Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

222 4816

Tập 3 - 312. Lilith ấm ức

Lâm Nam rất ghét vận động! Cực kỳ ghét!

Đặc biệt là sau khi bị Lilith nhập vào, thể lực của cô đã giảm không biết bao nhiêu bậc.

Giờ đây chỉ mới chạy được một vòng rưỡi, khoảng sáu trăm mét, đã mềm chân ngã sấp mặt!

Mất mặt chết đi được.

Cơn đau và nỗi xấu hổ vì mất mặt ập đến từng đợt, khiến Lâm Nam rưng rưng nước mắt, nhưng không dám khóc lớn giữa chốn đông người, chỉ có thể cắn môi dưới, vẻ mặt ấm ức dùng tay chống người dậy.

Cô lật người ngồi thẳng xuống đường chạy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay, khuỷu tay và đầu gối bị trầy da, lập tức càng thêm ấm ức, ngẩng đầu lườm Lilith ở cách đó không xa.

Nếu không phải tại con nhỏ này, thể lực của mình sao có thể tệ đến vậy?

Lâm Khả Hân vốn đang cắm cúi chạy bên cạnh Lâm Nam cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng quay lại chạy đến bên Lâm Nam, lo lắng ngồi xổm xuống.

Nhưng cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp hỏi han tình hình, một bóng người không biết từ đâu đã lao đến. Ngẩng đầu lên, thì ra là Trần Nghiêu lúc nãy còn ở cách đó ít nhất mấy trăm mét.

“Mày không sao chứ? Có đau không? Tao đưa mày đến phòng y tế!”

Cậu vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm vào đầu gối và lòng bàn tay bị trầy da của Lâm Nam: “Đi được không, tao bế mày qua đó luôn!”

Vốn dĩ được quan tâm là một chuyện rất vui, nhưng vừa nghe phải bị bế đến phòng y tế, gương mặt đang ấm ức của Lâm Nam lập tức tái mét, vội vàng lắc đầu quầy quậy.

Chạy bộ mà bị ngã đã đủ mất mặt rồi, còn bị bế đến bệnh viện trước mặt bao nhiêu người, chẳng phải còn mất mặt hơn sao?

“Không sao, không sao, chỉ bị trầy da chút thôi.” Lâm Nam cố nặn ra một nụ cười an ủi Trần Nghiêu, rồi xòe hai tay cho cậu xem, “Mày xem, còn chẳng chảy máu mấy.”

Trần Nghiêu nhíu chặt mày hỏi: “Không bị gãy xương hay gì chứ?”

“Không.”

Lâm Nam nghiêm mặt lắc đầu, ngồi dưới đất đá đá chân, duỗi duỗi tay, ra vẻ hoàn toàn không sao.

“Mày đúng là, xương giòn như giấy ấy.” Trần Nghiêu kéo cô dậy khỏi mặt đất, rồi phủi bụi trên mông cô như chăm sóc trẻ con, hoàn toàn không để ý sắc mặt Lâm Nam ngày càng lúng túng.

“Hồi cấp hai mày từng bị rồi, ngã một cái là gãy xương luôn, làm tao chẳng dám đùa giỡn với mày nữa.”

Hồi Quốc khánh năm cấp hai, Lâm Nam và Trần Nghiêu còn nhỏ, đang đùa giỡn xô đẩy trên phố, kết quả Lâm Nam không để ý liền ngã phịch xuống đất, tay trái chống người lập tức gãy thành hình chữ S.

Nhưng sau đó Lâm Nam không nói sự thật cho bố mẹ, chỉ nói lúc về nhà không cẩn thận bị ngã, không khai ra Trần Nghiêu.

Hai người thì thầm vài câu, Lâm Khả Hân bên cạnh thấy họ phát ‘cẩu lương’ mà thấy hơi buồn bực, quay đầu chạy đi báo với thầy thể dục là Lâm Nam không sao.

Trần Nghiêu thấy Lâm Nam thật sự không bị thương gì, lại thấy cô tức tối lườm Lilith, liền ngẩng đầu, cũng nhìn Lilith với ánh mắt hung tợn.

“Nó đang chạy bộ mày ngáng chân nó làm gì?” Cậu đi đến trước mặt Lilith, định đòi lại công bằng cho Lâm Nam.

Lúc nãy cậu đang ngồi nói chuyện với bạn trên bãi cỏ cách đó mấy trăm mét, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Nam bị ngã, còn thấy bộ dạng Lilith duỗi chân định chơi khăm Lâm Nam. Vì vị trí vừa hay ở ngay sau lưng Lâm Nam, nên từ góc nhìn của cậu, Lâm Nam chính là bị cô ta hại.

“???” Lilith ngơ ngác toàn tập.

“Đúng thế! Nguy hiểm biết bao!” Lý Na khoanh tay, gật đầu lia lịa, “Ngoài lúc nhỏ ngoan ngoãn ra, càng lớn càng quậy phá.”

Lilith nhe răng mắng: “Liên quan quái gì đến bà! Bà đây duỗi chân thì sao nào! Tự nó ngã đấy chứ!”

