Tôi có một cô bạn thanh mai trúc mã.
Cô có một mái tóc màu bạch kim dài và đẹp đến lạ thường, một màu tóc hiếm thấy ở Nhật. Gương mặt cô rất dễ thương, tôi đã luôn muốn được làm thân với cô, nhưng dường như thế giới xung quanh lại chẳng hề nghĩ vậy.
"Sao mày lại khác màu tóc với bọn tao nhỉ?"
Đó là thứ logic độc ác chỉ có ở trẻ con, cái suy nghĩ muốn loại trừ bất cứ ai khác biệt với chúng.
"Ê, dừng lại coi! Không thấy người ta đang khó chịu à!"
Tôi hét lên, đuổi đám bắt nạt đi. Lũ trẻ kia liền chạy đi mất.
"Cảm ơn cậu… nhưng đừng có lo chuyện bao đồng nữa."
Cô cảm ơn tôi. Tuy nhiên có lẽ câu nói ấy đã chạm vào tự ái của tôi hay sao đó, mà kể từ dạo ấy tôi chẳng còn giúp cô bé bị bắt nạt ấy nữa.
Từ đó, cô liên tục bị bắt nạt. Chúng viện đủ thứ cớ, khi thì vì màu tóc, lúc lại bảo cô hỗn xược, để rồi lại tiếp tục làm bắt nạt cô.
Cho đến một ngày nọ—
"Tao ghét cái màu tóc này của mày."
Một đứa trong bọn chúng nói, tay lăm lăm cây kéo định cắt phăng mái tóc của cô.
"Dừng lại! Đừng cắt tóc của tôi!"
Cô ra sức chống cự, nhưng liền bị mấy đứa con trai khác giữ chặt lại.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi liền lao tới đấm thẳng vào mặt tên cầm kéo.
"Dừng lại ngay! Một đám con trai các người xúm lại bắt nạt một đứa con gái, giờ còn định cắt tóc của người ta nữa hả?"
Cú đấm của tôi khiến thằng nhóc đó ngã lăn ra đất. Thấy đồng bọn bị đánh, những đứa đang giữ cô liền hoảng sợ bỏ chạy. Tên bị đấm thì mếu máo như sắp khóc.
"Mày… mày dám đánh tao!" Đôi mắt nó rực lên vì tức giận.
"Lần này mày quá trớn rồi." Tôi thở dài, ra vẻ người lớn. "Cũng may là không xảy ra chuyện gì lớn."
"Mày, tao sẽ không tha cho mày!" Nó hét lên rồi vung kéo về phía tôi.
"Này, nguy hiểm lắm đấy. Dừng lại coi!"
Tôi vội ngăn lại, tóm lấy cổ tay nó, nhưng mũi kéo sắc lẹm đã sượt qua má tôi. Máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương. Thấy máu, thằng nhóc kia sợ hãi tột độ rồi cắm đầu bỏ chạy.
Còn về phần cô gái kia—
"Máu… máu chảy kìa! Uwaaaah…!"
—Cô bật khóc nức nở.
"Không sao đâu, chỉ là sượt qua chút thôi mà."
Tôi mỉm cười để trấn an cô.
"Cảm ơn cậu… Tớ đã sợ lắm…"
Ngay sau đó, các thầy cô cũng có mặt và sơ cứu vết thương cho tôi.
Và trong suốt khoảng thời gian đó, cô cứ nép chặt vào lưng tôi, không rời nửa bước.