Tôi được tái sinh thành chiến binh vô danh trong eroge fantasy gây trầm cảm kiểu Nhật Bản, nhưng phụ nữ xung quanh tôi toàn là những kẻ không ổn và tôi có linh cảm không lành về chuyện đó

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 13

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 727

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 259

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 431

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4326

Chương 9 - Từ miền quê chất phác lên thành phố, ai ai cũng một vẻ đáng sợ - Chap 124 (1)

Yến hội khởi đầu từ lúc hoàng hôn buông xuống. Trưởng quan trấn cùng tướng quân đoàn đảm nhận vai trò chủ trì, tiếp đãi hơn trăm vị khách từ các thương gia giàu có trong thành và những danh gia lân cận. Vô số món ăn thịnh soạn cùng những thùng rượu lớn được mang ra chiêu đãi. Các kỹ nữ trình diễn những tiết mục mua vui. Trừ vài chuyện lặt vặt, không khí buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.

…Nhưng đối với Hotoya Tamaki, đó lại là khoảng thời gian chẳng hề vui vẻ chút nào.

「…」

Tân gia nhân chiếm một góc trong yến tiệc, thành thực mà nói, nàng đã chán ngán trước sự ồn ào xung quanh, mùi rượu nồng nặc trong không khí, cùng hàng loạt món ăn xa hoa bày trước mắt. Có thể nói rằng nàng đang cảm thấy mệt mỏi cũng chẳng ngoa.

Bản thân vốn chẳng giỏi chịu rượu. Có lẽ việc thường xuyên phải trải qua những tình cảnh tương tự mỗi lần lưu lại lữ quán cũng là một nguyên do. Nhưng lý do khiến nàng hoàn toàn chẳng thể tận hưởng những dịp như thế này lại sâu xa hơn nhiều.

Một trong những nguyên nhân, có lẽ là khoảng cách giai cấp. Thoạt đầu nàng không nhận ra, nhưng khi đi qua khu phố lữ quán, điều đó dần trở nên rõ ràng. Những kẻ lưu dân áo rách quần manh, lê bước mệt mỏi trên con đường lớn, giữa mùa cấy lúa mà họ lại bỏ làng, bỏ ruộng, đến góc thành dựng lều tranh tạm bợ. Sau khi chứng kiến cảnh ấy, làm sao nàng có thể vô tư thưởng thức bữa tiệc lộng lẫy trước mặt? Nhưng… dường như trong số những người tham dự, người cùng suy nghĩ với nàng lại chiếm số ít đến đáng thương, điều đó càng khiến Tamaki thêm phần thất vọng.

Ngoài ra còn có một lý do cá nhân hơn. Một tân binh trừ yêu sư chưa đầy một năm kinh nghiệm, chưa phân biệt nổi phải trái, lại là con gái nhà Hotoya… chính thân phận ấy mới là vấn đề.

「Quả là danh bất hư truyền! Thật khiến người ta kinh ngạc, ai ngờ được người nhà Hotoya trong lời đồn lại là một vị tiểu thư yêu kiều đến thế!!」

Vị danh sĩ cố ý đổi chỗ để ngồi đối diện nàng, vừa cười lớn vừa hào phóng rót rượu đầy chén của Tamaki. Nàng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Cuộc đối đáp kiểu này đã lặp lại đến cả chục lần, chỉ thay người mà thôi.

Cũng như vụ việc ở 「Mayoiga」 trước đây, vị thế của Tamaki chẳng khác nào con vịtmang theo hành lá trên lưng, sẵn sàng bị làm thịt. Một thiếu nữ từ vùng đất Hotoya phồn hoa, nổi danh khắp Bắc Thổ. Gương mặt nàng rõ ràng chẳng chút quen thuộc với những mưu toan xảo trá, vậy mà khi điểm thêm tài năng, nhan sắc và thành tựu của nàng, nàng chẳng khác gì một con mồi béo bở.