“Giờ còn biết nói dối rồi cơ đấy.” Lý Na vui vẻ thừa nước đục thả câu, “Lúc nhỏ cậu có bao giờ nói dối đâu, sao bây giờ lại thành ra thế này?”

Bây giờ Lilith không có ma lực, ở thế giới này có thể mài giũa tính cách của cậu ấy, tránh cho sau này khi hồi phục ma lực lại trở thành ma nữ kia.

Mình tốt với Lilith thật đấy.

Trái Đất đối với Lilith quả là một chương trình ‘cải tạo’.

Cô sắp tự cảm động đến phát khóc rồi.

“May mà Lâm Nam không sao, mày giải thích một câu là được.” Trần Nghiêu sa sầm mặt, nhưng cảm thấy vạt áo bị kéo nhẹ, cúi đầu nhìn, thì thấy Lâm Nam đang ngẩng đầu lắc đầu với cậu.

Cậu thuận tay xoa đầu Lâm Nam an ủi: “Không sao, bắt nó xin lỗi mày là được.”

“Này, không phải…”

Lâm Nam chưa kịp nói hết câu, Lilith đã hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Đợi bà đây có ma lực, đứa nào đứa nấy! Ném hết cho quái vật xúc tu!

Trần Nghiêu thấy cô gái này không có chút ý định xin lỗi nào, thậm chí còn hùng hổ lý sự, vẻ mặt không phục, lập tức tức điên.

Mẹ nó, tao nổi nóng rồi đấy!

“Thôi, thôi.” Lâm Nam vội khuyên, “Không liên quan đến cô ấy, là tự tao ngã.”

Trần Nghiêu cúi đầu nhìn đôi mắt vẫn còn ngấn lệ của Lâm Nam, hít sâu một hơi, càng tức hơn, nhưng lại không biết trút giận thế nào, chỉ có thể nén trong lòng, cuối cùng thở dài một tiếng: “Tính mày hiền quá, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lý Na không ngừng gật đầu, thấy Lilith bỏ đi, cũng vội vàng đuổi theo.

Lâm Nam ngơ ngác, nhưng vấn đề là, lần này thật sự là tự cô ngã mà.

Sao tất cả đều đổ lỗi cho Lilith vậy?

Đúng đúng đúng, đều là lỗi của Lilith!

“Đi, đến phòng y tế bôi chút thuốc.” Trần Nghiêu đưa tay đỡ Lâm Nam, sợ cô lại ngã.

Chân Lâm Nam chỉ bị trầy da ở đầu gối, đau thì khá đau, nhưng thật ra cũng chưa đến mức phải cần người đỡ khi đi, nhưng Trần Nghiêu đã đỡ rồi, bảo cậu bỏ ra lại thấy không hay lắm.

Hai người vừa đi, Lâm Nam vừa giải thích giúp Lilith.

“Thật ra tao chạy đến mềm cả chân nên mới ngã, không phải cô ấy ngáng chân tao.” Lâm Nam nghiêm mặt, nghiêm túc thanh minh, “Tuy cô ấy có duỗi chân ra, nhưng tao ngã lúc còn cách cô ấy hơn một mét lận.”

“Ừ ừ ừ.” Trần Nghiêu gật đầu cho qua, mắt vẫn dán vào chân Lâm Nam, sợ bị ngã ra bệnh gì.

Lâm Nam phát hiện tên này bây giờ hoàn toàn không nghe lọt tai lời mình, thở dài một tiếng, dứt khoát đổi chủ đề: “Lần này tao không có thành tích, lần sau không phải chạy lại chứ?”

“Nếu là tao thì tao điền điểm cho mày luôn rồi, nhưng phiếu kiểm tra thể chất của nữ là do Lâm Khả Hân phụ trách.” Trần Nghiêu nhún vai, “Nếu cậu ấy không điền cho mày thì lần sau mày phải chạy lại đấy.”

“Vậy lát nữa tao nhắn tin nhờ cậu ấy điền cho tao điểm đạt.” Lâm Nam lo lắng nhíu mày, cũng không biết Lâm Khả Hân có chịu giúp mình gian lận không.

Dù sao hai người cũng mới quen nhau được mấy ngày.

“Lúc nào rảnh mày nên vận động nhiều vào, tao thấy mày chạy một vòng đã chịu không nổi rồi, sức khỏe kém quá, sau này khó tránh khỏi mấy chuyện này.”

Hai người đi trên con đường trong trường, Trần Nghiêu vừa đỡ Lâm Nam, vừa dặn dò: “Sau này cứ cách một tối tao lại dẫn mày đi chạy bộ nhé?”

Nhưng mình có ma pháp mà, đâu cần chạy bộ.

Lâm Nam khéo léo từ chối: “Thế mệt lắm…”

“Tao mệt cùng mày.”

Khóe miệng cô giật giật: “Nhưng mày có thể chạy mấy cây số liền.”

“Hơn thế nữa, mày quên rồi à? Hồi cấp ba tao từng tham gia marathon, tuy không có thứ hạng nhưng cũng chạy hết quãng đường.”

Vậy nên với cái lượng vận động này của tao, đợi đến lúc tao mệt gần chết, mày chắc mới chỉ khởi động xong nhỉ?