Qua khung cửa sổ hé vạch, ánh sao nơi trời đêm xa xăm kia đang hết sức nhẫn nại, kìm nén nỗi khó chịu vì bị buộc phải quan sát hình ảnh hai cá thể vừa tranh luận với nhau, vừa in bóng hình lộn xộn lên cái nền phòng cực kỳ bé nhỏ.
“Làm gì mà căng thẳng thế nhỉ? Sao cậu không thử quy đổi chỗ tiền kia ra vàng đi chàng trai trẻ?” Thần đèn càm ràm. “Cậu nên biết rằng mỗi điều ước đều cần có cái giá theo nó. Thêm nữa là từ hàng ngàn năm về trước, ta đã lấy mấy con số ấy đối chiếu theo bản vị vàng nhằm tránh bị trượt giá từ những đồng tiền ngờ nghệch của loài người. Nói cho đơn giản, tuy số to đấy song năm mươi nghìn yên thì cũng chỉ tương khoảng hai chỉ và đâu có đắt đỏ đến mức khiến cậu kinh ngạc vậy?”
“Không phải! Là người Nhật nên tôi đương nhiên biết rõ điều đó...!” Tôi lắc đầu. “Ý tôi là, tại sao việc giải cứu thế giới…”
Đang nói dở, tự dưng trong đầu tôi lại nảy ra một ý tưởng hay ho. Xem chừng, tay thần đèn với tính cách phóng đãng kia hoàn toàn không hề thấu hiểu hay quan tâm về những vấn đề mà con người thực sự cho là nghiêm trọng. Tốt nhất, tôi nên mặc kệ để Seirei nghĩ rằng cái công việc thiết lập nên hòa bình cho nhân loại chỉ tốn kém vỏn vẹn năm mươi ngàn yên có khi lại là một điều hay.
Thêm nữa, như đã biết được từ trước, nếu tôi ước có khả năng đánh bóng thiên tài của Hideki Matsui thì nhiều khả năng, tôi sẽ bị tước đi mất... tri kỷ vắt vai đầu tiên của cuộc đời. Vâng! Cho dù là ở hiện tại, tôi cũng chẳng có tri kỷ nào song nếu cần phải lựa chọn thì tôi cho là bản thân đã thực sự tìm thấy thứ cần làm.
Đúng vậy! Điều ước đầu tiên của tôi nhất định phải là hòa bình cho nhân loại.
Tại sao ư? Lẽ dĩ nhiên, tôi không hề bị ảnh hưởng bởi những tên ngốc trong phim ảnh hoặc truyện tranh, những gã vốn dĩ luôn luôn bị tác giả áp đặt lối suy nghĩ bắt buộc phải trở thành anh hùng cứu rỗi nhân loại. Ý tưởng của tôi cao xa hơn nhiều. Cái đích tôi thực sự mong muốn là xây dựng nên thứ nào đó thật sự giá trị, thậm chí, giá trị nhất trong số mọi loại điều ước mà con người ta có thể nghĩ ra. Ý tôi là, nếu ta chỉ dám ước dăm ba điều nhỏ nhoi nhằm cầu mong cái giá phải trả thật rẻ mạt thì rồi rốt cuộc, tất cả những gì nhận về cũng chỉ là một sự lãng phí điều ước mà thôi. Bởi lẽ đó cho nên, nếu có cơ hội hiện thực hóa một điều gì đấy cực kỳ vĩ đại, đủ khả năng thay đổi vận mệnh của cả thế giới với chỉ vỏn vẹn năm mươi ngàn yên thì tại sao ta lại không nên làm cơ chứ?
“Ê này chàng trai trẻ!” Thần đèn phả giọng ngang mang tai tôi. “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“À…!” Tôi lau mồ hôi. “Tôi đang ngẫm nghĩ là bản thân vẫn muốn được tự mình trải nghiệm mấy cái vụ gọi là... tình bạn tri kỷ trong đời sống trung học...” Bẽn lẽn nửa giây, tôi bèn hắng giọng. “Nói cho gọn, tôi sẽ dành điều ước biết đánh bóng giỏi như Hideki Matsui cho tương lai sau này.”
“Vậy hả?” Seirei nghiêng đầu băn khoăn. “Thế cậu muốn điều ước đầu tiên của bản thân là gì?”
“Hòa bình nhân loại!” Tôi nói nhanh như điện. “Ý tôi là, điều ước đầu tiên của tôi là thiết lập lên một nền hòa bình cho toàn bộ nhân loại.”
