Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 1: Đôi ba chuyện trùng sinh - Chương 32: Lục Ly đáng ghét nhất

Lục Ly có thói quen kiểm tra tin nhắn WeChat khi thức dậy vào buổi sáng. Kiếp này, danh sách bạn bè WeChat của cậu rất ít, chỉ có chị Nhã Mộng, Sở Tĩnh Di và Thư ký Long, nên có thể nói rằng sự bất thường trong lịch sử trò chuyện nhìn một cái là thấy ngay. Mà người biết mật khẩu màn hình khóa của cậu chỉ có chị Nhã Mộng, trùng hợp là hôm qua cậu lại say khướt, chính chị Nhã Mộng đã dìu cậu về khách sạn. Lục Ly dù sao cũng không ngốc, chỉ cần động não một chút là đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.

Chị Nhã Mộng vẫn luôn phản đối cậu yêu sớm, tối qua nhận được tin nhắn của Ngỗng ngố chắc chắn đã nảy sinh nghi ngờ, tám chín phần là hai người đã xảy ra xích mích trên WeChat, nếu không Trâu Nhã Mộng đã không đến mức xóa lịch sử trò chuyện.

Còn bằng chứng ư?

Ngỗng ngố cả ngày không trả lời tin nhắn chính là bằng chứng tốt nhất.

Sau khi đi dạo phố với chị Nhã Mộng trở về, đã là năm giờ chiều, theo lý thì Trường Cao trung Đệ Nhất Xuyên Hải đã tan học, Sở Tĩnh Di hẳn là phải thấy được tin nhắn. Nhưng Ngỗng ngố thường ngày có cầu tất ứng lại trái với lẽ thường, phớt lờ mấy tin nhắn của Lục Ly, mở Vòng bạn bè của Ngỗng ngố ra, có thể thấy cô đã đăng một trạng thái trước khi đi học sáng nay.

“Ăn no rửng mỡ!”

Cô nhóc này sẽ không công khai mắng người trên Vòng bạn bè, nên câu này chỉ có thể là tự giễu. Đã xảy ra chuyện gì? Có thể khiến Sở Tĩnh Di cảm thấy mình “ăn no rửng mỡ”?

Phụ nữ khi tức giận thường có hai kiểu, một là kiểu ồn ào, nóng nảy, cơn giận này giống như mưa rào, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Loại thứ hai là kiểu “âm thầm”, sau khi tức giận thì không nói không rằng, không đáp không la, đây mới là sự tức giận thật sự. Sở Tĩnh Di thường là loại thứ nhất, ngày nào ở trường cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, sẽ lải nhải không ngừng vì học sinh không tuân thủ nội quy lớp học.

Ngón tay Lục Ly vuốt ve vỏ điện thoại, cố gắng suy đoán tâm tư của cô gái. Người đời thường cho rằng người càng đơn thuần thì tâm tư càng dễ đoán, thực ra không phải vậy, động cơ của người đơn thuần thường rất trong sáng, rất ít liên quan đến yếu tố bên ngoài, do đó tâm tư dễ đoán nhưng không dễ đoán trúng.

Cậu cất điện thoại, đi ra ngoài khách sạn, vừa hay gặp chị Nhã Mộng.

“Lê Tử, sắp ăn cơm rồi em đi đâu vậy?”

“Em đi mua chút quà.”

“?”

***

Thứ hai. Kể từ lúc Lục Ly không nói lời từ biệt đã tròn một tuần, lớp 11 ban Xã hội (1) vẫn hoạt động như thường lệ, Sở Tĩnh Di quản lý lớp học đâu ra đấy. Cô thích khiến bản thân bận rộn, như vậy có thể cảm nhận được sự thỏa mãn khi cống hiến, có người bận rộn vì cuộc sống, còn có người sống là để bận rộn. Lớp trưởng lấy bảng điểm danh ở cửa lớp, kiểm tra kỹ lưỡng, quả nhiên trên đó lại chỉ có ô của Lục Ly là chưa đánh dấu.

