Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 2: Vị ngọt của hoàng hôn - Chương 11: Tôi thật sự không phải tra nam

“Lục Ly, cậu có ở đây không?”

Không có ở đây! Lục Ly rất muốn hét lên, người cậu không muốn gặp nhất chính là An Bách Lệ. Nhưng Ngỗng ngố nghe thấy tiếng gọi của An Bách Lệ lại ngốc nghếch định trả lời, Lục Ly vội vàng đưa tay bịt miệng cô gái, ôm trọn cô gái thơm ngát vào lòng:

“Suỵt, đừng để cậu ấy tìm thấy chúng ta.”

Ngỗng ngố trong lòng cậu giãy giụa hai cái, rồi ngoan ngoãn trở lại. Ngay lúc Lục Ly định buông tay, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lê thê của An Bách Lệ.

Tiếng bước chân của An Bách Lệ rất lê thê, tựa như đang đi một đôi ủng không vừa chân, khó nhọc bước đi trên con đường lầy lội sau mưa. Lục Ly ôm Sở Tĩnh Di ngồi thụp xuống sát tường, đủ để tránh được tầm nhìn của An Bách Lệ, cậu cảm thấy mình như đang làm kẻ trộm, một tên trộm đáng xấu hổ. Khi gặp phải những chuyện không thể giải quyết, Lục Ly theo bản năng sẽ chọn cách trốn tránh, bây giờ cũng vậy, cậu không thể đối phó với sự cố chấp vô lý của An Bách Lệ, nên chỉ có thể tìm mọi cách để né tránh cô.

Siêu năng lực mà Lục Ly muốn có nhất chính là thuật đọc tâm, vì như vậy cậu sẽ biết được trong cái đầu nhỏ của An Bách Lệ rốt cuộc đang nghĩ gì.

Cánh tay truyền đến từng cơn ấm nóng, đó là hơi thở của cô gái phả lên da, cách một lớp đồng phục, vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của Ngỗng ngố. Đập rất nhanh, như trống trận, lại như mưa rào tầm tã. Lục Ly cúi đầu ra hiệu im lặng với Sở Tĩnh Di, nhưng khi ánh mắt cậu rơi xuống người Ngỗng ngố, liền không thể dời đi được nữa.

Da Sở Tĩnh Di ửng hồng, ánh mắt mơ màng ngước nhìn cậu, đôi môi nhỏ căng mọng như trái anh đào chín khiến người ta thèm thuồng. Tham lam nhìn vào trong, còn có thể lờ mờ thấy chiếc lưỡi thơm tho đang bất an khẽ động, có thể nghe thấy tiếng nước bọt quyện vào nhau đầy dâm mỹ. Trong lòng Lục Ly dâng lên một nỗi thôi thúc, đó là hôn ngấu nghiến lên đó, dùng chiếc lưỡi thô ráp cạy mở hàm răng của cô gái, bắt lấy con rắn nhỏ đáng thương kia.

Cậu cảm thấy hơi thở của mình có chút dồn dập: “Đừng nói chuyện.”

Lớp trưởng ngoan ngoãn gật đầu, tựa như một chú cừu con vâng lời.

Cậu đừng ngoan ngoãn như vậy có được không? Lục Ly thầm nghĩ, như vậy sẽ khiến cậu không nhịn được mà bắt nạt mất.

“Lục Ly, cậu có ở đó không?” Tiếng gọi của An Bách Lệ vọng đến từ phòng học, cô đang nhìn vào từ ngoài cửa sổ, “Waiwai, cậu ở đâu?”

Hơi thở nóng rực nam tính của Lục Ly phả lên mặt Sở Tĩnh Di, khiến cô gái lần đầu tiên trong đời đầu óc trống rỗng, suy nghĩ bay lên giữa những vì sao bao la, cuối cùng ngừng hẳn. Cô theo bản năng muốn đẩy Lục Ly ra, nhưng một giọng nói khác trong đầu lại bảo cô rằng bạn bè thân thiết ôm nhau là chuyện rất bình thường. Là vậy sao? Chút lý trí còn sót lại đang phản kháng, nhưng cuối cùng cũng bị thứ tình cảm mà cô không thể hiểu được nuốt chửng.