“...”
Một cơn gió rét len lỏi qua khe cửa sổ, đột ngột ùa vào khiến tôi cóng lạnh. Chẳng chịu biến mất, chúng liên tục dấn sâu vào mọi khoảng lặng, nghênh ngang bao bọc lấy hai cá thể bên trong rồi thổi bạt đi bao sự điềm tĩnh còn cố gắng bám trụ. Và thế là, sau vài giây mất sạch kiên nhẫn, gã thần đèn bỗng đột ngột lên tiếng.
“Tốt thôi” Seirei nhìn tôi đầy hoài nghi “Nhưng sao ta không cảm thấy là cậu sẽ có đủ năm mươi ngàn yên nhỉ?”
“Ông cần nó ngay bây giờ sao?” Tôi giật mình, tay vội quờ quạng vào túi quần theo phản xạ. “Tại... ông biết đấy, tôi vốn lúc nào cũng... rỗng túi.”
“Rỗng túi?” Thần đèn bay một vòng quanh tôi, cặp mắt hối thúc. “Nếu cậu không chồng đủ năm mươi ngàn yên ngay bây giờ và ngay tại đây thì tất nhiên ta không thể nào hiện thực hóa nổi điều ước ấy đâu.”
“Cho tôi... nợ nhé?” Tôi gãi đầu. “Dù gì thì ông cũng là kẻ toàn năng nhất trái đất cơ mà.”
“Không được là không được!” Seirei cao giọng. “Luật mà đấng tối cao đã giao phó cho thần đèn ghi rõ là không được.”
“Thật nhảm nhí!” Tôi tức tối giãy nảy. “Ông là thể loại thần đèn kiểu gì vậy? Tại sao hiện thực hóa điều ước giờ lại giống với việc buôn bán ngoài chợ trời thế?”
“Thưa cậu Takehide.“ Seirei hướng ánh nhìn uy nghi về phía tôi. “Ta là kiểu thần đèn sẽ luôn luôn tôn trọng luật lệ đề ra. Dù cho cậu có là tỷ phú, vua chúa hay học sinh cao trung đi chăng nữa thì cũng không thể vì thế mà sai khiến ta làm trái luật được.”
Nghe câu giải thích khá kỳ quặc mà tay thần đèn vừa giãi bày, rốt cuộc tôi cũng đành đầu hàng và ngồi thụp xuống cùng khuôn mặt rũ rượi. Thế rồi, sau một buổi tiếp xúc với vô số điều lạ từ cái gã mang thân hình xanh dương phát sáng rực rỡ ấy, cuối cùng hết thảy chúng đã khiến tôi phải cảm thấy thực sự mệt mỏi mà nằm bệt ra thềm phòng.
“Tốt thôi!” Miệng vừa khẳng định, tôi vừa đường đột giương năm ngón tay thẳng băng lên trần nhà. “Nếu năm mươi ngàn yên là tất cả những gì ông cần thì nhất định ngày mai, tôi sẽ kiếm về cho đủ.”
“Ta cũng hy vọng vậy.” Seirei nghiêng đầu.
Buổi sáng hôm sau, mặt trời cố gắng vươn mình qua qua các tầng mây, tách bước với đám học sinh lề mề đang chạy vội vã phía dưới. Ánh nắng tinh tươm buổi sớm thì chậm chạp hơn, rốt cuộc chỉ biết lặng lẽ chiếu rủ thứ màu trầm nâu lên những mái ngói sắp xếp lô xô. Tại nơi ngay ngắn vừa khít tầm mắt, các tán cây anh đào thì đã lớn căng phồng, y thể sắp vỡ tung ra thành vô số sắc trắng rực rỡ.
Xuống ga tàu điện, tôi bồn chồn tới trường với mong muốn tìm các mối quan hệ. Ngưỡng tưởng sẽ dễ dàng song, việc kiếm cho đủ năm mươi ngàn yên kỳ thực mà nói vẫn thật khó khăn hơn hẳn so với chính kế hoạch tôi từng mường tượng. Và cho dù đã cố gắng thuyết phục đủ mọi lý lẽ, những đứa bạn cùng lớp tôi cứ đều tìm cách lũ lượt lắc đầu né tránh.
Tan tầm, vào thời điểm chán ngắt này, theo đúng thời khóa biểu thì tôi cần tới văn phòng câu lạc bộ “Hội nghiên cứu thiên văn Todai” để sinh hoạt. Quyết định đi tới cuối dãy hành lang vắng lặng đến rợn người, tôi dừng bước, bắt lấy nắm cửa nhằm mở ra cái thế giới nặng nề phía trước.
