuyện cười ở trường. Mấy bạn nam khác không may vào nhầm nhà vệ sinh nữ sẽ xấu hổ đến mức không dám nhìn ai, nhưng Lục Ly thì khác, lúc đó cậu sống chết bám theo chị, còn học chị ngồi xổm đi vệ sinh, làm Trâu Nhã Mộng tức muốn chết. Chắc hẳn mặt dày của cậu chính là được rèn luyện từ lúc đó.

Trâu Nhã Mộng cũng nghĩ đến chuyện vui thời thơ ấu, không nhịn được mà bật cười.

Bàn tay Lục Ly bỗng đưa ra phía trước người chị, cách cặp ngực đầy đặn kia chỉ gang tấc, Trâu Nhã Mộng đột nhiên nín cười, người căng cứng như một khối sắt, may mà nghe thấy Lục Ly nói: “Chị, phía trước chị tự tắm nhé.”

“À.” Tiếng “à” này có ba phần may mắn, ba phần mờ mịt, lại có một phần thất vọng chỉ mình cô mới hiểu được.

Lục Ly giúp chị lau khô tóc, bất an nhìn chân trái của chị một cái, sau đó rời khỏi phòng tắm.