Cảm giác được ôm… rất thoải mái, rất ấm áp, rất an toàn, và còn… buồn ngủ nữa.

Lục Ly không dám nhìn Sở Tĩnh Di trong lòng nữa, cậu vội vàng chọn cách trốn tránh An Bách Lệ, ngược lại gây ra hậu quả còn khó xử hơn. Tình trạng này, nếu bị An Bách Lệ phát hiện, thì đúng là trăm miệng cũng không thể chối cãi, đặc biệt là Ngỗng ngố không biết bị chập dây thần kinh nào, ánh mắt long lanh như nước, đong đầy tình ý, ra dáng một thiếu nữ si tình. Cậu không nhịn được mà tự tát mình một cái, lớn từng này rồi còn gì? Có cần phải cố tình trốn đi không?

“Đừng tự đánh mình, được không?” Giọng Ngỗng ngố rất dịu dàng. Giọng nói thường ngày của Ngỗng ngố hào sảng ôn hòa, tuy cũng rất nhẹ nhàng, nhưng không khí hoàn toàn khác với câu nói này.

Nếu cô bình an lập gia đình, chắc chắn sẽ là một người vợ hiền mẹ đảm điển hình, dịu dàng chu đáo, đoan trang nết na, không khác gì những vị phu nhân cao quý tương phu giáo tử, hiền lương thục đức trong văn hóa truyền thống. Đến lúc này, Lục Ly mới giật mình nhận ra, Sở Tĩnh Di chính là hình mẫu bạn đời hoàn hảo trong lòng cậu, ngoại trừ… khoảng cách giai cấp như trời với đất giữa hai người.

“Tớ không muốn An Bách Lệ tìm thấy tớ.”

“Ừm…” Tiếng đáp nhẹ nhàng, chứa đựng sự bao dung và thỏa hiệp vô hạn của một người con gái. Đa tình nào hơn thế, lạc lối chốn dịu dàng. Tiếng “ừm” này chứa đựng quá nhiều thông tin, Lục Ly nhận ra Ngỗng ngố thực ra không hề ngốc, cô sớm đã hiểu rất nhiều chuyện, chỉ là cố tình tỏ ra ngốc nghếch trước mặt cậu mà thôi.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi Lục Ly còn chẳng phải anh hùng. Cậu chỉ cảm thấy tim mình cũng đập thình thịch, trong hồ tình cảm đã tĩnh lặng bao năm bỗng có một con cá chép đỏ tên Sở Tĩnh Di nhảy lên.

Giây tiếp theo, Sở Tĩnh Di cảm thấy môi mình bị bao phủ, thân thể yêu kiều đột nhiên cứng đờ.

Bạn, bạn bè thân thiết, hôn, hôn môi cũng, cũng bình thường mà nhỉ…

Đã hoàn toàn mất hết lý trí, trong đầu toàn nghĩ những lời vớ vẩn. Sở Tĩnh Di cảm thấy lưỡi Lục Ly tiến vào khoang miệng mình, lúc đầu còn cố dùng con rắn nhỏ đẩy con trăn lớn ra, nhưng qua lại một hồi liền quấn quýt lấy nhau, ngay cả nước bọt cũng hòa làm một. Bên tai là tiếng mút môi dâm mỹ, đồng tử đã hoàn toàn giãn ra, cô cảm thấy mình đã làm một việc khó tin nhất trong đời.

Ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng gọi lo lắng của An Bách Lệ, cô bỗng cảm thấy áy náy, như thể mình đã có lỗi với An Bách Lệ, như thể mình là một tên trộm hèn hạ.

Tiếng của An Bách Lệ dần xa, đôi môi của hai người cuối cùng cũng tách ra, giữa đôi môi là một sợi chỉ bạc lấp lánh như sợi dây chuyền.

Ngỗng ngố bây giờ thật sự là ngỗng ngố rồi, ngây ngốc nhìn Lục Ly, không có phản ứng gì, xem ra đại não đã chết máy.