「Nn… nn, haa! Ha, haha…?」

「Hahaha. Tửu lượng khá lắm! Thật khiến người ta ganh tị. Nào nào, thêm một chén nữa!」

「Ưgh…?」

Cứ miễn cưỡng uống cạn chén rượu, gã danh sĩ kia lại đương nhiên rót thêm như viện binh tiếp sức. Trước đợt tấn công bất ngờ và chẳng chút thương tình ấy, trí óc Tamaki dần trở nên mụ mị trong men say, khả năng xử trí bình tĩnh cứ thế suy giảm. Ép rượu thật không tốt, tuyệt đối không tốt!

(N… Nn…?)

Không ít kẻ mang ý đồ xấu xa, muốn moi lấy lời đồng ý từ nàng, hoặc tệ hơn là chuốc say nàng để mượn cớ chăm sóc… Đối với họ, bảo rằng đừng lộ lòng tham e là quá khó, bởi nàng quả thực là một con mồi quá hấp dẫn.

Nhân tiện, việc Tamaki bị nhắm đến nhiều như vậy cũng bởi những nhân vật lớn như tiểu thư nhà Tachinbana và hai vị tiểu thư gia tộc Onizuki có vấn đề riêng. Tiểu thư nhà Tachibana mồm miệng quá sắc sảo, chỉ trong chớp mắt đã khiến người khác bị khuất phục. Đại tiểu thư gia tộc Onizuki lại tửu lượng quá cao, khiến kẻ định chuốc say nàng tự chuốc lấy thất bại, lần lượt bị đưa về phòng ngủ. Còn vị tiểu thư còn lại thì viện cớ kiêng khem mà chẳng thèm tham dự. Dẫu vậy, có tin đồn rằng đó chỉ là cái cớ, còn lý do thật sự mang màu sắc chính trị hơn… Dù sao đi nữa, đây chắc chắn là một phần khiến Tamaki thêm phần khốn khổ.

(Nếu giờ này có Suzune và những người khác ở đây thì…)

Nhìn xuống chén rượu đầy tràn, Tamaki thầm nghĩ. Nếu có Suzune, hẳn nàng ấy sẽ khéo léo xử lý đám khách khứa. Nếu có Iruka, có lẽ y sẽ mạnh mẽ chen ngang, biến mọi thứ thành trận đấu rượu. Hoặc giả như có người ấy thì…

「Nn…?」

Nghĩ đến đó, men say trong Tamaki bỗng tan biến trong chớp mắt. Nhưng là theo một cách chẳng mấy tốt đẹp.

Lời Iruka vô tình thốt ra trong lúc vội vã. Sự non nớt của bản thân đã đẩy y vào gian khó. Và cả mâu thuẫn nảy sinh giữa nàng với Suzune… sắc mặt Tamaki phản chiếu trong chén rượu trở nên u tối.

Đặc biệt là chuyện với Suzune, cả hai chẳng ai rõ ràng nói ra, bề ngoài vẫn giả vờ như thường lệ, nhưng… từ những chi tiết nhỏ trong hành động, cả hai đều hiểu. Họ đều ý thức được sự kiện ấy, nhưng lại chẳng thể thẳng thắn đối diện.

Như một vết thương bị che đậy, giả vờ không thấy. Như một thứ hôi thối bị đậy nắp… vì cả hai đều sợ hãi.

「…」

Xét theo vị trí của cả hai, có lẽ chính nàng phải là người mở lời trước. Nhưng… vừa bận rộn, vừa để thời gian trôi qua quá lâu. Chuyện vốn đã khó nói, theo thời gian lại càng thêm khó mở lời. Cuộc sống thường nhật được che đậy bằng sự giả tạo, giờ đào xới nó lên thì được ích gì?

Nếu bảo nàng chỉ đang trốn tránh hiện thực thì cũng đúng. Nhưng khát khao tìm bình yên trong cuộc sống ấy, có lẽ không chỉ là trách nhiệm của riêng Tamaki, mà là bản tính của con người.

