Tiết học đầu tiên của ngày thứ Tư, có lẽ vì vừa qua kỳ nghỉ dài, người thầy trên bục giảng nhận ra đám sinh viên trong giảng đường dường như có phần quá sôi nổi.
Ngày thường các bạn học này tuy cũng hay thì thầm to nhỏ, nhưng phần lớn là chơi điện thoại, đờ đẫn ngủ gật, thỉnh thoảng mới có vài người chăm chú nghe giảng, nhưng hôm nay, sao cả đám lại ồn ào đến thế?
Là một giáo viên, điều khó chịu nhất đương nhiên là mình dùng micro mà tiếng vẫn chẳng át nổi tiếng học trò.
Giữa chừng, thầy không nhịn được đập bàn mấy lần, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Thế là vị giảng viên này vô cùng tức giận, chuông tan học vừa reo đã quay lưng rời khỏi lớp, nhưng vấn đề là, tiết sau vẫn là giờ của thầy.
Chuông tan học reo lên, tiết này Lâm Nam chẳng nghe giảng được mấy, cuốn tiểu thuyết yêu thích thường ngày cũng chẳng còn chút hứng thú nào, cô cứ thế úp mặt xuống bàn, vểnh tai lắng nghe những lời bàn tán xung quanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn khuôn mặt Trần Nghiêu một cái là lại thấy yên lòng hơn hẳn.
“Cảm giác như họ khá chấp nhận tao…” Cô úp mặt xuống bàn, hai tay đan vào nhau che đi gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
“Vì mày đẹp mà.” Trần Nghiêu thản nhiên khen một câu.
Lâm Nam ngẩng đầu liếc cậu một cái, Trần Nghiêu lại đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu nói: “Đừng có liếc mắt đưa tình với tao, đang trong lớp đấy.”
Đồ Tuấn Huy ngồi cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, tò mò liếc nhìn họ, thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, liền nhún vai khinh bỉ: “Cứ mà thể hiện, sớm muộn gì tao cũng thiêu sống hết tụi mày.”
Giờ ra chơi, trước đó các bạn học chỉ dám thì thầm to nhỏ, giờ thầy giáo đã tạm thời rời khỏi lớp, từng người liền cất cao giọng, cũng vừa hay để Lâm Nam dễ dàng nghe được những câu chuyện bàn tán về mình.
Cô hơi nghiêng đầu, từ trong những âm thanh hỗn loạn phân biệt ra những chủ đề liên quan đến mình.
Ngồi hàng trước Lâm Nam là bốn cô gái, giọng khá nhỏ, nhưng vì khoảng cách gần nên cô nghe rõ mồn một.
“Bảo sao năm ngoái thấy cậu ấy càng lúc càng đẹp ra.”
“Đúng thế, con trai mà đã đẹp tự nhiên thế này, lại còn chẳng trang điểm, thì đám con gái chúng mình biết sống sao đây.”
“Này, mày ra hỏi cậu ấy cách chăm sóc da đi, tao nhớ năm nhất cậu ấy đâu có đẹp thế này.”
Lâm Nam vốn đang chăm chú nghe người khác khen mình xinh, lòng vui như mở cờ, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô gái ở hàng trước quay lại nhìn cô với nụ cười tươi tắn.
“Chị Nam~” Giọng cô gái này ngọt ngào, ngân nga, có chút nũng nịu, “Bình thường chị chăm sóc da thế nào vậy ạ?”
Lâm Nam ngẩn người, cả đời này cô gặp gỡ con gái không nhiều, người làm nũng với cô lại càng hiếm, còn người gọi cô là chị, có lẽ chỉ có Đại Cẩu và cô em gái trước mặt này.
Cảm giác thật khó mà làm quen với cách gọi này, gọi là anh nghe thuận tai hơn biết bao?
Cô rất muốn trả lời là “phép thuật”, nhưng nói ra sợ bị coi là cố tình chọc ghẹo, thế là cô nhíu mày suy tư một lát rồi hỏi lại: “Em tên gì nhỉ…”
Cô gái kia đành bất lực trả lời: “Lâm Khả Hân, số thứ tự ngay sau chị trong danh sách điểm danh đó.”
Lâm Nam cũng không biết lần đầu nên ứng xử thế nào với một cô gái bình thường.
Từ lúc lên đại học, cô chỉ quen thân với ba cô gái, nhưng gặp Lý Na thì suýt bị đâm vào bụng, gặp Lưu Tuyết Phi thì bị lừa mặc đồ nữ, người duy nhất tương đối bình thường là Lý Tư Tư từng làm thêm cùng, nhưng cũng là một dân chửi thề có tiếng.
Nếu đã không biết chào hỏi thế nào, vậy thì cứ đi thẳng vào vấn đề.
Thế là cô ưỡn ngực, dõng dạc nói: “Trời sinh đã đẹp, không cần chăm sóc da!”
“Phụt.” Lâm Khả Hân bật cười rộ lên, “Em còn nhớ năm nhất mặt chị nhiều mụn và vết thâm lắm mà.”