“Xin chào!” Tôi khẽ giương nhẹ tay lên, tìm cách ra dấu với các thành viên còn lại.
Gian nhà vẫn sáng lấp lánh, ánh nắng chiều trong trẻo bẽn lẽn men theo chiều gió, cắt ngang dọc và xiêu vẹo qua các vách tường chật hẹp. Mọi thứ có vẻ vẫn vậy. Bàn ghế lộn xộn, giá tủ chất hàng đống địa đồ lỉnh kỉnh. Tấm bảng xanh xao chứa đầy nét phấn xám ngắt. Những dòng viết vội, uốn lượn ngoằn ngoèo tựa như cơn ác mộng dài dai dẳng ấy thật dễ dàng làm nổi bật lên cái sự cẩu thả vốn lúc nào cũng muốn ngự trị nơi đây.
Phía góc phòng, sát rạt nơi mé cửa sổ lớn nhất, chủ nhiệm Haruko vẫn điềm nhiên gục đầu xuống mặt bàn ngủ gật. Còn tại dãy ghế chuếnh choáng gần tôi lúc này, cô nàng Miya lại đang say sưa tạo dáng soi gương với vuốt tóc.
“Cậu tới muộn!” Miya lên tiếng xé tan bầu không khí yên ắng. “Mà dù sao đối với cậu, sớm hay muộn cũng chả mấy quan trọng lắm nhỉ?”
“Tự dưng tớ bận nhiều việc thật.” Chọn lấy cái ghế đẩu nâu xám gần nhất, tôi lững thững ngồi thụp xuống.
“Ê này, cậu thấy gương mặt tớ hôm nay thế nào?” Giống mọi khi, Miya lại quay sang hỏi dồn tôi về tình hình dung mạo của cô nàng. Thói quen cố hữu đó sở dĩ được thành hình là do Miya đang mắc hội chứng sợ bị... lạc mất khỏi thế giới. Tôi cũng chẳng hiểu sao cô nàng lại quan niệm vẻ bề ngoài của con người lại là thứ giúp cho ta không bị “lạc”. Rõ rành rành rằng, người con gái ngây thơ đối diện với tôi lúc này đã đọc quá nhiều tạp chí nhăng cuội rồi.
“Ôi dào, quan trọng gì đâu.” Tôi tặc lưỡi cho qua truyện. “Theo tớ, chuyện nhận thức luận giữa đời thường thực là mấy thứ tầm phào.”
“Takehide đúng là chẳng biết gì sất. Đó mới đúng là điều đáng lưu tâm nhất trong thời đại này thì có.” Bỏ mặc vẻ ngoan cố của tôi, Miya lại bắt đầu màn say sưa thuyết giảng về mấy chuyện chỉ có trong sách khoa học đời sống.
“Cậu chẳng bao giờ hiểu nổi đâu...” Miya nhấn giọng. ”Bao nhiêu báo đài đều nhận định, trong cuộc sống cực kỳ gấp rút này của Nhật Bản, việc bị quên lãng khỏi xã hội đang dần dần trở thành nỗi sợ hãi thường trực nhất đối với bất kỳ người trẻ tuổi nào. Và bằng cảm quan chân phương của mình, tớ hoàn toàn đồng tình với quan điểm trên.”
Thấy tôi vẫn lơ ngơ, cô nàng bèn tiếp lời.
“Takehide, nếu chuẩn bị không đủ tốt, thanh thiếu niên non nớt chúng ta sẽ dễ dàng bị mất hút giữa lòng Nhật Bản hối hả này mất.”
“Ờm.” Tôi chống cằm làm điệu mệt mỏi. “Tớ… sẽ lưu tâm.”
“Thiệt tình...” Cô nàng cáu kỉnh lườm tôi. Nói xong, Miya lại thoăn thoắt cúi xuống ngăn bàn, bàn tay lấy vội thứ gì đó.
“Cầm lấy đi. Cậu nhớ điền đầy đủ thông tin vào phiếu thu hoạch kiến thức tháng này nhé.” Cô nàng nhẹ nhàng đưa tờ giấy cho tôi. Ấy thế nhưng trước khi trao tay nhau, Miya lại đột ngột gằn giọng. “Cấm cậu chểnh mảng nữa! Nếu cứ tiếp tục bỏ bê giống hệt hôm nọ thì cái câu lạc bộ này sẽ vì cậu mà bị nhà trường cho giải thể mất.”