「Hotoya-dono…? Người làm sao vậy?」

「Hả!? À, k-không, không có gì…」

Có lẽ vì nàng đã để lộ vẻ mặt nghiêm trọng làm hỏng không khí, vị danh sĩ đối diện nhíu mày khó hiểu, khiến Tamaki vội vàng che giấu. Nàng luống cuống định uống cạn chén rượu để lấp liếm, nhưng rồi lại cảm thấy quá sức, bàn tay khựng lại. Làm sao thoát khỏi tình cảnh này đây, nàng bối rối không thôi.

「Ôi chao, đây chẳng phải trưởng thôn Agata sao? Dạo này sao rồi. Vẫn khỏe chứ. Gần đây kinh tế thế nào rồi?」

Từ bên cạnh, một giọng nói quyến rũ chợt vang lên như thuyền cứu viện. Tamaki quay lại, thấy bóng dáng vị cố vấn đã lặng lẽ đổi chỗ từ bao giờ. Bà mỉm cười với Tamaki và vị danh sĩ.

「Ahaha… Đây chẳng phải cố vấn gia tộc Onizuki sao. C-chào, chào ngài…」

Trưởng thôn Agata gượng gạo nở nụ cười khó tả. Sự bối rối của ông ta tựa như kẻ tấn công bỗng thành kẻ bị tấn công.

(Nhớ ra rồi…)

Hắc Điệp Phu Nhân… Tamaki chỉ vừa biết đến danh xưng ấy của vị cố vấn cách đây không lâu. Nghe nói ngày trước bà từng là người rất tài giỏi, đến nay vẫn khiến người xung quanh e sợ bởi những mưu lược thời ấy.

…Nhưng với Tamaki, bà vẫn chẳng khác nào một góa phụ thích lo chuyện bao đồng, mang theo bầu không khí kỳ bí.

Trong lúc nàng còn mải suy nghĩ, chỉ sau vài câu trao đổi, trưởng thôn Agata đã vội vã rút lui. Dáng vẻ ấy chẳng khác nào kẻ đào tẩu. Liếc nhìn ông ta, Kochou lại mỉm cười, đứng bên cạnh Tamaki rồi cất lời.

「Xin lỗi vì đã chen ngang nhé? Trông con có vẻ khó chịu với rượu, ta sợ mình hơi thừa thãi chăng?」

「K-không, tôi rất cảm kích ạ. Đa tạ người.」

Trước lời Kochou, Tamaki thành thật bày tỏ lòng biết ơn. Dù không rõ ý định ra sao, nhưng ít nhất nàng đã được cứu giúp, cảm ơn là điều đương nhiên.

「Fufufu. Không sao đâu… Dẫu vậy, lẽ ra việc trợ giúp thế này là trách nhiệm của sư phụ con mới phải…」

Nói đoạn, Kochou đưa mắt về phía thượng tọa yến tiệc. Bà nhìn đoàn đại diện lên kinh, trong đó có trưởng quan trấn Shiraki đang trò chuyện gì đó. Bà nhìn đôi phu thê gia chủ gia tộc Onizuki. Ánh mắt ấy chẳng thể nói là thân thiện.

Onizuki Sumire, sư phụ dạy kiếm thuật cho Hotoya Tamaki, song chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Dù thỉnh thoảng tổ chức trà hội hay chăm sóc nàng, đó cũng chỉ là mức tối thiểu. Những điều sâu xa hơn như lẽ thường, cách hành xử, tâm thế của một trừ yêu sư, phu nhân gần như chẳng truyền đạt gì. Điều đó, cùng với tài năng bẩm sinh của Tamaki, đã tạo nên sự mất cân bằng trong tâm, kỹ và thể của nàng.

Kỹ thuật và thể chất vượt trội, nhưng tâm trí lại quá non nớt… theo một cách nào đó, đó là điểm chí mạng hơn cả.

