Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Tập 3 - 309. Chơi khăm

Buổi thuyết trình kéo dài tận hai tiếng.

Lâm Nam mặt mày sống không còn gì luyến tiếc. Trong giảng đường rộng lớn, sinh viên cả khoa đều mặt mày ủ rũ.

Có thời gian nghe thuyết trình thà về ngủ bù còn hơn.

“Tỉnh dậy.”

Cảm giác có người đang đẩy mình, Lâm Nam mới mơ màng tỉnh lại, ngẩng đầu lên thì thấy trong giảng đường chỉ còn lác đác vài sinh viên.

Cô quay đầu nhìn Trần Nghiêu bên cạnh: “Sao thế? Tan học rồi à?”

“Ừ, về được rồi.” Trần Nghiêu nhét chiếc điện thoại đã chơi hai tiếng đến sập nguồn vào túi, mắt cười hỏi, “Trưa nay định ăn gì?”

“Phở xào nhé?” Lâm Nam vươn vai, ngáp mấy cái liền, đầu óc mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Cô đứng dậy, hơi lo lắng nói: “Bây giờ việc làm thêm khó tìm quá, trước tao có gọi hỏi siêu thị từng phát tờ rơi, họ nói cũng tạm thời không tuyển người.”

“Làm thêm có gì hay đâu?”

Trần Nghiêu đi sau Lâm Nam, tay cầm sách và túi hồ sơ của hai người hỏi: “Mày bây giờ không phải đủ tiền tiêu rồi sao? Một tháng hai nghìn tệ nhỉ?”

“Không được, đủ tiêu rồi thì phải tích lũy thêm, tao còn định mua nhà mua xe nữa.” Lâm Nam nhíu chặt mày, “Chủ yếu là bố mẹ tao lại không có bảo hiểm xã hội, sau này họ không làm việc được nữa, tao không phải để dành tiền mỗi tháng gửi về mấy nghìn sao?”

“Còn lo cho bố mày à?” Trần Nghiêu theo cô ra khỏi giảng đường, miệng phàn nàn, “Bố mày cặn bã thế có gì mà phải lo.”

Lâm Nam sững lại, dùng đầu ngón tay vén tóc ra sau tai, khẽ thở dài: “Dù sao cũng nuôi tao đến lúc trưởng thành, đúng không? Sau này không gặp ông ấy là được.”

Chuyện này Trần Nghiêu cũng không nói được gì, dù cảm thấy hơi khó chịu.

Đã đến trưa, Lâm Nam sáng dậy muộn, không ăn sáng, giờ bụng đã đói cồn cào.

Hai người vội vàng đi đến con phố sau cổng trường, tìm một quán ăn vặt Sa Huyện, mua hai hộp phở xào mang về căn hộ thuê ăn.

Chiều là tiết thể dục, nghe nói lại có bài kiểm tra thể chất, điều này khiến Lâm Nam hơi phiền lòng.

Lần kiểm tra trước thì không sao, lúc đó Lâm Nam vẫn là con trai, thể chất tuy không tốt, nhưng trong đám sinh viên cũng thuộc dạng trung bình.

Nhưng giờ đây, thể chất của Lâm Nam e rằng đặt trong đám con gái cũng chẳng được tính là tốt.

Nên có một ma pháp tăng cường thể chất mới được…

Lúc từng thử đi giao đồ ăn ngoài Lâm Nam đã nghĩ đến loại ma pháp này, nhưng sau đó phát hiện giao đồ ăn vừa mệt vừa không kiếm được nhiều bằng phát tờ rơi, thế là dứt khoát bỏ qua.

Hơn nữa lúc đó mỗi lần dùng ma pháp cơ thể sẽ càng nữ tính hơn, còn bây giờ, mở khóa ma pháp ngược lại sẽ càng xinh đẹp hơn.

Hai người đến trước cửa căn hộ thuê, Trần Nghiêu cầm chìa khóa định mở cửa, nhưng đột nhiên phát hiện chìa khóa không cắm vào ổ được.

Cậu ngơ ngác nhìn Lâm Nam, hai người nhìn nhau.

“Không phải chìa khóa của mày bị cong rồi đấy chứ?” Lâm Nam móc chùm chìa khóa của mình từ trong túi ra, miệng lẩm bẩm, “Chìa khóa này cũng không bền nhỉ? Chắc bị lừa rồi.”

Trần Nghiêu thử lại lần nữa, nhíu chặt mày cúi xuống quan sát ổ khóa, cuối cùng thở dài một tiếng, gãi đầu: “Gần đây tao có gây thù chuốc oán với ai không?”

“Hả?”

“Ổ khóa bị nhét bã kẹo cao su rồi, đã khô lại, chắc không moi ra được.” Trần Nghiêu suy nghĩ nát óc, nhưng học kỳ này khai giảng chưa được một tuần, nghĩ thế nào cũng không gây thù chuốc oán với ai.

Hơn nữa cậu trước giờ luôn thân thiện với mọi người.

