Lâm Nam rất tò mò không biết sau này Lilith sẽ phải chịu sự đối xử tàn nhẫn nào dưới tay kẻ bách hợp biến thái kia.
Nhưng cũng mong Lý Na nhẹ tay một chút, nếu không Lilith có thể sẽ trút mối thù này lên đầu cô.
Hôm nay là ngày thứ ba khai giảng.
Lâm Nam đã mặc đồ con gái.
Thật ra chỉ là một chiếc áo nỉ trắng cùng quần jeans mà thôi. Bộ đồ này Lâm Nam thường mặc, đây có lẽ là một trong những bộ đồ nữ đầu tiên mà cô có thể chấp nhận.
Lần đầu mặc đồ con gái đến lớp khiến Lâm Nam có chút e dè, cô rụt rè nấp sau lưng Trần Nghiêu, hệt như một cô gái nhà bên nhút nhát chưa từng trải sự đời, ôm chặt cánh tay cậu.
Cô muốn tiếp tục ở lại lớp này.
Sang lớp khác, gần như không có ai quen biết, phải làm quen bạn mới, hòa nhập vào một tập thể mới, điều này vốn đã khiến cô hơi ngại. Hơn nữa, trừ khi chuyển trường hoặc thay đổi hoàn toàn diện mạo, nếu không sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết cô từng là con trai.
Vậy thì thà rằng cứ đường hoàng mặc đồ con gái, với thân phận mới ở lại lớp học quen thuộc.
Dù cô và phần lớn bạn học có thể chỉ nói qua một hai câu, có lẽ chỉ là quen mặt, nhưng dù sao cũng đã cùng nhau học tập và sống chung suốt ba học kỳ.
Vốn dĩ cô nghĩ như vậy.
Chỉ là đến lúc đối mặt, cô lại chùn bước.
Trần Nghiêu đột nhiên cảm thấy Lâm Nam đang kéo vạt áo mình, cúi xuống thì thấy vành mắt bạn gái đã đỏ hoe.
“Đến tòa nhà lớp học rồi.” Trần Nghiêu khẽ thở dài, “Không phải tự mày chọn thế này à?”
“Sợ...” Lâm Nam lí nhí, “Hay là tao về thay đồ con trai nhé?”
Trần Nghiêu lắc đầu: “Không kịp nữa rồi.”
“Hả?”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Trần Nghiêu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng Đại Cẩu từ sau lưng: “Trần Nghiêu! Mày có bạn gái rồi à?”
Lâm Nam vô thức quay đầu lại, thấy là Đại Cẩu, bên cạnh còn có Lâm Nguyên và hai người bạn cùng phòng khác của cậu ta.
Mặt cô thoáng chốc ửng đỏ, bất giác lùi lại một bước, rụt người ra sau lưng Trần Nghiêu, chỉ dám rón rén ló đôi mắt ra xem tình hình của đám Đại Cẩu.
“Chị dâu xinh thật, Trần Nghiêu mày cua đâu ra em gái xinh thế.” Đại Cẩu cười hì hì tiến lại, đang định bá vai thân thiết như mọi khi, thì đột nhiên chú ý đến gương mặt Lâm Nam.
Cậu ta sững người, Lâm Nguyên cũng ngây ra, còn hai người bạn cùng phòng kia chỉ chào hỏi đơn giản, gật đầu rồi định đi thẳng vào lớp, nhưng đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cũng ngơ ngác quay đầu lại.
Tuy đồ con gái và đồ con trai khác nhau rất nhiều, nhưng Lâm Nam không trang điểm, bình thường mặc đồ con trai trông cũng không khác mấy so với khi mặc đồ con gái.
Nhưng trong trang phục nữ, cô rõ ràng trông xinh đẹp và đáng yêu hơn thường ngày, đôi chân dài vốn ẩn dưới chiếc quần rộng thùng thình nay được quần jeans tôn lên đường cong thon thả, phần ngực nhô lên cũng không còn bị áo khoác che khuất, tuy không lớn, nhưng cũng đủ thu hút ánh nhìn.
Giọng Đại Cẩu có chút run rẩy: “Nam, Nam... Chị Nam?”
Mặt Lâm Nam càng thêm đỏ, cô hung hăng lườm Đại Cẩu một cái.
Lâm Nguyên vẫn còn ngơ ngác, đứng đực ra đó không biết nói gì.
“Mày không phải thua cược đấy chứ?” Đại Cẩu nghĩ ngay đến khả năng này, “Thật hay thách à?”
Trần Nghiêu bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Lâm Nam, biết cô nàng này không thể nào nói ra được, đành nói thay: “Lâm Nam là con gái.”
“Hả?”
“Không phải biến thái.” Trần Nghiêu nghiêm túc nói.
Đại Cẩu gật đầu tán thành, biến thái mặc đồ nữ là chỉ những kẻ làm người ta chướng mắt, nhìn muốn ói, còn kiểu của Lâm Nam gọi là nghệ thuật giả gái, là hy sinh vì nghệ thuật.
Lâm Nguyên thì nắm được điểm chính, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng vỡ ra, lộ vẻ kinh ngạc: “Con gái?”
