Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 2: Vị ngọt của hoàng hôn - Chương 5: Chết trên bãi cát

Ngày đầu tiên đi học lại, Lục Ly đã phát hiện Sở Tĩnh Di có chút kỳ lạ. Dù bình thường Ngỗng ngố đã đủ kỳ quặc rồi, nhưng hôm nay lại đặc biệt kỳ quặc. Từ lúc Lục Ly vào lớp, Sở Tĩnh Di cứ lén nhìn cậu, vẻ muốn nói lại thôi, nhưng khi Lục Ly quay đầu nhìn cô, cô nhóc lại quay ngoắt đi giả vờ ngắm cảnh.

“Mình đẹp trai hơn à?” Lục Ly không khỏi tự luyến sờ má, không ngờ mười sáu tuổi rồi còn có thể phát triển đột biến, thật ghê gớm.

Đúng lúc này, trong lớp có tiếng xì xào, Lục Ly ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt sững lại. Nếu Sở Tĩnh Di kỳ lạ thì thôi đi, sao hôm nay An Bách Lệ cũng giở trò? An Bách Lệ hôm nay đã tháo cặp kính gọng đen, hai bím tóc tết được tháo ra, mái tóc đen như mực buông xõa, mày họa mắt tranh, cười duyên dáng, hệt như một thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ trong tranh. Công bằng mà nói, chỉ xét về ngoại hình, An Bách Lệ chắc chắn đứng đầu trong lòng Lục Ly.

Ví Tây Hồ như nàng Tây Thi, trang điểm đậm nhạt đều tương nghi.

An Bách Lệ nhấc nhẹ tà váy, xoay một vòng trước chỗ Lục Ly: “Ly, hôm nay em có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Mấy cậu bạn trong lớp nước dãi chảy ròng ròng, thấy cô chủ động thân thiết với Lục Ly, ai nấy đều đấm ngực dậm chân, hận mình có mắt không tròng, bỏ lỡ một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc.

Lục Ly không nói gì, giả vờ không thấy. Khen ngợi ngoại hình của phụ nữ thực ra là một hành động rất mập mờ, đặc biệt là khi lời khen đó được thốt ra từ miệng đàn ông, trong quan điểm của đàn ông, xinh đẹp phần lớn chỉ tương đương với sức hấp dẫn giới tính. Lục Ly hai kiếp chỉ thật lòng khen hai người phụ nữ, một là An Bách Lệ, người còn lại là chị Nhã Mộng.

Nếu nói An Bách Lệ là nàng Tây Thi trang điểm đậm nhạt đều tương nghi, thì chị Nhã Mộng chính là Mộc Lan anh tư hiên ngang. Còn Sở Tĩnh Di, với cái tính ngố của cô, có lẽ là tên lính ngốc chỉ biết xông lên.

Một vệt ấm nóng lướt qua má, Lục Ly kinh ngạc lùi lại nửa bước. An Bách Lệ vậy mà lại nhân lúc cậu đang mải suy nghĩ mà hôn cậu! Lục Ly kinh ngạc và nghi ngờ nhìn An Bách Lệ, muốn xem hôm nay cô gái này bị chập dây thần kinh nào, lại thấy An Bách Lệ nhón chân, vui vẻ ngồi vào chỗ của mình, Ngỗng ngố bên cạnh há hốc mồm, có thể nhét vừa cả một quả dưa.

Trong lòng có vạn câu hỏi, nhưng Sở Tĩnh Di vẫn nén lại được, không đi hỏi. Vì Ngỗng ngố có thể thấy, An Bách Lệ đang cười tủm tỉm, chính là đang đợi cô đến hỏi.

“Toàn là đồ lừa đảo… chỉ lừa mình tôi.” Sở Tĩnh Di buồn bực nói một câu.

Rõ ràng tin tưởng Lục Ly và Bách Lệ như vậy, nhưng tại sao họ ai cũng thích giấu giếm mình? Ánh mắt Ngỗng ngố tập trung vào má phải của Lục Ly, nơi đó có một vệt hôn ẩm ướt mờ nhạt, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô rút một tờ giấy ăn đưa cho Lục Ly: “Cậu lau đi.”

Lục Ly nhận lấy giấy, còn ngẩn ra một lúc, sau đó mới hiểu ý của Sở Tĩnh Di.

“Tĩnh Di, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ à?” Lục Ly chủ động mở lời.

“…Có.” Sở Tĩnh Di bối rối, “Năm ngoái cậu không tham gia câu lạc bộ nào phải không? Có muốn tham gia câu lạc bộ tình nguyện viên của trường mình không?”