Sở Tĩnh Di gạch bỏ ô của Lục Ly, vừa hay nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng: “Lớp trưởng, đừng gạch, tớ chưa đến muộn!” Là Lục Ly.

Kể từ lúc Sở Tĩnh Di và Trâu Nhã Mộng nói chuyện đã qua hơn ba ngày, bấm đốt ngón tay tính ngày thì Lục Ly cũng nên trở về rồi, xem như không vi phạm lời hẹn. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tĩnh Di không có chút biểu cảm nào, cô lạnh lùng liếc Lục Ly một cái, lúc nói chuyện môi gần như không mấp máy:

“Đã tám giờ rồi, ghi một lần vắng mặt.”

“Lớp trưởng, cậu giận à?”

“Không có.”

“Vậy mấy ngày nay tớ nhắn tin cho cậu, cậu không thèm trả lời.”

Sở Tĩnh Di không nhịn được mà chắp tay sau lưng, hai ngón trỏ đan vào nhau: “Mấy ngày nay bận, về nhà không xem điện thoại.”

“Thật sao?” Lục Ly lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Tớ còn tưởng cậu giận rồi, haha.”

Sở Tĩnh Di thấy cậu vậy mà còn cười được, ánh mắt có phần oán hận: “Tớ lấy tư cách gì mà giận?” Cậu ta trốn học để anh anh em em với bạn gái, cô, Sở Tĩnh Di, chỉ là một người bạn cùng lớp, chỉ là một lớp trưởng, có tư cách gì mà giận? Càng nghĩ như vậy, ánh mắt của Ngỗng ngố càng thêm u oán.

Khẽ hừ một tiếng, bóng dáng cao ráo của Sở Tĩnh Di quay đi, hoàn toàn không để ý đến Lục Ly, cầm bảng điểm danh đi về phía văn phòng giáo viên.

Lục Ly không biết bị chập dây thần kinh nào, vậy mà cũng đi theo, miệng còn lẩm bẩm không ngừng.

“Oa, thịt cay của thành phố Lĩnh Nhạc ngon thật sự, mấy ngày nay tớ ăn đã đời luôn. Lớp trưởng có cơ hội nhất định phải thử. Còn nữa còn nữa, Giải đấu Liên Lục tỉnh môn bóng bàn ở Lĩnh Nhạc cậu xem chưa…” Cứ thế lải nhải không ngừng.

Sở Tĩnh Di quay lưng về phía Lục Ly, bĩu môi, thầm nghĩ: Cậu đương nhiên là vui vẻ rồi, người giúp cậu làm thủ tục xin nghỉ dài hạn, người chạy tới chạy lui mệt mỏi là tôi. Cô không nhịn được mà cắt ngang lời lảm nhảm của Lục Ly: “Cậu ở Lĩnh Nhạc thế nào không liên quan đến tôi! Cậu nói với tôi làm gì?”

“Cũng đúng. Vậy tớ về lớp trước nhé.”

Lục Ly vậy mà lại gật đầu tỏ vẻ suy tư, rồi thật sự quay người bỏ đi. Trong lòng Sở Tĩnh Di dâng lên một nỗi tủi thân, cô cảm thấy mình mấy ngày nay chạy tới chạy lui ở phòng giáo vụ và văn phòng cứ như một tên hề. Cô vì chuyện của Lục Ly mà bận rộn ngược xuôi, nhưng người này vậy mà lại an tâm lừa dối cô, bây giờ lại còn dùng thái độ thờ ơ để đối phó với cô.

Cô ghét Lục Ly, không bao giờ muốn làm bạn với cậu ta nữa!

Nói về Lục Ly, sau khi trở về lớp, cậu ngồi vào chỗ của mình, cô bạn cùng bàn không quen biết còn chế nhạo một câu: “Tôi còn tưởng cậu thôi học rồi.” Lục Ly đang định trả lời, bỗng cảm thấy cổ áo bị người ta khẽ giật, quay đầu lại thì thấy An Bách Lệ với bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.

