Học sinh Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải đều là những người tử tế, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, trường chưa từng xảy ra vụ trộm cắp nào, nếu nói có người thù hận cậu thì cũng vô lý, Lục Ly ở Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải suốt một năm chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Suy đi nghĩ lại, tập tài liệu này chỉ có thể do An Bách Lệ lấy đi, liên tưởng đến việc An Bách Lệ lo lắng tìm cậu trước đó, Lục Ly càng cảm thấy suy đoán này rất có thể là sự thật. Chỉ là, tại sao An Bách Lệ lại lấy tập tài liệu đi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Tại sao không đến lớp?
Lục Ly lòng đầy tâm sự gắng gượng đến tiết học thứ hai buổi chiều, cũng không đợi được An Bách Lệ quay lại. Nói ra cũng thật trớ trêu, ngày thường toàn là An Bách Lệ mong ngóng cậu như sao tháng Bảy, bây giờ lại đến lượt Lục Ly nóng lòng muốn gặp An Bách Lệ. Cậu cuối cùng không đợi được An Bách Lệ, mà lại đợi được cô Ngỗng ngố đã thu dọn xong tâm trạng.
Quần áo của Sở Tĩnh Di được sắp xếp gọn gàng, đôi bốt da nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng, không nhiễm một hạt bụi, siêu phàm thoát tục. Cô trông có vẻ bình tĩnh như thường, chỉ là ánh mắt lướt qua Lục Ly sẽ dừng lại một cách không tự nhiên.
Khoảnh khắc nhìn thấy lớp trưởng, Lục Ly liền nhớ lại hương môi ngọt ngào của thiếu nữ. Hương vị của thiếu nữ luôn chua chua ngọt ngọt, các cô tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, toàn thân tỏa ra năng lượng của tuổi trẻ, đương nhiên khác với phụ nữ trưởng thành. Nếu phải phân cao thấp, Lục Ly vẫn thích thiếu nữ hơn.
Cô ngồi xuống sau lưng Lục Ly, không nói một lời mà mở sách ra, chuẩn bị vào học. Lục Ly quay đầu lại định bắt chuyện, lại bị lớp trưởng dùng sách vỗ vào mặt: 『Bây giờ tớ không muốn để ý đến cậu!』
Không để ý thì thôi. Lục Ly cũng cao ngạo quay đi, làm gì có thằng đàn ông nào bị người ta lạnh nhạt mà còn mặt dày sáp tới chứ? Vài phút sau, Lục Ly lại quay đầu lại, đổi sang một nụ cười: 『Tĩnh Di, cậu biết An Bách Lệ đi đâu không?』 Bụng tể tướng chứa được thuyền, không cần phải so đo với một con hươu ngốc.
Sở Tĩnh Di nghe vậy, trong lòng có chút không vui, bất giác bĩu môi: 『Tớ làm sao mà biết được, cậu quan tâm thế thì tự đi mà tìm.』 Lời vừa thốt ra đã biết là sặc mùi giấm, ngay cả chính cô cũng xấu hổ đỏ mặt: 『Ý tớ là tớ không biết. Bách Lệ chắc chắn là bị cậu chọc giận bỏ đi rồi, cậu ấy thích cậu như vậy, mà cậu lại…』 Nói là trách Lục Ly, thà nói là tự trách mình còn hơn.
Mà cậu lại hôn tớ… Lời này bị thiếu nữ nuốt ngược vào trong, quyết định coi nó là bí mật cả đời. Trừ phi, trừ phi…
Buổi chiều tan học rất nhanh, giáo viên chủ nhiệm mở một buổi họp lớp, thông báo ngày mai sẽ tổ chức kỳ thi tháng, mười học sinh đứng đầu sẽ có tư cách đến thành phố Mộc Lan tham gia kỳ thi học sinh giỏi. Kỳ thi này Lục Ly biết, kiếp trước cậu không có cơ hội tham gia, kiếp này nhất định phải tranh thủ một lần, vì giá trị của kỳ thi học sinh giỏi này cực kỳ cao, rất có lợi cho việc thi đại học. Kỳ thi học sinh giỏi ban Xã hội chỉ có ba môn, Văn học, Đạo đức triết học và Pháp luật, tương ứng với ba môn Ngữ văn, Giáo dục công dân và Pháp luật ở trường cao trung.