Câu lạc bộ tình nguyện viên học sinh ư? Có lẽ mục đích ban đầu của những câu lạc bộ này là tốt, nhưng dưới sự ăn mòn của hệ thống, chúng đã sớm mất đi ý nghĩa vốn có. Việc hy vọng dựa vào sự tự giác để nâng cao đạo đức của con người là điều không thực tế nhất, thứ có thể thúc đẩy con người làm việc tốt, trực tiếp và hiệu quả nhất chính là vật chất. Câu lạc bộ tình nguyện viên học sinh của Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải chẳng qua chỉ là một trò chơi của đám công tử tiểu thư nhà giàu mà thôi. Dĩ nhiên, Lục Ly không tính Sở Tĩnh Di vào trong số đó.

“Tớ định tự lập một câu lạc bộ.”

“Tự lập câu lạc bộ? Nhưng năm sau cậu lên lớp 12, phải rút khỏi câu lạc bộ rồi mà.”

“Tớ biết.” Lục Ly nói thật, “Tớ định lập một câu lạc bộ làm game, giáo viên hướng dẫn thì điền tên thầy dạy tin học của chúng ta, tớ sẽ cầm tay thầy ký tên.”

“Cậu thật sự không cân nhắc tham gia câu lạc bộ tình nguyện viên à? Tớ là chủ tịch đó nha~” Sở Tĩnh Di còn cố gắng dụ dỗ Lục Ly.

“Tớ còn định lôi kéo cậu qua làm thành viên sáng lập câu lạc bộ làm game của tớ nữa. Thế nào? Lớp trưởng, ý cậu ra sao?”

Sở Tĩnh Di thật sự đã rung động, cùng Lục Ly gây dựng một câu lạc bộ từ con số không? Nghe có vẻ, có một chút xíu, một tẹo, một tí tẹo thú vị. Ngỗng ngố mấp máy môi, ngẩn người không nói nên lời.

“Tớ cũng tham gia!” An Bách Lệ đột nhiên xen vào.

“Tớ không mời cậu.”

“Tớ xin tham gia! Cậu không đồng ý tớ sẽ khóc! Sắp đến giờ đọc sách buổi sáng rồi, mọi người trong lớp cũng đến đủ cả rồi, khóc lên nhất định sẽ khiến mọi người chú ý đến chúng ta phải không?” An Bách Lệ ưỡn ngực.

Sự uy hiếp, một khi đã đồng ý lần đầu, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Đối mặt với sự uy hiếp, cách giải quyết tốt nhất, chính là dùng một nỗi đau ngắn để loại bỏ chính sự uy hiếp đó.

“Khóc nhỏ quá tớ xem thường cậu đấy.” Lục Ly khịt mũi.

Cậu là người thích nhẹ nhàng hơn cứng rắn, nếu An Bách Lệ thật sự dùng lời lẽ ngon ngọt để cầu xin, cậu cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ đồng ý cho xong. Nhưng hoàng đế còn chưa trả lời, nội thị đã sốt ruột rồi. Ngỗng ngố vội kéo tay An Bách Lệ: “Ấy, Bách Lệ, đừng đừng đừng! Lục Ly, cậu cứ đồng ý với Bách Lệ đi, có gì to tát đâu? Cậu đồng ý với cậu ấy thì tớ cũng đồng ý với cậu.”

Thì ra không phải uy hiếp cậu, mà là uy hiếp Sở Tĩnh Di. Lục Ly liếc nhìn An Bách Lệ thêm một cái, An Bách Lệ hôm nay đã thông minh hơn nhiều, từ lúc bước vào lớp, cô đều đang cố gắng giành lấy thế chủ động. Lục Ly ngược lại là người nhận ra sau, cậu liếc nhìn An Bách Lệ với vẻ không thiện cảm:

“Nếu Tĩnh Di đã nói vậy, thì cứ thế đi.”

Sau giờ đọc sách buổi sáng, Lục Ly đi thẳng đến bên An Bách Lệ, nắm lấy cổ tay cô gái kéo ra ngoài: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

An Bách Lệ mặc cho Lục Ly kéo mình lên sân thượng, bị Lục Ly dồn vào góc tường, không khỏi nở một nụ cười quyến rũ: “Sao vậy? Hôm nay em xinh quá nên định ra tay với em à? Lát nữa chú ý đừng bắn vào trong, không thì lúc lên lớp chảy ra ngoài khó dọn lắm.”

“Anh nghĩ lần trước anh đã nói đủ rõ ràng rồi.” Vẻ mặt Lục Ly không đổi.

“Ly, em biết tính cách, sở thích, điểm yếu và cả mọi thứ của anh. Em biết rốt cuộc anh là người như thế nào. Nhưng anh đã bao giờ tìm hiểu về em chưa?” An Bách Lệ hỏi một câu vốn dĩ rất vô lý, khiến Lục Ly rơi vào trầm tư. An Bách Lệ là người như thế nào? Nếu là trước khi trùng sinh, cậu có thể dễ dàng đưa ra kết luận, nhưng bây giờ, cậu ngược lại không hiểu được An Bách Lệ nữa.

“Em là người chỉ tồn tại vì anh.” Rõ ràng là lời thề non hẹn biển, nhưng từ miệng An Bách Lệ thốt ra lại khiến Lục Ly có cảm giác rợn tóc gáy.

“Dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ không từ bỏ anh. Trừ khi anh giết em. Ở đây đẩy em từ sân thượng xuống, An Bách Lệ sẽ chết, sẽ không còn ai làm phiền anh nữa.” Lúc nói những lời này, giọng An Bách Lệ cũng đang run rẩy, rõ ràng cô cũng không thật sự là một ma nữ toan tính mọi thứ.

Những cặp đôi yêu nhau đến chết đi sống lại thường không thể đi đến cuối cùng. Tình yêu được thúc đẩy bởi đam mê sẽ chết trên bãi cát khi thủy triều rút. Lục Ly cho rằng tình yêu của cậu và An Bách Lệ chính là loại này, nhưng bây giờ xem ra, An Bách Lệ không nghĩ vậy, ngay từ đầu quan niệm của hai người đã hoàn toàn trái ngược.

“An Bách Lệ. Bây giờ anh ghét em. Em có biết tại sao không?”

Đồng tử An Bách Lệ khẽ rung động, chờ đợi lời tiếp theo của Lục Ly.

“Con người sống trên đời này, có thân phận của mình, có vị trí của mình, có việc nên làm và không nên làm. Vậy anh hỏi em, việc mà một người không nên làm nhất là gì? Gợi ý cho em một chút, trong bộ luật hình sự nước ta có những tội danh nào nặng nhất?”

An Bách Lệ như quả bóng xì hơi dựa vào tường: “Thì ra… là vậy…”

Lục Ly thấy lúc này cô mới hiểu ra, không khỏi cười lạnh: “‘Thì ra là vậy’? An Bách Lệ, quan điểm sống và giá trị đạo đức của em rốt cuộc đã lệch lạc đến mức nào rồi? Chuyện rõ ràng như vậy nếu anh không nói thì em vĩnh viễn cũng không hiểu được sao?”

Trong tình yêu của hai người, người thật sự có lỗi là Lục Ly, là cậu đã phản bội An Bách Lệ trước, nên Lục Ly vào ngày đề nghị ly hôn vẫn luôn cảm thấy day dứt và dồn nén. Nhưng ngoài tình yêu ra, những việc An Bách Lệ làm lại khiến Lục Ly tuyệt đối không thể chấp nhận. Ở bên An Bách Lệ chẳng khác nào ôm một quả bom hẹn giờ, không biết ngày nào đó sẽ tan xương nát thịt.

Yandere, thứ này tốt nhất đừng bao giờ tồn tại ngoài đời thực.

“Ly, em có thể cho anh một lý do để tha thứ cho em.”

“Không có bất kỳ lý do nào có thể bào chữa cho em.”

An Bách Lệ cầu xin ôm lấy một cánh tay của cậu: “Chỉ lần này thôi. Anh thấy ‘thứ đó’ sẽ hiểu.”

“Cậu quậy đủ chưa?!” Lục Ly không còn chút kiên nhẫn nào để tiếp tục dây dưa với An Bách Lệ. Hôm nay nói chỉ một lần, ngày mai nói chỉ một lần, vĩnh viễn vẫn còn lần sau, vĩnh viễn dây dưa không dứt.

Cậu hất tay An Bách Lệ ra, rời khỏi sân thượng. Đẩy cánh cửa cầu thang, Lục Ly khựng lại, cậu nhớ lúc lên đây đã đóng cửa rồi, sao bây giờ lại khép hờ? Không nghĩ nhiều, Lục Ly bước nhanh xuống lầu, đi được nửa đường lại thở dài một hơi, rồi lén lút vòng lại, cậu lo An Bách Lệ nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết, người phụ nữ này làm ra được chuyện không biết quý trọng mạng sống như vậy.

An Bách Lệ vẫn luôn dựa vào tường, không động đậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.

Lục Ly không biết đây là lần thứ mấy cậu làm tổn thương An Bách Lệ kể từ khi trùng sinh. Bề ngoài cậu có tỏ ra lạnh lùng vô tình đến đâu, nội tâm vẫn là máu thịt, một đời vợ chồng với An Bách Lệ, sao có thể thật sự không có chút tình cảm nào? Nuôi một con chó bao nhiêu năm còn không nỡ, huống chi là một người con gái trăm lần nghe lời thuận theo mình?

Lục Ly ngồi xổm ở cầu thang, cách An Bách Lệ chỉ một bức tường, hai người quay lưng vào nhau, cậu lặng lẽ lắng nghe tiếng khóc của An Bách Lệ. Người chồng để cho vợ mình khóc chắc chắn là một tên khốn, Lục Ly cảm thấy mình chính là một tên khốn, dù có tìm lý do đường hoàng đến đâu, cũng là cậu đã bỏ rơi An Bách Lệ trước.

Rốt cuộc là ở đâu đã xảy ra vấn đề? Lục Ly im lặng trong bóng tối, như một pho tượng, dòng suy nghĩ trôi về một ký ức vừa quen thuộc lại vừa xa xôi…