Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1975

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8325

Tập 3 - 304. Kế hoạch vỗ béo

Có lẽ do ở nhà quá lâu nên tính cách trạch nữ của Lâm Nam cũng phai nhạt đi không ít.

Dù sao thì tivi nhà ông ngoại cũng cũ, mạng thì chập chờn, cả ngày ở nhà không có việc gì, mấy tháng trời ròng rã khiến Lâm Nam sắp bức bối đến phát bệnh, may mà Trần Nghiêu thỉnh thoảng lại đến tìm cô chơi.

Lại là Trung tâm thương mại Wanda.

Rạp chiếu phim tốt nhất gần đây cũng nằm trong trung tâm thương mại này. Cũng là sau khi lên đại học, đến rạp Wanda xem phim, Lâm Nam mới biết thì ra còn có loại phim gọi là 3D IMAX.

Tiếc là giá vé quá đắt, trước đây Lâm Nam chỉ cùng bạn cùng phòng đi xem thử một lần cho biết, sau đó không dám đi xem phim nữa.

Tuy ký túc xá bốn người giờ chỉ còn Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt ở lại, nhưng lúc lên lớp bốn người họ vẫn ngồi cùng một hàng. Trần Nghiêu cũng thường về ký túc xá chơi vào giờ nghỉ trưa hoặc lúc không có tiết. Còn Lâm Nam, tuy đã trở thành con gái, nhưng Đồ Tuấn Huy rõ ràng chẳng bận tâm, ngoài sự gượng gạo ban đầu, cậu ta nhanh chóng quay lại thói quen trêu chọc Lâm Nam.

Trước đây chủ yếu trêu Lâm Nam trông ẻo lả, nữ tính, giờ thì thích trêu chọc mối quan hệ của cô và Trần Nghiêu.

Còn Hùng Đạt thì vẫn thích chúi đầu vào việc của mình, ngay cả lúc đi đường cũng cúi đầu chơi game điện thoại, trong bốn người, chỉ có cậu ta là dân cúi đầu đi ở cuối cùng.

“Mua chút đồ ăn vặt mang vào rạp không?” Lâm Nam nhìn quanh các quầy đồ ăn vặt trong trung tâm thương mại, “Takoyaki nhé?”

“Mày thích thì mua đi.” Trần Nghiêu mặt mày u ám, tâm trạng không tốt lắm.

Tối nay rõ ràng là buổi hẹn hò của cậu và Lâm Nam, là thế giới hai người, sao Đồ Tuấn Huy và Hùng Đạt cứ phải chen vào, biến buổi hẹn hò thành buổi tụ tập của ký túc xá.

Chẳng có chút ý tứ nào, y như cô em họ của Lâm Nam.

Hơn nữa, có hai người này ở đây, Lâm Nam vì tâm lý nên không chịu thân mật với cậu, ngay cả nắm tay cũng không dám.

“Tiện thể xem ở đây có việc làm thêm cuối tuần nào không.” Lâm Nam ngó nghiêng tìm thông báo tuyển dụng trước cửa các cửa hàng.

Nhưng dịch bệnh vừa qua, không ít cửa hàng mấy tháng không mở cửa, hoặc là tổn thất nặng nề, hoặc là trực tiếp đóng cửa. Đi một vòng, chẳng thấy mấy nơi tuyển dụng, ngược lại thấy không ít cửa hàng sang nhượng.

Lâm Nam cuối cùng cũng biết kinh tế suy thoái ảnh hưởng đến mình thế nào.

Mua một đống đồ ăn vặt, thấy thời gian cũng gần đến, bốn người bèn đi thang máy lên rạp chiếu phim.

Không hiểu sao rạp chiếu phim lúc nào cũng thích chỉnh đèn mờ mờ ảo ảo, tuy vẫn nhìn được, nhưng các góc tối om, Lâm Nam ghét nhất là môi trường thế này.

Có lẽ do rạp phim vừa hoạt động trở lại, người khá đông, lấy vé cũng phải xếp hàng, Trần Nghiêu và họ chạy đi tìm chỗ trước, chuẩn bị chờ bộ phim bắt đầu sau mười phút nữa.

“Tối quá…” Lâm Nam lấy vé xong đi đến bên cạnh bạn cùng phòng, lẩm bẩm phàn nàn, “Suýt nữa không tìm thấy tụi mày ở đâu, may mà Đồ Đồ đủ béo.”

“Tối đâu mà tối? Có hai cái bóng đèn to thế này mà còn tối được à?” Trần Nghiêu lặng lẽ ám chỉ.

Đồ Tuấn Huy vẻ mặt như không hiểu, Hùng Đạt vắt chân chơi điện thoại, Lâm Nam bị chọc cười đến suýt bật ra tiếng.

Trần Nghiêu thở dài, không hiểu sao Lâm Nam lại vô tâm vô phế như vậy.

Nếu hai người họ không ở đây, mình đã có thể cùng Lâm Nam ngồi ở hàng cuối cùng của rạp...

Trong đầu cậu bắt đầu hiện lên mấy cảnh hentai.

“À phải, chúng ta xem phim gì thế?” Trần Nghiêu đột nhiên nhớ ra.