Gật đầu lia lịa theo phản xạ, tôi bắt lấy vật thể nhàm chán rồi thở dài.
“Haruko nằm thế từ bao giờ thế?”
“Chịu!” Miya nghiêng đầu. “Lúc tớ đến thì đã thấy Haruko nằm bệt ra bàn. Nhưng dù sao, cậu ấy cũng đã bị tra tấn đến mức mệt lả bởi đống công việc từ hội học sinh rồi. Tốt hơn hết, ta hãy để cậu ấy nghỉ ngơi được tý nào thì hay tý đấy đi.”
Sau câu giải thích ngoằn ngoèo từ Miya dành cho tôi, hai chúng tôi tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng thường thấy.
Nói thêm chút, Haruko chính là người đã sáng lập nên câu lạc bộ “Hội nghiên cứu thiên văn Todai” này. Phải khẳng định thẳng thắn, theo tiêu chuẩn chung thì đây rõ ràng là một nơi cực kỳ tệ hại. Cô ấy thiết lập nên câu lạc bộ không phải để thảo luận hay học tập gì về thiên văn hết và thực tế, tất cả mọi việc mà chúng tôi làm hằng ngày chỉ là... ngồi huýt sáo giết thời gian.
Tôi không biết tại sao Miya muốn gia nhập cái nơi tẻ ngắt này, song riêng với trường hợp của tôi thì lại khá là đơn giản.
Sự “nhàm chán” vốn dĩ chính là người bạn tin cậy của tôi. Ý tôi là, do hoàn toàn không đủ năng lực để xin vào được một câu lạc bộ bóng chày tử tế nên đương nhiên, tôi buộc phải lựa chọn hội nhóm chẳng liên quan gì đến thể thao hay năng khiếu gì đấy đặc biệt. Và trong lần lang thang tìm kiếm cái câu lạc bộ nào đó thật “nhàm chán” để mà sinh hoạt, tôi chợt thấy tờ khẩu quyết nhàu nát treo góc nơi cuối dãy phòng thể chất.
“Chán trái đất này rồi ư? Hãy đến với chúng tôi, hội nghiên cứu thiên văn Todai!”.
Vâng! Câu chuyện của tôi với hội nghiên cứu thiên văn Todai thì chỉ đơn giản là như vậy. Việc gia nhập vào một câu lạc bộ “có cũng như không” thế này kỳ thực mà nói chính xác là một cái mác tuyệt hảo dành cho những kẻ lười nhác như tôi. Và mặc dù lợi nhiều hơn hại là vậy song thỉnh thoảng, tôi cũng phải đương đầu với đôi chút rắc rối.
Lắm khi bước từ văn phòng ra, tôi thường bắt gặp lại thằng Shiromaso lỏi con lớp dưới, đeo kính cận dày cộp, bẽn lẽn muốn hỏi về khoảng trống giữa các vành đai sao Thổ có thực sự tồn tại băng nước hay không. Hoặc thậm chí tệ hơn, mẹ tôi thi thoảng nổi hứng muốn tôi trau dồi thêm về... chiêm tinh học. Vào những trường hợp như vậy, đương nhiên là tôi chỉ còn biết giả đò nham hiểm, cười nửa miệng để nham hiểm nói rằng “Hội nghiên cứu thiên văn Todai” chẳng bao giờ tập trung vào các vấn đề cỏn con nào giống vậy cả.
Ồ! Nói về tôi thế đủ rồi, giờ tới phần chính. Chắc giờ nhiều người đang nghĩ, nếu câu lạc bộ tệ hại như trên thì hẳn việc, người sáng lập của nó đương nhiên cũng phải là thành phần chẳng ra gì rồi đúng chứ? Ấy thế nhưng một điều khá bất ngờ là không hề chút nào. Thậm chí, dẫu cho có chỉ một chút thôi thì cũng là chẳng bao giờ đủ khả năng xảy ra nổi.
Ý tôi là, trái với cái hội nghiên cứu thiên văn, Haruko, chủ nhiệm câu lạc bộ lại là gương mặt tiêu biểu, là hình tượng mà mọi học sinh của trường cao trung Todai đều ngưỡng mộ. Ấn tượng duy nhất mà tôi thấy từ cô nàng là sự hoàn hảo tới mức chán ngắt.
