Lâm Nam chán chường đứng bên ngoài phòng y tế của trường, dựa vào tường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người qua lại bên cạnh.
Cô hơi ngượng ngùng khép chặt hai đùi, chiếc quần jeans màu xanh nhạt ôm sát đôi chân và vòng ba, chất vải thô ráp khiến cô luôn cảm thấy hơi ngứa ngáy khó chịu, làm gương mặt cô ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt.
Tuy người ngoài cũng không nhìn ra gì, nhưng cô lại luôn cảm thấy người đi đường nhìn mình dường như có thể nhận ra bí mật của cô.
Chắc không ai nhìn ra mình không mặc quần lót đâu nhỉ?
Vốn tưởng cách mở khóa này có thể chấp nhận được, nhưng vừa nghĩ đến việc còn tận ba ngày hai đêm nữa không được mặc quần lót, Lâm Nam lại thấy toàn thân khó chịu.
Thật sự không được thì thôi vậy.
“Nghĩ gì thế?” Trần Nghiêu đẩy cửa phòng y tế ra, trên má dán một miếng gạc dày.
Lâm Nam ngẩng đầu nhìn, “phụt” một tiếng suýt nữa không nhịn được mà bật cười.
Cậu lườm Lâm Nam một cái, vành mắt còn hơi đỏ, lúc nãy bôi thuốc đau đến mức cậu khóc cha gọi mẹ, vậy mà Lâm Nam, kẻ đầu sỏ gây tội, lại còn có tâm trạng cười.
Lâm Nam vội nén cười, quan tâm hỏi: “Không sao chứ? Mấy hôm nữa chắc là khỏi thôi.”
“Mày đừng cho tao thêm một cái tát bay người là được rồi.” Trần Nghiêu mặt mày sống không còn gì luyến tiếc than thở, “Tao sợ mày rồi, mấy hôm nay tao vẫn ngủ sofa tiếp vậy.”
“Ai bảo tối mày ngủ động tay động chân.” Lâm Nam lý lẽ không vững nhưng khí thế vẫn hừng hực, chống nạnh ngẩng đầu.
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, Trần Nghiêu cẩn thận nhớ lại tình hình tối qua, rõ ràng là Lâm Nam động tay động chân với cậu trước mà?
Nhưng rất nhanh Lâm Nam đã cúi đầu, nói với vẻ áy náy: “Hay là tao ngủ sofa nhé, mày lên giường ngủ đi.”
“Thật sự không được thì sau này mày cứ ở ký túc xá đi? Tối nào cũng điểm danh xong trèo tường ra tìm tao cũng phiền lắm.” Lâm Nam quay đầu đi, nói nhỏ.
“Vậy mày bị người ta bắt cóc mất tao cũng không biết.” Trần Nghiêu cũng không trách Lâm Nam nhiều, chỉ là đau đến nhe răng trợn mắt, hơn nữa vì má sưng nên ăn uống nhai nuốt cũng có chút khó khăn.
Hai người chậm rãi đi về phía siêu thị, sáng giờ họ chưa ăn gì, đến lúc này, bụng cũng bắt đầu réo rồi.
Trần Nghiêu không ăn được đồ cứng, mua sữa đậu nành và bánh mì mềm, sau đó quay về lớp học.
Vẫn đang là giờ ra chơi, Đại Cẩu thấy bóng Trần Nghiêu quay về, lập tức xáp lại gần: “Thằng nào đánh thế? Ra tay nặng thật.”
Mấy bạn học thường chơi game cùng Trần Nghiêu, hoặc là bạn chơi bóng rổ cũng xúm lại, vây thành vòng tròn, hỏi han ân cần, Lâm Nam lặng lẽ lùi ra xa một chút, mặt không cảm xúc tiếp tục ăn bánh mì, vô cùng chột dạ.
Mình ra tay đúng là có hơi nặng thật.
May mà trông Trần Nghiêu cũng không có vẻ gì là định thù dai.
Có nên nghĩ cách nào đó để tạ lỗi không nhỉ?
Tặng thứ gì đó mà Trần Nghiêu thích...
Lâm Nam nhíu mày, nghiêng đầu cố gắng nhớ lại những thứ Trần Nghiêu thích.
Bóng rổ, game... hình như cũng hết rồi.
Trước đây hình như nghe nói cậu ấy muốn mua một cái máy chơi game, nhưng thứ đó khá đắt, sơ sơ cũng mấy nghìn tệ, không tặng nổi.
Game mới ra gần đây Trần Nghiêu hình như cũng có hứng thú, nhưng cũng phải mấy trăm tệ, mà Trần Nghiêu đã mua rồi.
Hay là, lấy hai cái máy chơi game của cậu qua đây?
Lâm Nam đột nhiên có chút muốn đi hại cậu mình.
Quan hệ của Trần Nghiêu trong lớp thường ngày khá tốt, tuy gần như không giao lưu với các bạn nữ, nhưng với các bạn nam trong lớp đều quen thân, trước đây lúc ở ký túc xá, cũng thường sang phòng khác chơi bời, ăn chực uống chực.