Lục Ly hít sâu một hơi, hít cả hương thơm ngọt ngào của cô gái vào lồng ngực, lúc này mới nhận ra mình đã đi quá giới hạn. Vừa rồi trong cơn hoảng loạn, cậu đã bị biểu cảm của Sở Tĩnh Di làm cho rung động, trong lúc mê tình ý loạn vậy mà lại nảy sinh ý định sống với Sở Tĩnh Di cả đời, rồi không màng hậu quả mà hôn cô. Sau đó bình tĩnh lại, cậu rõ ràng chỉ là nổi sắc tâm mà thôi!

Cậu tự tìm lý do cho mình, chuyện này không trách cậu được, chỉ trách thanh niên hormone tiết ra quá nhiều, có chút không kiểm soát được. Cũng vì biểu cảm của lớp trưởng quá đáng yêu, đổi lại là ai cũng không nhịn được.

“Hôn… cái đó… tại sao… lại phải thè lưỡi ra…” Ngỗng ngố ngập ngừng hỏi.

Cậu định hỏi cái này sao? Chẳng lẽ cậu không nên tát tớ một cái à?

Lục Ly nói: “Ừm, phải như vậy. Đều như vậy cả. Ừm. Đúng vậy.”

“…Bạn bè thân thiết… làm cái này… có bình thường không?” Cô nhóc đột nhiên lo lắng.

Lục Ly thấy dáng vẻ đáng thương của cô, không nỡ lừa dối: “Không bình thường.” Cậu tin rằng, chỉ cần mình nói một câu bình thường, cô nhóc này nhất định sẽ coi lời cậu như kim chỉ nam, rồi mặc cho cậu muốn gì được nấy. Nhưng chút lương tâm cuối cùng còn sót lại vẫn khiến Lục Ly chọn nói thật.

Quả nhiên, nghe câu trả lời này, hốc mắt Sở Tĩnh Di đột nhiên đỏ lên: “Vậy, vậy thì phải làm sao? Tớ, tớ có phải đã phạm sai lầm lớn rồi không…”

“Là tớ chủ động hôn cậu. Người phạm sai lầm là tớ.”

Nắm đấm nhỏ màu hồng của Ngỗng ngố đột nhiên đấm tới: “Đều tại cậu! Cậu là đồ xấu xa!” Nắm đấm mềm oặt, không có chút sức lực nào, Lục Ly ưỡn ngực, để cô đấm thoải mái hơn một chút.

“Cậu là tên xấu xa số một thiên hạ! Đều tại cậu! Hu hu…”

Ngỗng ngố vừa khóc, Lục Ly liền hoảng hốt, cậu đưa tay định ôm cô nhóc dỗ dành, nhưng lại cảm thấy quá thân mật, hai tay liền lơ lửng giữa không trung, tiến không được, lùi cũng không xong. Thứ ngăn cản Lục Ly không phải là Ngỗng ngố, mà là gia thế của Sở Tĩnh Di chợt lóe lên trong đầu cậu.

Ngỗng ngố đột nhiên đứng dậy, kìm nén tiếng nức nở chạy ra khỏi cửa, trên mặt ba phần hối hận, ba phần hoảng loạn, ba phần không biết phải làm sao, và một phần vui mừng chỉ mình cô mới biết. Lục Ly ma xui quỷ khiến đứng dậy, hét về phía bóng lưng cô: “Tôi không phải tra nam.”

Cuối cùng, lại sợ lời tự chứng minh không đủ mạnh, bèn hét thêm một câu: “Tôi thật sự không phải tra nam!”

*

Khi Lục Ly trở về lớp 11 ban Xã hội (1), chỗ ngồi của hai cô gái phía sau — Sở Tĩnh Di và An Bách Lệ — đều trống, không thấy bóng dáng đâu. Cô bạn cùng bàn không quen biết trêu chọc một câu: “Làm các cậu ấy giận rồi à?”

Lục Ly cười gượng, không biết trả lời thế nào. Cậu mở cặp sách, đột nhiên biến sắc, tập tài liệu mà Sở Hiểu Đông đưa cho cậu đã biến mất