Nhưng Lâm Nam nghe lời cậu xong, vẻ mặt cô lập tức tối sầm lại.

Trần Nghiêu nhận ra vẻ mặt của Lâm Nam, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là mày gây thù chuốc oán với người khác?”

“Là cô nàng ngực lép tối qua xem phim xong gặp đó… Tao với cô ta mối quan hệ không tốt.” Lâm Nam mặt mày âm u nói, “Trước đây có thù oán với cô ta.”

“Cô ta chắc là họ hàng của mày nhỉ?” Trần Nghiêu an ủi, “Không sao, trên tường toàn số điện thoại mở khóa, tao gọi mấy cuộc hỏi xem có thay lõi khóa luôn được không.”

“Khoảng bao nhiêu?”

“Ít nhất cũng hơn trăm tệ nhỉ?”

Vừa nghe giá này, Lâm Nam càng tức điên, ngực phập phồng, mặt nghẹn lại đến đỏ bừng.

Tiền này tiêu chẳng khác gì vứt xuống sông!

Lâm Nam vốn còn nghi ngờ Lilith chắc không dùng mánh khóe hạ cấp thế này, nhưng giờ lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, đá một cái vào tường, bực bội đặt hộp phở xào xuống, khoanh tay đi qua đi lại.

Phải trả đũa! Phải báo thù!

Trần Nghiêu dở khóc dở cười nhìn bộ dạng của cô, vừa gọi điện cho thợ mở khóa, vừa lên tiếng an ủi: “Không sao, trăm tệ thôi mà, mấy hôm nay tao ăn ít đi là tích lũy lại được, tiện thể giảm cân.”

“Mày ăn phở xào lót dạ trước đi, tao xử lý là được.”

“Ừ.” Lâm Nam vẫn còn tức, đi đến cầu thang, ngồi phịch xuống bậc thềm, nhíu mày chửi rủa Lilith trong lòng.

Con đĩ con đó sớm muộn cũng bị Lý Na lôi “hàng” khủng ra dạy dỗ!

Cô cầm hộp phở xào, buồn bã ăn một miếng, rồi sự chú ý lập tức bị cơn thèm ăn kéo đi, lông mày cũng giãn ra không ít.

“Tối nay muốn ăn bánh chẻo.” Cô quay đầu nhìn Trần Nghiêu.

Trần Nghiêu bên này vừa gọi điện xong, nghe lời Lâm Nam, lập tức gật đầu: “Gọi đồ ăn ngoài hay tự gói?”

“Tự gói ngon hơn.”

“Vậy tao về ký túc xá lấy bếp từ và nồi qua.” Trần Nghiêu cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Lâm Nam, thấy cơn giận trên mặt mày cô đã vơi đi nhiều, tay ngứa ngáy định sờ đầu cô.

Nhưng Lâm Nam không chút khách sáo gạt tay cậu ra, hờn dỗi lườm cậu một cái.

Phải nói, bộ dạng này của Lâm Nam khá hấp dẫn.

Trần Nghiêu trong lòng ngứa ngáy, tay kia lặng lẽ vươn ra vòng qua eo Lâm Nam.

“Đang ăn cơm!” Lâm Nam bất mãn quát, “Đừng lộn xộn!”

“Mày ăn của mày đi, đừng quan tâm tao.” Trần Nghiêu vui vẻ ôm vòng eo thon, ra vẻ mặt dày mày dạn.

Dù sao thì lời con gái nói đều phải nghe ngược lại!

Cậu vừa nghĩ đến câu này, lòng lập tức vững vàng, vừa quan sát vẻ mặt vẫn còn chút xấu hổ và tức giận của Lâm Nam, tay kia đã lặng lẽ leo lên đùi cô.

Bàn tay vừa chạm vào đùi, cậu liền cảm giác cơ thể Lâm Nam khẽ run lên.

Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào đùi Lâm Nam! Là một người cuồng chân, cậu vô cùng phấn khích, chỉ tiếc là trên đùi mặc quần jeans chứ không phải tất lụa.

Không nghe thấy tiếng phản đối, Lâm Nam chỉ dựa vào người cậu tiếp tục ăn phở xào, mắt Trần Nghiêu đã có chút đỏ lên.

Lâm Nam căng thẳng đến mức cơ thể khẽ run, đây là nơi công cộng, hơn nữa không hiểu sao, đùi lại cực kỳ nhạy cảm.

Mặt cô nóng bừng, tay cầm đũa cũng không vững, cảm giác xấu hổ mãnh liệt từng đợt từng đợt khuấy động đầu óc.

Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Lâm Nam đang căng thẳng tột độ bị dọa đến run rẩy, cơ thể vô thức căng cứng đứng thẳng dậy, còn Trần Nghiêu thì ngơ ngác nhìn hộp phở xào bị đổ lên đùi mình.

Người hàng xóm bước ra cũng mơ hồ nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy cô gái hàng xóm xinh đẹp đang bình thản dựa vào tường chơi điện thoại, còn một người con trai đang phủi bột gạo trên đùi.

Cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ?