Ngày 13 tháng 5.
Sáng thứ bảy, chuyến tàu chiều vào trung tâm thành phố bớt náo nhiệt hơn hẳn các ngày thường. Những băng ghế thì thưa thớt người, chỉ còn các câu chuyện nhạt nhẽo là vẫn cố gắng xoay vần theo những tiếng ngân nga của còi hiệu. Trên cao, bầu trời Kyoto cổ kính xanh xao, thỉnh thoảng viết thêm vài ba quãng mây nhỏ xíu, biết nối dập dìu nhau rồi cùng trôi chậm chạp tựa đàn cừu trắng di cư đến nơi xa xăm nào đó.
Đứng trên thành cầu, đầu óc tôi miên man nghĩ ngợi. Việc ngắm nhìn nơi đang sống quen thuộc mà lòng mình không còn được ở trong đó khiến tôi cay đắng đến bẽ bàng. Cây cầu thanh mảnh lúc này y hệt con thuyền khổng lồ, các cung đường ngoằn ngoèo nối với mái ngói tro xám phía dưới giờ lại tựa như những cơn sóng lạ lẫm, cứ giận dỗi vỗ lanh tanh mãi.
Quá tuyệt vọng, tôi liền nhắm nghiền mắt, tự mường tượng ra mình đang trôi lưng chừng giữa muôn trùng các dòng xoáy nước vô tận không đầu không cuối. Thế rồi, bỗng nhiên xuất hiện các vệt màu xanh dương nhỏ nhoi. Chúng lập lòe, phát quang tuyệt đẹp để nhanh chóng tạo hình nên ô cửa kính mời gọi kẻ hiếu kỳ.
Tôi giật mình, cố gắng bắt lấy sự chuyển động của cả chùm tia sáng mỗi lúc một lớn hơn dưới bề mặt làn nước sâm sẫm ấy. Tâm trí tôi chăm chỉ nhào nặn cho đến khi nhận thức rõ đó là một cánh cổng. Những lời dịu ngọt, thủ thỉ ẩn sâu bên trong bắt đầu không ngừng tuôn chảy, thôi thúc đôi chân tôi tiến tới. Và rồi, thậm chí chẳng chút lưỡng lự nào, tôi bước xuống ngay cả khi nó còn chưa kịp hóa thành hình dạng hoàn chỉnh.
---
Sự im lặng mênh mông, lúc nào cũng muốn ngự trị sâu thẳm dưới bốn vách tường của gian nhà, khiến cho cái thanh âm hết sức nhẹ nhàng của Haruko nhờ thế mà được lan tỏa rất nhanh. Nghe thoáng thấy chất giọng phảng phất quen thuộc, Miya liền quay sang lườm tôi.
“Trời ạ! Chúng ta đã vô ý phá nát mất giấc ngủ của chủ nhiệm rồi đấy!”
Tôi ngước mắt nhìn. Phía góc phòng chuếnh choáng nơi mé cửa sổ lớn nhất, Haruko đã bất ngờ ngẩng đầu, hé lộ dần nên khuôn mặt trắng trẻo tựa ánh bình minh thanh khiết. Dưới tia nắng trắng tinh giận dỗi hắt qua khung kính, mái tóc đen nhánh tựa như thác đổ ấy rốt cuộc đã bồng bềnh hiện lên, ôm trọn lấy thân hình cong cong mềm mại đang cố gắng lập bập đứng dậy sau một giấc mộng dài dai dẳng.
Haruko lảo đảo. Đôi bàn tay cố gắng chống xuống thành bàn song đi lại vẫn không vững, cô nàng liền khó nhọc kéo lê bản thân tới băng ghế gần nhất. Thấy chủ nhiệm sắp sửa ngã, Miya liền sà xuống, đỡ ngay lấy khuôn hình đang vô cùng mệt mỏi kia.
“May quá. Nếu là Miya thì chắc chắn vẫn là hội nghiên cứu thiên văn Todai rồi!” Vừa lẩm bẩm, cô nàng chủ nhiệm vừa quàng tay qua ngang bờ eo của nhân vật đối diện và bất chợt ôm chầm lấy cô nàng. “Bởi vì... tớ yêu Miya nhất trần đời này nên sẽ mãi nhận ra cậu mà!”