Vì vậy hôm nay vết thương trên mặt cậu đã thu hút sự chú ý của không ít người, tuy phần lớn chỉ là tiện miệng hỏi hai câu, nhưng Lâm Nam vẫn vô cùng chột dạ, sợ mình bị đồn thành khủng long bạo chúa trong lớp.
Tiết học buổi sáng đối với Lâm Nam quả là một sự dày vò, tâm trí không đặt vào bài giảng, nghe lơ mơ, trong đầu toàn nghĩ xem nên đền bù cho Trần Nghiêu thế nào.
Mãi đến giờ ra chơi, vừa quay đầu lại, đã thấy ngoài hành lang lớp học, Lilith và Lý Na mỗi người ôm một con mèo đang đứng đợi.
Theo dòng người tan học đi ra hành lang, Lâm Nam còn chưa kịp mở lời, đã thấy Lilith mặt mày khó chịu ôm chặt Cola trong lòng.
“Mày còn nuôi không? Không nuôi thì cho tao!” Cô ta mặt đầy vẻ không vui, hừ hừ, “Nếu không phải Lý Na nói đây là mèo của mày, tao đã mang đi thẳng rồi.”
“Cậu ấy nói muốn tự mình nuôi, tôi thấy phải hỏi ý kiến cậu đã.” Lý Na bên cạnh cười giải thích.
Lâm Nam mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Lilith: “Tao cảm thấy mày sẽ ngược đãi nó.”
“Tao ngày nào cũng nấu cơm cho nó ăn có biết không! Đâu như mày chỉ biết cho ăn thức ăn cho mèo, sau này đến thức ăn cho mèo cũng không có, ngày nào cũng cho bà đây ăn cơm thừa canh cặn, làm bà đây gầy đi rồi!” Lilith nhe răng với Lâm Nam, ôm Cola chặt hơn một chút, “Tự mình chạy đi sống những ngày không biết xấu hổ với Trần Nghiêu, vứt bà đây ở dưới quê! Mày không xứng nuôi mèo!”
“Đó còn chẳng phải là tự mày chạy đi à.”
“Vậy mà mày còn muốn triệt sản nó!” Lilith hơi xù lông, những hình ảnh nửa năm qua làm mèo bị Lâm Nam sỉ nhục, đe dọa lần lượt hiện ra trong đầu, điều này càng khiến cô ta kiên định với suy nghĩ Lâm Nam không xứng nuôi mèo.
Lâm Nam không thể giải thích với Lilith tại sao phải triệt sản mèo, chuyện này vốn dĩ tùy người mà.
Thế là cô quay đầu nhìn Sprite trong lòng Lý Na: “Vậy nó thì sao?”
“Tôi cũng muốn tự mình nuôi.” Lý Na cười nói, “Qua một thời gian nữa chúng tôi về rồi sẽ trả lại cho cậu.”
“Không trả!”
Lâm Nam lờ đi tiếng gào thét của Lilith, đang định nói gì đó, thì Trần Nghiêu cũng từ trong lớp đi ra, vừa thấy Lilith, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức xáp lại gần che Lâm Nam ra sau lưng.
Sắc mặt cậu âm u, cảnh Lâm Nam bị ngáng chân hôm qua vẫn còn hiện rõ mồn một, không ngờ cô gái này lại đến gây sự nữa.
“Ối, mặt mày sao thế?” Lilith thấy miếng gạc trên mặt cậu, hỏi với giọng điệu châm chọc, “Không phải bị người ta đánh đấy chứ? Bị đánh thảm thế này rồi mà còn lo cho Lâm Nam à?”
Trần Nghiêu ngẩn ra, cơn đau trên má đột nhiên khiến cậu nhớ lại cảnh tối qua bị một tát đánh bay, lập tức phát hiện Lâm Nam có lẽ vốn chẳng cần cậu bảo vệ.
Thế là cậu cúi đầu, nói nhỏ với Lâm Nam: “Đừng động tay, nói chuyện tử tế được thì cứ nói, tiền viện phí chúng ta đền không nổi đâu.”
Cậu cảm thấy mình nên bảo vệ Lilith và Lý Na một chút.
Lâm Nam dở khóc dở cười gật đầu với cậu, rồi lại nhìn hai người kia: “Mèo hai người cứ nuôi trước đi, đến lúc đó trả lại cho tôi là được.”
“Không trả! Trả cho mày lại bị mày mang đi triệt sản! Mày đang tước đoạt bản năng sinh vật! Chưa bao giờ nghĩ đến con mèo nghĩ thế nào!” Lilith lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn Lâm Nam, rồi lại kéo kéo vạt áo Lý Na, “Đi thôi đi thôi, tao đã nói là nó sẽ đồng ý mà.”
Lâm Nam nhìn hai người ôm mèo rời đi, khẽ thở dài một tiếng, rõ ràng là Lilith lúc trước làm mèo đã bị từ “triệt sản” dọa cho không nhẹ.
Nhưng một con mèo bình thường, làm gì có con nào nghĩ đến những chuyện phức tạp như cô ta chứ?