“Ừ, trước giờ vẫn vậy.” Trần Nghiêu gật đầu, cũng không nói thêm gì, dắt Lâm Nam đi tiếp về phía lớp học.
Để lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Đây là ý định của Lâm Nam.
Nếu muốn ở lại lớp, thì nhất định phải công khai giới tính, nhưng nếu để Trịnh Càn công khai thẳng thừng trong buổi sinh hoạt lớp, Lâm Nam chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi là đã xấu hổ đến muốn ngất đi.
Còn nếu công khai một cách gián tiếp…
Dù sao vì ngoại hình nữ tính, mỗi lần lên lớp Lâm Nam đều thấy vài bạn học chỉ trỏ, hoặc nhắc đến tên mình trong lúc bàn tán, để họ đoán già đoán non, thà rằng tung tin rằng mình là con gái.
Phần lớn mọi người vốn dĩ thích hóng hớt, ước chừng chưa đến hai tiết học, cả lớp sẽ biết Lâm Nam là con gái.
Mà Lâm Nam cũng không cần chịu đựng sự xấu hổ khi bị phơi bày giới tính, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó học bài, chịu đựng ánh mắt và những lời bàn tán riêng của bạn học như mọi khi là được.
Nghĩ thì nghĩ vậy… nhưng khi Lâm Nam ngồi ở hàng cuối cùng, cô vẫn bị bạn học nhìn đến không ngẩng đầu lên nổi.
“Tao đã nói Lâm Nam mặc đồ con gái xinh mà? Mày cứ không tin.”
“Hôm nay đầu nó bị cửa kẹp à?”
“Đại Cẩu nói Lâm Nam vốn là con gái…”
“Lời bốc phét của Đại Cẩu mà cũng tin được à?”
“Không phải đi Thái Lan rồi chứ, thôi, dù sao cũng là bạn học, đừng nói thế.” Người đó phát hiện ánh mắt của Trần Nghiêu, ngại ngùng cúi đầu, cũng cảm thấy lời nói này có hơi quá đáng.
Lâm Nam gục mặt xuống bàn, tai cố gắng nghe lén những lời bàn tán trong lớp, nhưng cũng chỉ nghe được đại khái.
Cô có chút hối hận với quyết định này, ít nhất hôm nay nên mặc đồ con trai đến lớp mới phải.
Trần Nghiêu và Đồ Tuấn Huy như hai vị thần giữ cửa, ưỡn thẳng lưng, mặt mày chính nghĩa ngồi bên cạnh Lâm Nam đang chột dạ không thôi, hễ nghe thấy lời nào quá đáng, liền dùng ánh mắt hung dữ nhất lườm qua, nếu đối phương chưa có phản ứng, thì lấy giấy vo viên ném.
Trần Nghiêu không phải người khỏe nhất lớp, nhưng khi mặt mày hung dữ lên cũng rất dọa người.
Đồ Tuấn Huy là người mập nhất lớp, lại cao, người bình thường không thể nào đi gây sự với cậu ta.
Cuối cùng, khi giáo viên đến, những tiếng bàn tán trong lớp mới lắng xuống, thầy giáo đó liếc một vòng quanh lớp, cầm sổ điểm danh mới tinh lên bắt đầu điểm danh.
Cái sổ điểm danh này hình như cũng không có gì thay đổi, sao Trịnh Càn lại đột nhiên nói cái cũ không dùng được nữa?
“Lâm Nam.”
“Có.”
“Lâm Khả Hân.”
“Có.”
Thầy giáo đột nhiên phát hiện tiếng ồn trong lớp ngày càng lớn, bất đắc dĩ đặt sổ điểm danh xuống, cầm khăn lau bảng đập mạnh mấy cái xuống bục giảng, nổi giận: “Ồn ào cái gì! Có điểm danh nữa không!”
Tuy nhiên, cơn giận của thầy chẳng có chút tác dụng nào, học sinh chỉ im lặng một lát, rồi lại càng ồn ào hơn.
“Số thứ tự của Lâm Nam đổi rồi kìa.”
“Đổi sang khu của con gái rồi.”
“Là con gái thật à?”
“Tao nghe nói hình như bị dị tật gì đó, khiến Lâm Nam cứ tưởng mình là con trai, kỳ nghỉ đông này mới sửa lại giới tính.”
“Thế thì thảm quá nhỉ?”
“Tao cũng muốn làm con gái…”
Do sổ điểm danh xếp theo giới tính, rồi đến thứ tự chữ cái, bình thường đều điểm danh nữ sinh trước, rồi mới đến nam sinh, vì vậy điều này đã xác nhận giới tính của Lâm Nam.
Lâm Nam từ đầu đến cuối đều gục mặt trên bàn, tay phải đặt dưới bàn, được Trần Nghiêu nắm chặt.
“Không biết xử lý thế này có ổn hơn không…” Cô bất đắc dĩ tự lẩm bẩm.
“Dù sao cũng tốt hơn là công khai trong buổi sinh hoạt lớp, hoặc bị một đám người không quen biết chỉ trỏ chứ?” Trần Nghiêu cười nói, “Bọn họ đều quen mày, sẽ không nói quá đáng đâu, nếu sang lớp khác, không biết còn bị nói thế nào nữa.”
“Cũng phải…”