“Xem gì cũng không biết, thế mày đến làm gì?” Đồ Tuấn Huy khinh bỉ nhìn cậu.

Trần Nghiêu hùng hồn đáp: “Lâm Nam ở đâu tao ở đó, sao? Ghen à?”

Lâm Nam lười để ý hai người họ đấu khẩu, ghé sát vào Hùng Đạt xem cậu ta chơi game, tay không ngừng nhét đồ ăn vặt vào miệng.

Đột nhiên nổi hứng, Lâm Nam dùng xiên ghim một viên takoyaki, đưa đến miệng Trần Nghiêu:

“Nào, há miệng ra, a~” Cô cười tủm tỉm đưa viên takoyaki vào miệng Trần Nghiêu.

“Takoyaki Nam Nam đút đúng là ngon thật.” Trần Nghiêu lập tức khen ngợi.

“Tao thì sao? Tao thì sao?” Đồ Tuấn Huy hơi cúi người lại gần, há to miệng, “A~”

“...”

Lâm Nam dịch cả ghế lùi lại hai bước, ngồi xuống cạnh Trần Nghiêu, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

“Mẹ nó, tổn thương quá.”

Cô mặc kệ Đồ Tuấn Huy làm trò, vươn tay lấy phần mì lạnh xào từ tay Trần Nghiêu, ăn hai miếng rồi lại bất mãn đưa trả: “Cái này mày ăn đi, tao không thích.”

“Vậy trà sữa?” Cậu cầm ly trà sữa trên bàn, cắm ống hút rồi đưa đến miệng Lâm Nam.

Lâm Nam hút một ngụm, lắc đầu: “Không thích trà sữa trân châu, mày uống đi.”

“Không phải, toàn là mày đòi mua mà…” Trần Nghiêu ngớ người, lại đưa xiên gà nướng cỡ lớn mười tệ trong tay cho cô, “Cái này?”

“Không ngon, vừa ăn rồi.” Lâm Nam lắc đầu lia lịa.

“Nhưng vấn đề là… tao cũng ăn không hết.” Trần Nghiêu cười khổ hỏi, “Nếu không ngon sao mày lại mua?”

“Không ăn sao biết không ngon? Ngốc à?” Lâm Nam nhìn cậu với ánh mắt như nhìn thằng ngốc.

Thôi được rồi, ý là dù sao cũng có mình làm thùng rác.

Sớm biết thế đã không ăn tối rồi.

Trần Nghiêu nhăn nhó cắn một miếng xiên gà, lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đồ Tuấn Huy, nhưng trước đó đã bị cho ăn không ít “chanh” cả công khai lẫn ngấm ngầm, lúc này cậu ta giả vờ không thấy, quay sang đọc tiểu thuyết.

“Hùng Đạt?” Cậu lại thử cầu cứu Hùng Đạt.

Hùng Đạt tuy đang chơi game nhưng cũng biết chuyện gì xảy ra, không chút nể tình lắc đầu: “Tao không ăn đồ thừa của người khác.”

Thực ra Trần Nghiêu cũng không ăn, trước đây cháo chị uống dở, bánh mẹ ăn thừa cậu cũng chẳng bao giờ đụng vào, luôn cảm thấy đồ người khác cắn rồi rất bẩn. Nhưng đây là đồ Lâm Nam ăn thừa, lại cảm thấy như còn vương vấn mùi hương thoang thoảng.

Ăn xong bữa này, ngày mai chắc phải mập lên ít nhất nửa ký.

Cậu than thở, cuối cùng cũng hiểu tại sao không ít đàn ông sau khi yêu đương, sau khi kết hôn, thân hình lại phát tướng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đều là bị đút cho ăn.

“Trần Nghiêu, tao muốn ăn bắp rang bơ.” Lâm Nam vứt hộp takoyaki đã ăn hết vào thùng rác, lại hứng thú với bắp rang bơ bán trong rạp.

“Để tao đi mua.”

Trần Nghiêu không chút do dự đứng dậy đi đến quầy.

Lúc cậu mua xong bắp rang bơ, phim cũng vừa bắt đầu, cậu đành xách một đống túi đồ ăn vặt và bắp rang bơ, hơi khó xử đi soát vé.

Cũng không biết rạp phim này có cho mang đồ ăn bên ngoài vào không.

Vội vàng ăn hết xiên gà, giấu luôn cả hộp mì lạnh xào vào trong thùng bắp rang bơ, Trần Nghiêu cũng miễn cưỡng qua được, sau một hồi vật lộn, lấy kính 3D, cuối cùng cũng tìm được chỗ của mình.

Mãi đến lúc này, Trần Nghiêu mới phát hiện ra ghế trong rạp được xếp ngồi cách nhau.

Cậu ngơ ngác nhìn Lâm Nam đang ngồi cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy buổi hẹn hò này hình như từ đầu đến cuối đều không thuận lợi.

Không chỉ biến thành buổi tụ tập của ký túc xá, mà mẹ nó đến ngồi cạnh bạn gái cũng không được.

“Trần Nghiêu, bắp rang bơ này không ngon…”

“Tao ăn, tao ăn.”