Lục Ly thu dọn cặp sách, có ý muốn nói vài lời với Sở Tĩnh Di, đột nhiên hôn con gái nhà lành của người ta, dù sao cũng phải có chút biểu hiện chứ. Ánh mắt cậu giao nhau với Sở Tĩnh Di, tâm tư hai người vậy mà lại giống nhau, chỉ là Ngỗng ngố không dám mở lời trước, chỉ đăm đăm nhìn cậu, trông đáng thương vô cùng.
『Lớp trưởng, cùng đi trực nhật ở vườn bách thảo nhé.』 Hôm nay vốn là cậu và An Bách Lệ đi kiểm tra vườn bách thảo.
『Ừm.』
Không biết có phải do tâm lý không, Sở Tĩnh Di luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô và Lục Ly có gì đó không đúng, đều dùng ánh mắt mờ ám và dò xét nhìn họ, như thể đều biết chuyện xảy ra ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay. Cô cúi đầu đếm lỗ xỏ dây giày, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Đều tại Lục Ly. Cô nghĩ vậy. Bạn bè thân thiết sẽ không ôm hôn, sẽ không đưa lưỡi vào miệng nhau… Lục Ly chính là ỷ mình là người bạn thân duy nhất của cô nên mới làm càn.
Vườn bách thảo là một nơi vắng vẻ, cũng là một nơi tốt để tâm sự. Hồi đại học, Lục Ly cũng thích hẹn hò với An Bách Lệ trong rừng cây nhỏ, chỉ tiếc là tâm trạng lúc này và lúc đó hoàn toàn khác nhau. Nói là kiểm tra vườn bách thảo, thực ra chỉ là ký tên vào bảng điểm danh, vườn bách thảo thật sự cần bảo dưỡng, tự nhiên sẽ có người chuyên nghiệp đến lo.
Lục Ly tìm một chiếc ghế dài dưới gốc cây hoa quế, ngồi xuống cùng lớp trưởng. Đúng mùa hoa quế nở, hương hoa bay xa vạn dặm. Nếu đến đây sớm hơn, còn có thể hái được hoa dành dành trong vườn, hoa lá trắng muốt mềm mại, hương thơm thanh tao, hợp với Sở Tĩnh Di nhất.
Lục Ly còn có tâm trạng ngửi hoa ví với phụ nữ, lớp trưởng lại không có tâm trạng này. Cô ngồi trên ghế dài như ngồi trên đống lửa, càng cảm thấy đây chính là một buổi hẹn hò của cặp đôi. Trong đầu đủ mọi suy nghĩ quay cuồng, Lục Ly có ý gì? Cậu ấy, cậu ấy thích mình sao? Mình, mình phải làm sao đây?
『Lớp trưởng, chuyện lúc trước ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ là do tớ đã quá bốc đồng.』 Lục Ly mở lời trước, đi thẳng vào vấn đề, lời lẽ chân thành, quả nhiên khiến bờ vai đang căng cứng của Sở Tĩnh Di từ từ thả lỏng.
『Cậu… tại sao lại hôn… hôn… lại ‘cái đó’ với tớ.』 Ngay cả từ “hôn” cũng không dám nói, cô gái này thật sự ngây thơ đến đáng thương. Thời đại phát triển, học sinh cao trung thời nay không ít người đã nếm trái cấm, ra ngoài đều là nam nữ khoác vai bá cổ, những cô gái như Sở Tĩnh Di ngày càng ít. Cũng phải cảm ơn Sở Hiểu Đông, ông ấy đã cố gắng, cho con gái một môi trường trưởng thành hoàn hảo.
Ừm, lần sau gặp Sở Hiểu Đông, thưởng cho ông ấy một huân chương hạng ba.
