Sau khi được thầy cô sơ cứu xong, chúng tôi tạm thời được cho về. Cả hai đã phải giải thích ngọn ngành câu chuyện.
Vài ngày sau, một cuộc họp phụ huynh được tổ chức, có mặt đầy đủ cha mẹ của tôi, của cô và cả cha mẹ của đứa trẻ đã dùng kéo làm tôi bị thương.
"Hôm nay, chúng tôi mời các vị phụ huynh cùng các em học sinh có mặt ở đây để làm rõ nguyên nhân dẫn đến vết thương của em Yuuto."
Các thầy cô giáo đều nghiêm túc nói.
Thế là, chúng tôi bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc: chuyện cô bị bắt nạt từ trước đến nay, và cả việc tôi vào can ngăn rồi vô tình bị kéo sượt qua mặt.
Nghe xong, mẹ của cậu bé kia liền gào lên.
"Con trai tôi không đời nào làm chuyện đó! Chắc chắn hai đứa này đang nói dối!"
Bà ta trở nên cực kỳ kích động.
"Vậy phiền chị giải thích tại sao con trai tôi lại có một vết sẹo trên mặt được không?"
Mẹ tôi, dù giọng nói vẫn trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại đầy tức giận, lạnh lùng hỏi lại.
Thật ra, mẹ tôi đã biết tỏng. Mẹ biết trường mẫu giáo này có lắp camera an ninh, và mẹ cũng đã xem đoạn băng ghi lại cảnh tôi bị thương từ trước đó. Bà mẹ kia, vì không biết điều này nên vẫn tiếp tục la lối.
Bất chợt, mẹ của Yuuka lên tiếng.
"Vậy chúng ta có thể xem lại camera giám sát được không ạ? Tôi tin là mọi chuyện đều đã được ghi lại cả."
Ngay khoảnh khắc ấy, sắc mặt của bà mẹ kia đột ngột thay đổi.
"Đâu… đâu cần phải làm đến mức đó! Chỉ là chuyện con nít cãi nhau thôi mà!" Bà ta lắp bắp, trông vô cùng bối rối.
"Chính vì là chuyện của con nít, chúng ta lại càng phải làm cho ra lẽ." Mẹ của cô ôn tồn đáp lại.
"Người lớn phải xác định rõ ai đúng ai sai và chỉ dạy cho các cháu, như vậy mới tốt cho sự phát triển của chúng sau này."
Bà nói một cách rất nhẹ nhàng, như để làm chúng tôi đỡ sợ vậy.
Thế nhưng, cậu bé kia vẫn im lặng.
"Nếu cứ thế này thì cũng không giải quyết được gì. Chúng ta hãy cùng xem lại camera nhé, thưa các vị."
Ngay khi thầy giáo vừa dứt lời...
"Là cháu đã làm bạn Yuuto bị thương ạ."
Cậu bé kia cúi đầu nhận lỗi. Lý do là vì cậu bị mẹ dặn phải im lặng. Nếu không nghe lời thì sẽ bị đánh, nên cậu không còn cách nào khác. Nhưng dường như sự chịu đựng của cậu bé đã đến giới hạn.
Sau đó, bọn trẻ chúng tôi được đưa ra ngoài để người lớn tiếp tục bàn chuyện. Yuuka vẫn cứ bám riết lấy tôi. Dù hơi khó cử động, tôi cũng chẳng phàn nàn lời nào.
Một lúc sau, cha mẹ chúng tôi bước ra. Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, mẹ cô đã thốt lên: "Ara? Lạ thật nhỉ, Yuuka lại bám dính lấy người khác ngoài gia đình mình cơ đấy?"
Bác ấy vừa dứt lời, cô liền áp má mình vào má tôi từ phía sau, cọ cọ một cách nũng nịu.
Ánh mắt của hai bà mẹ khi nhìn chúng tôi lúc ấy… ấm áp vô cùng.