Lên cấp hai, cô vẫn không hề thay đổi cái thói quen bám dính lấy tôi.
Bước vào tuổi dậy thì, tất cả chúng tôi đều đã lớn phổng lên, thay đổi rất nhiều.
Đầu tiên là Kouhei. Cậu ta trổ mã thành một chàng trai vô cùng khôi ngô, tuấn tú. Mới học năm ba cấp hai mà đã cao tới mét tám. Cậu và Kaori cũng đã chính thức hẹn hò từ khi vào trường. Hai người họ lúc nào cũng như hình với bóng, thỉnh thoảng lại tạo ra một bầu không khí ngọt đến tiểu đường.
Tiếp đến là Kaori. Vốn đã có nét, cô bạn giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc đen thẳng mượt càng làm tôn lên vẻ đẹp thuần Nhật của cô. Kaori cũng cao lớn chẳng kém, với chiều cao mét bảy, thân hình cũng ngày một ra dáng thiếu nữ. Có lần, cô còn thì thầm vào tai tôi rằng bản thân đã tới cúp E.
Riêng Yuuka, chiều cao của cô dường như không thay đổi nhiều, chỉ dừng ở mét bốn hai. Nhưng vì gương mặt vốn xinh đẹp tựa búp bê, cô được mọi người trong trường đặt cho biệt danh là “Nàng tiên băng giá”. Lý do là vì cô rất nổi tiếng với các bạn nam, và khi biết cô chưa hẹn hò với ai, rất nhiều người đã đến tỏ tình. Thế nhưng tất cả những gì họ nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh như băng của cô, thậm chí còn chưa nói hết câu thì cô đã quay lưng bỏ đi.
Những bạn nữ trong trường khi thấy cảnh cô thân mật với tôi thì đều hiểu rằng chẳng có cơ hội nào cho những tên đó, nên theo lời Kaori, họ chỉ biết thương hại cho những chàng trai đến tỏ tình với cô. Thỉnh thoảng, có kẻ bị từ chối rồi quay sang nói xấu tôi, kiểu như tôi thì có gì hơn họ. Mà hình như vừa nói xong là bị đấm vào mồm ngay.
Có lẽ mọi chất dinh dưỡng của Yuuka đều dồn vào vòng một hay sao đó. So với vóc người nhỏ bé, bộ ngực của cô phát triển một cách phi lý. Kaori kể rằng cô đã mặc tới cúp G mà vẫn cảm thấy hơi chật. Và tôi, ngày nào cũng phải chịu đựng “gánh nặng” ấy áp vào lưng, cực kỳ khổ sở.
Bản thân Yuuka thì dường như chẳng hề hay biết. Tôi chỉ muốn đấm cho mình một phát vì đã từng ngây thơ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thay đổi khi cô bước vào tuổi dậy thì.
Có lần tôi đã thử nói với Yuuka rằng hãy ngừng việc ôm ấp hay cọ má vào tôi đi. Ngay lập tức, cô nhìn tôi với vẻ mặt như thể tận thế đến nơi, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ. Thế là tôi đành phải rút lại lời nói của mình. Và cô lại ôm chầm lấy tôi, tiếp tục cọ má. Chính vì những cảnh tượng như vậy mà tôi luôn bị các bạn nam trong trường nhìn bằng ánh mắt vừa ghen tị vừa căm phẫn, đó cũng là lý do tôi có rất ít bạn bè.
Chúng tôi thuận lợi vượt qua kỳ thi và cùng đỗ vào một trường cấp ba. Để ăn mừng, cha mẹ Yuuka có đặt một chiếc bánh kem. Họ nhờ tôi trông chừng cô trong lúc ra ngoài lấy bánh.
Sau một hồi, chuông điện thoại nhà tôi reo lên. Khi tôi nhấc máy, đầu dây bên kia lại là của bệnh viện.
Họ báo rằng… Cha mẹ của Yuuka vừa gặp tai nạn.