『Vì lúc đó tớ thấy cậu rất đáng yêu.』
『Đáng, đáng yêu?…』
『Ừ. Mặt đỏ bừng, mắt long lanh ngấn nước, tai khe khẽ động đậy, tay nhỏ còn nắm chặt cánh tay tớ, nắm đến mức tớ đau điếng. Thế nên không nhịn được mà hôn cậu. Cậu giận à?』
『Giận chứ!』 Câu nói này của Sở Tĩnh Di không có chút khí thế nào, 『Cậu, cậu đã như vậy rồi, bảo tớ sau này làm sao giải thích với, với chồng tớ? Tớ, tớ có phải đã làm sai rồi không…』 Nói đến cuối lại nức nở, đúng là một em bé mít ướt.
Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua tán lá, rắc lên mặt hai người những vệt nắng lốm đốm. Hương hoa quế và hương thơm thiếu nữ hòa quyện vào nhau, đẹp tựa như một giấc mơ. Khung cảnh thế này, thích hợp nhất để tỏ tình. Lục Ly chỉ cảm thấy đầu mũi ngọt ngào, là cái ngọt trong tâm lý, cậu đột nhiên phát hiện mình rất tận hưởng khoảng thời gian ở bên Sở Tĩnh Di, không cần phải lo phiền vì cuộc sống, không cần phải lo lắng vì thực tại.
『Có chút ngọt ngào.』
『…Cái gì…』
『Tớ nói ánh nắng.』 Lục Ly nhìn về phía những tầng mây đỏ rực, 『Hoàng hôn có chút ngọt ngào.』
『Hoàng hôn cũng có vị sao? Cậu, cậu lại lừa tớ…』
『Có chứ. Hoàng hôn cũng có vị. Ánh nắng buổi sáng có vị thanh đắng, như đài sen tươi mùa hạ, nuốt cả tim sen vào, sẽ càng cảm thấy có mấy phần đắng chát.』 Giọng Lục Ly dịu dàng sâu lắng, thu hút sâu sắc lớp trưởng, cô nhìn sườn mặt Lục Ly, vậy mà có chút ngẩn ngơ.
『Ánh nắng buổi trưa là vị của nước tăng lực Red Bull, có mấy phần khoái cảm khi uống cạn, cũng có mấy phần do dự ngượng ngùng. Có người nếm ra được là khoái cảm, có người nếm ra được là do dự.』
『…Vậy hoàng hôn có vị gì?』
Lục Ly nhìn thẳng vào mắt cô.
『Ít nhất là bây giờ, nó có vị ngọt.』
Cậu không cho rằng Sở Tĩnh Di có thể hiểu được ẩn ý của mình, nên cậu có thể nói ra những lời này mà không có gánh nặng tâm lý.
Ngỗng ngố im lặng, dường như đang từ từ thưởng thức, nghiền ngẫm từng chữ từng lời của Lục Ly, một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: 『…Chỉ lần này thôi nhé. Lần sau, lần sau cậu phải được sự đồng ý của tớ…』 Lục Ly ngẩn người một lúc, mới nhận ra cô nhóc này đang nói về chuyện hôn nhau.
Trong mắt cô có một ánh nhìn mà Lục Ly không hiểu được, ánh nhìn này cậu đã từng thấy trong mắt chị gái: 『Dù sao cậu cũng là bạn thân nhất của tớ… lần này tha cho cậu đó…』
Bạn thân nhất sao? Lục Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, có mấy phần như trút được gánh nặng, lại có mấy phần bực bội ích kỷ của đàn ông. Cậu không muốn đánh mất tình bạn trong sáng với Sở Tĩnh Di, lại có mấy phần ham muốn chiếm hữu cô, mâu thuẫn này dù Lục Ly đã sống hai kiếp cũng không thể hòa giải.
Dưới ánh hoàng hôn, thiếu niên lần đầu tiên chủ động chìa ngón út ra: 『Ngoéo tay không?』
Sở Tĩnh Di ngẩn ra, rồi lập tức phấn khích đưa tay ra: 『Ngoéo tay!』
『Ngoéo tay móc hàm, một trăm năm không được đổi, ai đổi lời là ngỗng trắng bự!』
Dưới gốc cây hoa quế, giọng nói trong trẻo của Ngỗng ngố như chiếc máy bay giấy lượn vòng, xuyên qua tán lá, vượt qua dãy nhà học, vút bay vào bầu trời xa thẳm, cuối cùng biến mất nơi chân trời màu cam đỏ.
Như một con thiên nga sải cánh bay cao.