Nói xong lời thều thào ấy, Haruko lại chìm sâu vào trạng thái ngủ gục giống hệt ban nãy. Về phần mình, khi bị Haruko vùi cơ thể vào lòng, Miya liền lúng túng hất ánh nhìn đỏ bừng về phía tôi.
“Takehide mau mau... đứng cách ra xa tớ tối thiểu hai mét đi!”
Trước cái khung cảnh nhạy cảm kể trên, đương nhiên là chẳng cần phải nhắc thì tôi mới dạt khỏi hai cô gái quý báu và “duy nhất” trong hội. Thế rồi, đang trong lúc tính toán xem bản thân nên làm gì tiếp thì bỗng chốc, cánh cửa của gian phòng đã bị ai đó gõ lên lộc cộc.
“Chết! Dường như có người muốn gặp chủ nhiệm. Làm sao bây giờ?” Tôi thì thầm.
“Thì cậu ra ngoài tiếp chuyện thay Haruko đi! Vẫn nóng bừng mặt, song lần này khuôn miệng của Miya đã tỉnh táo đưa ra câu trả lời rất khẽ khàng. “Nhớ đừng để người ta thấy cảnh này nhé. Vào thời điểm hiện tại, câu lạc bộ chúng ta đã đánh mất quá nhiều niềm tin từ phía ban giám hiệu rồi.”
Lặng lẽ mở hé khung cửa gỗ nặng nề, lúc này một gã cao lớn liền đột ngột xuất hiện chắn ngang trước mặt tôi. Thật không thể tin nổi, hóa ra hắn chính là Hidehira Kugo nổi tiếng của đội tuyển bóng chày trường cao trung Todai.
“Xin lỗi! Tôi cần gặp Saiki Haruko…”
Quả nhiên gã muốn gặp cô nàng. Tôi là ai mà dám nghĩ y sẽ tới tìm gặp tôi hoặc Miya tại cái nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ?
“Ây da, đáng tiếc thiệt! Chủ nhiệm của câu lạc bộ bọn tớ hiện đã về sớm có gì…”
Thật bất ngờ, khi tôi đang ấp úng trình bày thì bàn tay hắn đã thò vào nắm cửa rồi tìm cách giật ra ngoài. Thấy vậy, tôi bèn giữ chặt lại.
“Khoan đã! Bạn không nghe gì sao? Saiki đã về rồi!”
“Nói dóc!” Với thể lực vượt trội nên càng ngày, khung cửa càng bị hắn ta kéo rộng ra hơn. “Từ giữa trưa tới giờ, tôi rõ ràng chưa hề thấy Saiki rời khỏi căn phòng này!” Y quát lên rõ to khiến cả gian nhà cảm tưởng bị rung động.
Nghe qua lời khẳng định của gã con trai cao lớn đối diện, tâm trí tôi đột ngột trở nên lo âu vì câu lạc bộ đã bị hắn theo dõi suốt cả chiều nay.
Trạng thái giằng co giữa tôi và Hidehira sắp sửa kết thúc. Tên cục súc ấy cứ thế băng băng vận sức khiến tôi khó lòng giữ vững nổi nữa. Bầu không khí cực kỳ căng thẳng, cảm tưởng sắp sửa đánh nhau này khiến Miya hốt hoảng, đôi tay cuống cuồng lay lay cô nàng chủ nhiệm gấp gáp nhất có thể.
Do cố gắng đến mấy cũng chẳng xong, tôi định dùng chân đạp luôn một cú trời giáng về phía gã tai ương đối diện. Ấy vậy nhưng, khi còn chưa kịp hiện thực hóa hành vi ngốc nghếch của mình thì bất thình lình, Haruko đã bất ngờ giải vây cho tôi.
“Đủ rồi Kugo!”