「…Tamaki-san. Ta vẫn nghĩ con gái học kiếm thuật quả là nguy hiểm. Này, con có hứng thú với Thức Thần Thuật hay Chú Thuật gì không?」

「Ưm… cái đó…」

Trước lời khuyên của vị cố vấn còn lo lắng hơn cả sư phụ, Tamaki không thể trả lời rõ ràng. Có lẽ đó là lòng tốt. Nhưng… Tamaki đã học kiếm thuật từ khi còn ở nhà, lại khá tự tin với trình độ hiện tại, giờ bảo nàng chuyển sang một môn khác quả thực khiến nàng do dự… Tuyệt đối không phải vì nàng từng nghe giảng về mấy môn đó mà không hiểu nổi rồi bỏ cuộc. Tuyệt đối không.

「Fufuì. Xin lỗi vì đột nhiên nói thế… Nhưng ta tin nếu là Tamaki-san, chắc chắn con cũng sẽ thành công trên con đường khác. Hơn nữa, hiện ta có một đồ đệ, nếu có đối thủ xứng tầm, cả hai có thể cùng rèn giũa lẫn nhau, con thấy sao?」

「Ý người là Shirawakamaru-kun sao? Nhưng…」

Bản thân thì không sao, nhưng liệu cậu ta có ghét nàng không? Hình như đoán được nỗi lo ấy, Kochou dịu dàng mỉm cười.

「Không thể nào có chuyện đó đâu. Ừm, có thể đứa nhỏ đó hơi ghen tị một chút… nhưng chỉ là nhất thời thôi. Ta tin nó sẽ hiểu. Ta sẽ khiến nó hiểu. Nếu cần, ta sẽ đích thân thuyết phục.」

Kochou cười sâu hơn. Cười lớn. Nụ cười thân thiện mà đầy ẩn ý. Có phải nàng lầm không, nàng thấy thứ gì đó đen tối như rỉ ra sau lưng bà? Một áp lực nào đó. Áp lực chẳng lành. Liếc nhìn, nàng thấy Shirawakamaru bất giác rùng mình. Cậu ta ngó quanh, như thể tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. May mà cậu chưa nhận ra phía này.

「K-không đâu ạ! Đến mức đó thì hơi quá…!!?」

「Fufu. Ta đùa hơi quá rồi nhỉ? Chỉ là đùa thôi. Đùa thôi.」

「Đ-đùa…?」

Khí tức bất an tan biến trong chớp mắt, khiến Tamaki ngẩn người. Nàng vừa bị trêu đùa sao? Không, nhưng cảm giác vừa rồi rõ ràng rất chân thực… Tamaki chỉ biết bối rối, chẳng phân biệt nổi thật giả.

「Hiếm có dịp lễ mừng thế này, hãy để lo lắng lại sau. Đêm nay cứ ăn uống vui vẻ đi nào? Này, món ăn kia thế nào? Hay mấy món này? Nếu thích món nào, ta sẽ hỏi cách làm từ nhà bếp cho con sau nhé?」

「Ah, cảm ơn ạ!」

Ý bà là để nàng dùng làm tài liệu luyện nấu ăn như đã hứa trước đó. Trước sự chu đáo ấy, Tamaki chân thành bày tỏ lòng cảm kích.

「Không sao đâu, đừng bận tâm… Ara, món này trông ngon quá.」

Mỉm cười trước lời cảm ơn của Tamaki, Kochou bất chợt để mắt đến một món ăn trước mặt. Đó là mì lúa mạch. Một loại bánh ngọt ngoại quốc làm từ bột mì nhào thành sợi như dây thừng rồi chiên lên. Hình như còn được ngâm mật ong và rắc bột đậu nành rang.

「Đúng là hấp dẫn. Để ta lấy cho.」

Phái nữ thường thích đồ ngọt, Tamaki đồng tình với Kochou, đưa tay lấy đôi đũa gắp để múc món ăn ra đĩa… thì tay nàng chạm phải tay ai đó.

「Eh!?」

「Ôi, thật thất lễ.」

Tamaki giật mình, người đàn ông chạm tay nàng liền cung kính xin lỗi.

「À, không. Là tôi mới…」

「Do tôi vô ý chạm vào tiểu thư, lỗi ở tôi, người không cần xin lỗi… Tiểu thư là gia nhân gia tộc Onizuki, phải không?」

「Ừ… vâng. Còn ngài là…」

Suýt thốt ra một từ không hợp lễ nghi, Hotoya Tamaki vội sửa lại, quan sát dáng vẻ đối phương. Bấy giờ nàng mới nhận ra đối phương không phải là địa chủ, thương gia hay trừ yêu sư bình thường.