“Có chuyện gì?” Đối với An Bách Lệ, thái độ của Lục Ly tệ hơn nhiều.

“Cái này cho cậu. Tớ nghĩ cậu sẽ cần…”

Thứ đưa qua là một tập giấy đã được đóng gáy, Lục Ly lật ra xem, không khỏi nhướng mày. Đây là một tập kế hoạch sản xuất game độc lập, bao gồm cả mấy tựa game có lợi nhuận tốt nhất trong kiếp trước của cậu. Sản xuất game không phải là chuyện nghĩ ra là làm được ngay, ngành công nghiệp game phát triển đến nay, việc sản xuất game đã có một quy trình hệ thống, công nghiệp hóa, từ nghiên cứu thị trường đến xác định người dùng mục tiêu, từ lựa chọn engine game đến sản xuất cụ thể, ngưỡng cửa đối với các nhà sản xuất game độc lập ngày càng không thân thiện.

Mà tập tài liệu này của An Bách Lệ có thể rút ngắn đáng kể chu kỳ sản xuất game. Cô dựa theo ký ức của kiếp trước, sắp xếp từng bước sản xuất game theo kế hoạch, thậm chí còn đào ra được cả những điểm mấu chốt mà Lục Ly đã quên. Tập tài liệu này, đối với Lục Ly mà nói, quả là một báu vật vô giá.

Trí tuệ trong mắt người thường nói chung là chỉ trí nhớ, nhớ càng nhanh, càng nhiều thì càng thông minh. An Bách Lệ thuộc loại người có trí nhớ tốt, nhưng khả năng lĩnh hội lại yếu. Cô luôn có thể in sâu những hình ảnh trong cuộc sống vào đầu một cách chi tiết, Lục Ly vẫn luôn cảm thấy An Bách Lệ là một thiên tài theo đúng nghĩa thông thường — không chỉ ở phương diện âm nhạc.

Tập tài liệu dày cộp này đều do An Bách Lệ viết từng nét một, Lục Ly thậm chí còn có thể tìm thấy vụn bánh quy trong kẽ giấy, có thể tưởng tượng ra cảnh An Bách Lệ thức khuya đọc sách, tay cầm bánh quy nhỏ gặm từng miếng từng miếng. Có lẽ cô đọc sách cũng chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

An Bách Lệ mong đợi nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Tớ viết cái này từ trước khi khai giảng rồi, có giúp được gì cho cậu không?”

Có chứ. Quá có ích là đằng khác. Lục Ly không nói gì, trên tay nặng trĩu, trong lòng cũng nặng trĩu. Nét chữ của cô gái thanh tú đáng yêu, mỗi nét đều rất nghiêm túc, chữ viết sai cũng không bị bôi đen thành một cục, mà được gạch chéo một cách cẩn thận, rồi viết chữ đúng bên cạnh. Có một khoảnh khắc, Lục Ly thật sự muốn ôm chầm lấy An Bách Lệ và hôn ngấu nghiến như trong quá khứ, nhưng ý nghĩ đó vừa dấy lên, trong đầu liền lóe lên một tia lửa — tia lửa từ chiếc bật lửa trong tay An Bách Lệ.

Cậu tự nhủ: Lục Ly, đừng để bị lừa.

Cậu ép mình dời mắt đi, đặt tập tài liệu ngưng tụ tâm huyết nửa tháng không ngủ của An Bách Lệ trở lại trước mặt cô: “Vô dụng thôi, cậu giữ lấy đi, tốn chỗ.”

Cậu có thể thấy rõ, vẻ mặt An Bách Lệ đờ đẫn, biểu cảm mong đợi cứng đờ trên mặt, như hóa thành một bức tượng đá. Ánh mắt Lục Ly không nỡ mà quay đi, cậu cố gắng khiến mình trông như một tên khốn vô tình. Con người không thể hai lần bước xuống cùng một dòng sông, thế giới vẫn đang vận động về phía trước, cậu cũng nên cắt đứt hoàn toàn với An Bách Lệ.