Ngay khi nhận được tin cha mẹ Yuuka gặp nạn, chúng tôi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Nguyên nhân là do một chiếc xe khác đã vượt đèn đỏ và đâm thẳng vào xe của họ. Cha mẹ cô đã qua đời ngay tại hiện trường. Khi chúng tôi đến nơi, mọi chuyện đã quá muộn.
Yuuka chỉ đứng đó, ngây ngốc nhìn, dường như không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của cha mẹ, cô khuỵu ngã xuống sàn.
"Ba ơi… Mẹ ơi…" Cô khẽ gọi tên họ, rồi lặng lẽ khóc trong tuyệt vọng.
Tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó, chỉ là ôm chặt lấy cô.
Tang lễ của cha mẹ Yuuka được tiến hành ngay sau đó, với sự có mặt của gia đình tôi, gia đình Kouhei, gia đình Kaori và họ hàng của cô.
Vấn đề lớn nhất lúc này là tương lai của Yuuka. Không một ai trong họ hàng muốn nhận nuôi cô, họ xem cô như một gánh nặng. Ông bà cô thì sống bằng lương hưu, không đủ điều kiện tài chính để nuôi nấng một đứa trẻ nên đành phải ngậm ngùi từ chối.
Đúng lúc đó, một cặp vợ chồng hớt hải chạy vào.
"Kouichi-san, nhanh lên nào, mọi người đang bàn chuyện cả rồi!"
"Anh biết, nhưng cho anh thở chút đã chứ, anh đuối lắm rồi."
Một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông mập mạp bước vào.
"Chào chú Kouichi, lâu quá không gặp. Chú vẫn phong độ như ngày nào nhỉ."
Tôi lên tiếng chào người chú họ mà tôi quen biết.
"Ái chà, thằng nhóc Yuuto láu cá đây mà. Lớn quá nhỉ. Yuuka đâu rồi cháu?"
Chú Kouichi tìm kiếm cô. Khi thấy cô đang nấp sau lưng tôi, chú nói.
"Yuuka, lâu rồi không gặp. Cháu còn nhớ chú không?"
Cô khẽ gật đầu.
"Tốt quá rồi. Yuuka này, nếu cháu không chê, cháu có muốn về sống với vợ chồng chú không?"
Nghe chú Kouichi nói vậy, cô liền lắc đầu nguầy nguậy.
"Cháu không muốn xa Yuuto."
Câu nói của cô khiến chú Kouichi bật cười thành tiếng.
"Ra là vậy. Cháu được yêu quý quá nhỉ, Yuuto."
Sau đó, chú Kouichi quay sang bàn bạc gì đó với cha mẹ tôi.
"Vậy quyết định thế này nhé." Chú nói.
"Về mặt giấy tờ, chúng tôi sẽ là người giám hộ cho Yuuka. Nhưng sau khi được cha mẹ Yuuto đồng ý, con bé sẽ sống cùng nhà với Yuuto. Thấy sao?"
Bất ngờ là cha mẹ tôi cũng đồng ý chăm sóc cho cô.
"Không vấn đề gì." Mẹ tôi nói.
"Con bé cũng như con gái của chúng tôi vậy. Tôi tin nếu ở vào hoàn cảnh ngược lại, anh chị ấy cũng sẽ làm như thế."
Nhờ lời đề nghị của cha mẹ tôi, tình hình của Yuuka đã được giải quyết.
Ngay ngày hôm sau, đồ đạc cá nhân của cô được chuyển đến căn phòng ngay cạnh phòng tôi. Hai đứa cũng đã giải thích với nhà trường và thu xếp để tài liệu của cô được gửi về địa chỉ nhà tôi.
Cuộc sống chung của chúng tôi đã bắt đầu như thế.