「Từ Bang Saeki, trợ lý của Bang chủ, tên gọi Setsunno. Rất hân hạnh được gặp.」

Người đàn ông có lẽ chưa đến ba mươi tuổi, sau khi xưng danh phận liền một lần nữa cúi đầu cung kính.

「Tôi là Hotoya Tamaki, gia nhân Onizuki… Ngài cứ lấy trước đi, không sao đâu.」

Dù thân phận không quá chênh lệch, để đối phương xưng tên mà mình không đáp lại thì dù trong tiệc thoải mái cũng là thất lễ. Tamaki cũng tự giới thiệu, đồng thời nhường quyền dùng đũa.

「Đa tạ… Là do công chúa yêu cầu.」

Nói rồi, y múc ba, bốn sợi mì lúa mạch ra đĩa, cúi chào rồi rời đi.

「Công chúa?」

「Là công chúa của tộc Saeki Shirainu đấy. Kia kìa…」

Đang lẩm nhẩm lời người đàn ông, Kochou chỉ tay cho Tamaki thấy. Ở một góc yến tiệc, nơi đám người Emishi mặt mày cau có tụ tập, có một bức rèm tre đang đứng sừng sững.

Bà chỉ vào bóng người nhỏ nhắn in trong bức rèm.

「Đó là…」

「Công chúa Tamamo… hình như thế nhỉ?」

Saeki Tamamo… Tamamo-hime. Con gái của Bang chủ Saeki, hay nói đúng hơn là thủ lĩnh triều thần Emishi của tộc Saeki Shirainu. Công chúa. Được vây quanh bởi thị nữ và thuộc hạ, nàng ta chỉ chào hỏi qua rèm với trưởng quan trấn và gia chủ gia tộc Onizuki, rồi từ đó chẳng nói chuyện với ai, chỉ ngồi im, thỉnh thoảng dùng trà hay bánh.

「Thật là cao ngạo quá mức. Ngay cả lời chào của ta cũng không được chấp nhận… Chỉ là một công chúa man tộc Emishi thôi mà.」

Che miệng bằng tay áo, Kochou thì thầm, lộ rõ vẻ khó chịu. Trong văn hóa xứ Phù Tang, chào hỏi phép tắc lễ nghi. Với Kochou, việc đích thân đến chào mà bị đám thuộc hạ chặn lại đủ khiến lòng tự tôn của bà tổn thương sâu sắc.

「Điều đó…」

Trước sự bất mãn của Kochou, Tamaki không thể lập tức đồng tình. Nàng vẫn nhớ những câu chuyện cổ nghe bên giường thuở nhỏ. Với người vùng Bắc Thổ, Emishi bị cảnh giác chẳng kém gì yêu quái, dù là triều thần thì định kiến cũng chẳng thể xóa bỏ hoàn toàn. Nàng hiểu được nhận thức ấy. Nhưng… với Tamaki có bạn thân cũng là người Emishi, nàng không thể gật đầu, dù chỉ là hình thức, trước lời khinh miệt chỉ vì xuất thân.

「…Này, Tamaki-san. Con có biết vì sao công chúa kia lại đi cùng quân đội Emishi không?」

「Eh…?」

Không rõ có biết tâm tư Tamaki hay không, Kochou chợt hỏi nàng với vẻ thích thú, vừa hỏi vừa ghé sát mặt.

「Chính thức thì, đạo quân đóng ở bãi đất trống trong thành là để bảo vệ vùng Trung Thổ… nhưng thực ra là để hộ tống đấy, con biết không?」

「Hộ tống?」

「Ừ… Hộ tống công chúa để dâng lên Thiên Hoàng đấy.」

Trước lời tiết lộ đầy giễu cợt của vị cố vấn, Tamaki không khỏi mở to mắt kinh ngạc.