Bố Haruko là chủ tịch tập đoàn sản xuất đồ nội thất lớn nhất vùng, mẹ là bác sĩ đa khoa trực thuộc bệnh viện trung ương Kyoto. Về cơ bản, sự giàu sang xen lẫn địa vị xã hội thượng lưu đã giúp cô nàng luôn luôn được xuất hiện với phong thái quý tộc hiếm có. Trên lớp, dù là kiến thức hay thể thao, Haruko cũng đều dễ dàng xếp hạng nhất. Không chỉ học giỏi, cô nàng còn là một mỹ nữ sắc nước nghiêng trời. Khuôn mặt hình hột xoàn cân đối, con mắt ngọc lục trong veo y hệt mặt hồ xanh phẳng lặng. Ánh nhìn Haruko mộng mơ đến nỗi, mỗi khi sơ suất ngước lên ngắm nghía, trái tim thằng con trai nào cũng phải ngừng đập trong vài nhịp nóng hổi.
Giàu có, thông minh và xinh đẹp là vậy nên dễ hiểu, cô nàng luôn luôn bị vây quanh bởi những kỳ vọng lẫn sự hâm mộ lớn lao. Đôi khi, cái mác hoàn hảo của Haruko thậm chí còn khiến tôi cảm tưởng như bởi một cái lý do hết sức tế nhị nào đấy, cô nàng lại đang buộc phải “đày ải” cùng với chúng tôi sau bốn khung tường chật chội này. Ý tôi là, rõ rành rành rằng, Haruko hoàn mỹ kia nhất định cần phải ở một thế giới xa hoa, náo nhiệt nào đó chứ không thể nào lại nằm gà gật tại cái chốn nhạt nhẽo nơi đây được.
Tuy vậy, sẽ thật đáng xấu hổ nếu tôi lại tiếp tục càm ràm đủ thứ về cô nàng chủ nhiệm trong ngày hôm nay nữa. Sở dĩ tôi đột ngột nảy ra ý tưởng quay lại câu lạc bộ thay vì ra ngoài là bởi lý do quan trọng hơn rất nhiều. Đúng thế! Để mang lại hoàn bình cho thế giới, tôi quyết định tới đây để vay tiền... Haruko.
Không có lời nào diễn tả cho hành động bột phát ấy, song rõ rành rành rằng, công cuộc kiến tạo nên cái xã hội lý tưởng không có chiến tranh chắc chắn cần tới một sự dũng cảm hơn mọi đống cảm giác tội lỗi “tầm thường” sẽ cố gắng xuất hiện trong tâm trí tôi vào thời điểm hiện tại.
“Ahem!” Miya hắng giọng.
Sự đột ngột cất tiếng ấy quả nhiên phá tan mối tơ vò đang cuộn xoáy trong đầu tôi. Thấy tôi bối rối, cô nàng bèn tiếp lời.
“Suy nghĩ thú vị nào mà khiến cái bản mặt của cậu hôm nay trông hớn hở vậy?”
“Hả? Hớn hở?” Tôi giật mình, bắt nhịp lại câu chuyện bằng một lời buột miệng theo phản xạ. “À, ờ… tớ đang bận tính toán chuyện rất quan trọng. “
“Quan trọng?” Cô nàng đỏm dáng với mái tóc ngắn, vén qua hai vai, cặp mắt màu nâu khói hiền lành đăm đăm nhìn tôi. “Quả nhiên là vậy. Bởi trông Takehide hôm nay thật chẳng giống Takehide buồn tẻ ngày thường chút nào.”
Thế rồi, chưa kịp để tôi trả lời Miya liền đáp luôn.
“Có gì tớ giúp được không?”
“Không!” Tôi nói gọn lỏn ngay nhằm ngăn chặn sự leo thang phiền phức. Thế nhưng do áy náy với với câu cộc lốc vừa rồi, tôi bèn tiếp lời. “Ý tớ là, vụ này lớn lắm luôn. Cậu không giúp nổi đâu.”
Trái với dự đoán, ánh nhìn của Miya càng trở nên tập trung hơn.
“Thế mà tôi đã từng nghĩ rằng, dù trái đất này sắp nổ tung thì cũng không thể khiến Takehide bận tâm cơ đấy.”
Câu nói vừa rồi đã tiết lộ nên cái bản tính ngây thơ, vô tư lự đúng điệu từ Miya, thứ vốn dĩ đối lập hoàn toàn với nét đài các, sang trọng mà Haruko đang sở hữu. Và cũng bởi cái tròng mắt màu nâu khói chất phác cứ mãi nhìn tôi mà chẳng chịu chớp ấy, tôi đành nêu bật luôn suy nghĩ trong đầu.