Thật là mất mặt quá, nếu bảo Lâm Nam nhớ lại dáng vẻ của những bạn học không thân thiết hồi năm nhất, cô chắc chắn không nhớ được tường tận, không ngờ Lâm Khả Hân trước mặt lại nhớ rõ như vậy.
Lâm Nam dừng lại một lát, thở dài đáp lời: “Chắc là qua tuổi dậy thì rồi nên hết mụn, da dẻ cũng cải thiện hơn?”
“Nhưng lúc đó chị phẳng thế…” Lâm Khả Hân nhanh chóng liếc nhìn vòng một của Lâm Nam, mắt cười đầy nghi ngờ, “Lúc đó đã đến tuổi dậy thì thật chưa?”
Sao mày nhớ rõ thế?!
Trần Nghiêu ngồi bên cạnh cúi đầu, ghé vào tai Lâm Nam nhắc nhở: “Cậu ấy là lớp phó, thường xuyên giúp thầy điểm danh, phụ trách chụp ảnh hoạt động, chắc chắn nhớ mày lúc trước trông thế nào.”
Nhưng vành tai Lâm Nam lập tức đỏ bừng, hơi thở mang chút nam tính lướt qua khiến đôi tai nhạy cảm của cô có chút ngứa ngáy.
Cô lúng túng không biết nói gì, đau đầu hết sức.
Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện này, không phải điều các bạn học nên quan tâm đến giới tính của cô mới đúng chứ? Sao lại quan tâm đến da dẻ và tuổi dậy thì rồi?
Thấy Lâm Nam không nói gì, Lâm Khả Hân cũng có chút bối rối, không hiểu tại sao Lâm Nam ngay cả cách chăm sóc da cũng không muốn nói cho người khác.
Nhưng cô cũng không bận tâm nhiều, chỉ cho rằng Lâm Nam khá hướng nội, thế là rút điện thoại ra, đưa mã QR: “Đây là nhóm chat của hội con gái lớp mình, chị vào nhé? Nếu rảnh, chị đánh rank (Liên Minh Huyền Thoại) cùng em nhé? Năm ngoái ký túc xá chị hạng nhất mà?”
“Cũng được.”
Đây là lần đầu Lâm Nam nghe nói các bạn nữ trong lớp còn có một nhóm chat riêng.
Tuy cô sớm đã là con gái, tâm lý cũng dần trở nên nữ tính hơn, thậm chí còn có bạn trai, nhưng cô vẫn cảm thấy giao tiếp với các bạn nữ là một chuyện cực kỳ đau đầu.
Hơn nữa, kéo con gái chơi game lên hạng… Lâm Nam đột nhiên có ý muốn gỡ game ngay và luôn.
Bên phía các bạn nữ đa phần đều bàn tán về vẻ ngoài của cô, chủ đề không quá đáng lắm, nhiều nhất là giọng điệu có chút chua chát, còn bên phía các bạn nam, Lâm Nam thậm chí còn nghe được những câu chuyện đồi trụy về mình.
Sắc mặt cô hơi tối sầm lại, tuy cũng từng làm con trai một thời gian dài, nhưng cô vốn dĩ không thích những câu chuyện nhạy cảm, huống hồ gì đây lại là những tưởng tượng về chính mình.
Lâm Nam cúi đầu, mở nhóm QQ vừa mới vào.
Trong nhóm rất sôi nổi, cô mới vào chưa đầy hai phút, dòng chữ “Chào mừng chị em mới” đã tràn ngập màn hình, rồi thỉnh thoảng lại có người hỏi cô về vấn đề chăm sóc da, có người chưa chắc chắn về tin đồn lại hỏi cô về giới tính.
Cảm giác thật rắc rối.
Lâm Nam thở dài một tiếng, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trần Nghiêu, nhưng Trần Nghiêu chỉ nhún vai, lắc đầu bất lực.
Đây chẳng phải sở trường của cậu, ngày thường đối phó với một cô gái đổi giới tính giữa chừng như Lâm Nam cũng đã thấy khá chật vật rồi.
“Tối nay đi xem phim không? Tối không có lớp chán quá.” Lâm Nam than thở, dứt khoát gạt bỏ hết những chuyện phiền lòng ra sau đầu, lập tức phấn chấn chuẩn bị xem lịch chiếu phim của các rạp gần đây.
Thời gian trước vì dịch bệnh nên các địa điểm vui chơi giải trí đều đóng cửa, mấy ngày trước khi khai giảng mới nới lỏng hạn chế đôi chút, vài rạp chiếu phim cũng nhanh chóng chọn cách hoạt động trở lại.
“Đi!”
Đồ Tuấn Huy lập tức hóng hớt, Trần Nghiêu cũng gật đầu theo, rồi bất mãn nhìn kẻ kỳ đà cản mũi này.
Tao với bạn gái lần đầu hẹn hò xem phim, mày chen vào làm gì!
Nhưng Hùng Đạt bên kia cũng xáp lại gần: “Vậy cho tao một vé nhé? Coi như buổi tụ tập của ký túc xá luôn?”
Đây là hẹn hò! Không phải buổi tụ tập của ký túc xá!