「!!? N-nhưng, hình như Thiên Hoàng hiện tại…」

Thiên Hoàng đương triều của Phù Tang quốc, Thiên Hoàng Seirei, nghe nói là một thiếu niên không cách biệt tuổi tác bao nhiêu so với Tamaki. Sau khi Thiên Hoàng tiền nhiện đột ngột băng hà, con nối dõi trực hệ còn trong tã được tôn lên ngai. Chỉ là con rối của đám đại thần, tồn tại để đóng dấu… đó gần như là sự thật ai cũng biết.

Dẫu vậy, điều ấy cũng từng xảy ra với phần lớn các đời đế vương, nên bản thân nó không phải vấn đề lớn. Điều mà thiên hạ chú ý hơn cả là vị trí Hoàng hậu, hay còn gọi là phi tần, vẫn để trống.

Khi đương kim Thiên Hoàng được lập, ngài còn quá nhỏ, đó là một lý do. Vì không ai biết vị Thiên Hoàng trẻ tuổi có thể qua đời bất cứ lúc nào, vội vàng lập hậu có thể thành công cốc. Ngay cả các công khanh trong triều cũng chẳng có nhiều công chúa đủ tư cách làm Hoàng hậu.

Dù nguy cơ Thiên Hoàng băng hà đã giảm, vị trí ấy vẫn trống rỗng vì tranh đấu chính trị. Các danh gia quyền thế kiềm chế lẫn nhau, khiến Thiên Hoàng phải cô đơn trong một thời gian dài. Nghe đâu hậu cung gần như chẳng có ai, ra vào cũng vắng tanh.

「…Có đủ loại tin đồn đấy, con biết không? Như là ngài đã có người trong mộng bí mật, hay các công chúa từng gặp đều lần lượt chết kỳ lạ, thậm chí còn bảo ngài thích nam nhân nữa cơ?」

Không rõ do bản tính phụ nữ hay chỉ là tò mò con người, Kochou thì thầm những tin đồn ấy vào tai Tamaki đầy thích thú. Nhờ tiếng ồn xung quanh, chắc chẳng ai nghe thấy, nhưng đây quả là chủ đề nhạy cảm.

「Ưm… cái đó…」

「Và này nhé? Chưa từng có chuyện con gái Emishi được vào hậu cung, huống chi làm Hoàng hậu. Nghe đồn Tả Đại thần đã bàn với thủ lĩnh Emishi. Đổi lấy việc cung cấp quân, họ đòi đưa công chúa vào gả cho Thiên Hoàng. Khi Tả Đại thần mang đề xuất về, triều đình dậy sóng…」

Đặc biệt, Thái Chính Đại thần kiêm Nhiếp Chính và Hữu Đại thần phản đối dữ dội, nhưng… cuối cùng họ đồng ý để nàng ta vào hậu cung, không phải Hoàng hậu.「Dù sao thì, với đám Emishi, đây chẳng phải chuyện vui. Có lẽ đó là lý do thái độ công chúa kia như vậy?」

「V-vâng, ra vậy…」

Vị cố vấn kết thúc bằng tiếng hừ mũi, như thể chế giễu tình cảnh ấy. Tamaki không thể hiện lập trường rõ ràng, chỉ đáp lại một cách an toàn. Vừa trả lời, nàng liếc mắt về phía rèm tre lần nữa. Người đàn ông ban nãy đang dâng đĩa cho công chúa. Qua khe rèm, một bóng dáng mảnh mai nhận lấy đĩa…

「…」

Nghĩ đến áp lực đè nặng lên bóng hình ấy, Tamaki không khỏi cảm thấy đồng cảm. Có thể là thất lễ, nhưng nàng bất giác chồng lấp nó với những cảm xúc nặng nề của chính mình.

…Ngày mai, nàng sẽ thẳng thắn nói chuyện với Suzune. Hít một hơi sâu, Tamaki hạ quyết tâm.

Chắc chắn, so với tâm trạng của vị công chúa kia, hoàn cảnh của nàng vẫn còn may mắn hơn rất nhiều…