“Thôi được rồi! Tớ đang thắc mắc là...” Từ tốn giương cả năm ngón tay lên ngang khuôn mặt, miệng tôi rụt rè trình bày. “... liệu Haruko có đang sẵn sàng trong ví năm mươi ngàn yên không nhỉ? Tớ cần vay gấp.”
“Năm mươi ngàn yên?” Miya hoảng hốt reo lên. Sự kiện ấy cảm tưởng khiến cả căn phòng đang lặng thinh không gợn tiếng gió bỗng bị một pha lắc lư mạnh.
“Cậu định toan tính gì với một số tiền khổng lồ như vậy chứ?” Liếc mắt lườm tôi nửa giây, sau đó Miya lại đột ngột tiếp lời. “Takehide không may dính líu với bọn yakuza rồi phải không?”
“Không...!” Tôi trả lời nhanh như điện. “Làm sao cậu lại nghĩ tớ đổ đốn thế chứ?”
“Vậy cậu muốn dùng năm mươi ngàn yên để làm gì hả?” Miya đứng bật dậy, chống hai tay ngang hông còn cặp mắt xông xáo xoáy sâu vào khuôn mặt đang căng thẳng của chàng trai đối diện.
“Tớ cần tiền cho điều cực kỳ vĩ đại nhé, cái việc mà sự ngây thơ quá mức của cậu chẳng thể hiểu nổi đâu!” Tôi chép miệng.
“Ôi trời!” Miya dùng cổ tay lau trán. “Vậy cụ thể, cái công việc cực kỳ vĩ đại của cậu là thế nào đây?”
Nghe Miya hỏi vặn vậy tự dưng lại khiến tôi trở nên bế tắc. Đúng là hết cách! Từ lâu Miya vẫn luôn luôn là một con người cực kỳ chất phác nên việc giải thích cho cô nàng hiểu ra vấn đề phức tạp mà tôi phải đối mặt chắc chắn là nhiệm vụ đặc biệt khổ sở. Và thế là, sau một khoảng thời gian dài lặng thinh được xây dựng từ chính sự chần chừ giữa hai con người nhỏ bé, tôi lại lúng túng chọn cách trả lời tệ hại nhất.
“Cụ thể, ờ thì... tớ cần tiền cho... hòa bình nhân loại.” Tôi lí nhí giải thích.
“...”
Một khoảng lặng đột ngột nảy sinh.
“Hử… hòa... hòa cái gì cơ?” Sau vài giây ngẫm nghĩ, Miya nghiêng đầu thắc mắc. “Tớ nghe không rõ lắm!”
“Đấy thấy chưa!” Quá xấu hổ trước điều vừa trình bày, tôi liền đứng bật dậy khỏi băng ghế rồi đi lững thững ra giữa gian phòng. “Cậu sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi cái công việc kỳ vĩ này đâu Miya ạ.”
Trông thấy bộ dạng “quằn quại” của tôi, rốt cuộc cô nàng lại thở dài chép miệng.
“Haiz...! Đúng là Takehide đang không may dính líu với lũ yakuza thật rồi.”
“Không...!” Tôi phản biện rõ to nhằm ngăn chặn ngay cái suy nghĩ lệch lạc đang lởn vởn trong tâm trí ngây thơ của Miya. “Khẳng định lại lần nữa! Chắc chắn là tớ không dây dưa gì với xã hội đen hết.”
Do chúng tôi cứ cố gắng tranh luận sôi nổi nên vạn vật cũng dễ dàng bị lay động theo. Ý tôi là, thường ngày gian phòng câu lạc bộ vẫn vô cùng yên ắng mà giờ đã bỗng chốc biến thành chốn ồn ào tới mức ngay cả chính chủ nhiệm của nó cũng chẳng thể nhận ra nổi. Thế rồi, điều gì phải đến cũng đến, Haruko hoàn hảo của chúng tôi đã hết sức bất ngờ mà sực tỉnh, cất lời mê man y thể bản thân đang lầm tưởng bị lạc lõng tại nơi xa lạ nào đó.
“Takehide và Miya không thể tạo nên sự náo nhiệt này được...!” Giọng của cô nàng nhỏ dần tựa tiếng gió “... Nhất định là do tôi đang nằm nhầm phòng rồi! Và nếu thật là vậy thì xin lỗi mọi người ở đây nhé!”