Cái thanh âm trong vắt và mạnh mẽ ấy đã cất lên thật đúng lúc, chỉ dấu cho thấy cuối cùng thì chủ nhiệm câu lạc bộ đã chịu tỉnh dậy. Và về phần mình, sau khi nghe thấu lời hiệu lệnh thì tên Hidehira Kugo to xác kia cũng biết điều hơn, buông lỏng dần đôi bàn tay rắn chắc vẫn đang cố gắng ghì chặt nắm cửa. Nhìn hắn ta nửa giây ngắn, Haruko vội dợm bước sánh ngang qua bả vai tôi. Trước khi ra hẳn khỏi phòng, cô nàng bỗng quay lại nhắc nhở.
“À mà Takehide này, Miya đưa cậu bản thu hoạch kiến thức tháng này rồi phải không? Nếu vậy thì tớ sẽ chờ đợi sự chăm chỉ cũng như lòng nhiệt thành với thiên văn học trong tâm hồn cậu được dịp tỏa sáng đấy.”
Khác với kiểu học sinh giỏi giang, gương mẫu điển hình, kỳ thực mà nói, tôi cho Haruko là một con người khá tinh quái. Ý tôi là, nếu có cơ hội trong tay, nhất định cô nàng sẽ không ngần ngại gì mà hướng mọi việc tới những màn kịch cũ rích chỉ để củng cố niềm tin mong manh của người khác vào cái câu lạc bộ đặc biệt lười nhác này.
“Rồi, rồi!” Tôi cố gắng bình thản trả lời. “Thiên văn học với tớ là hơi thở mà!”
Và thế là, sau khi cặp đôi ấy đi khỏi phòng thì tôi bèn liếc nhìn Miya.
“Đố cậu biết bọn họ định làm gì?” Tôi vỗ tay đánh bộp một cái.
“Chịu!” Miya lắc lư phân vân theo đúng cử chỉ thường thấy. Việc có cả đống cơ hội được gần gũi với Haruko như vậy mà cô nàng thậm chí còn chẳng biết sự tình gì mấy khiến tôi khá kinh ngạc. Đúng vậy! Cảm tưởng cứ như Miya ngây thơ hoàn toàn mù tịt về cái thế giới tàn nhẫn này luôn ấy.
Chỉ đợi vậy, tôi bèn phổng mũi phát biểu.
“Tay Hidehira định tỏ tình với Haruko!” Tôi hùng hồn kết luận.
“Hả? Sao cậu biết hay vậy?” Miya trầm trồ nhìn tôi.
“Ôi dào! Haruko đã chịu gọi hắn bằng tên thân mật nên tớ còn lạ gì nữa” Tôi xua tay. “Suốt hai năm lặn lội sinh tồn ở cao trung Todai này, đã không biết bao nhiêu lần tớ nghe qua truyền thuyết về việc Haruko luôn thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của những tên ngốc hoang tưởng đó rồi.”
Nói xong lời kể lể đầy bất ngờ, tôi bèn khoanh tay khẳng định luôn.
“Chắc chắn lần này cũng chẳng phải là ngoại lệ. Nhất định là tên Hidehira kia cũng sẽ sớm phải đón nhận lấy mùi thất bại thảm hại thôi” Tôi kéo dài câu nói nhằm thể hiện sự mỉa mai thường thấy. “Cho dù là thất bại của hắn lần này lại chẳng hề nằm trên sân đấu.”
“Chuyện tình cảm quả là phức tạp nhỉ?” Tẩn ngẩn nghĩ đôi chút, Miya tự dưng gật gù khẳng định. “Tớ không thể tự suy diễn tài tình như Takehide được.”
“Ờ!” Tôi xua tay tỏ vẻ hiểu biết. “Đối với sự ngây thơ vô tận của Miya thì chẳng mấy ai mong đợi cậu sẽ phán đoán ra ngay đâu.”
“Takehide…” Miya khó chịu lườm tôi. “Cậu luôn nghĩ tớ ngốc nhưng rốt cuộc, cậu vẫn chưa thể giải thích được tại sao bản thân lại cần tới năm mươi ngàn yên cơ đấy!”
Nhắc mới nhớ, ý định ban đầu là vay tiền Haruko của tôi vì gã Hidehira đáng ghét mà giờ đã chóng vánh mất hút luôn rồi.
“Nhất định sau này khi có thời gian, tớ sẽ nói cụ thể cho!” Nghe tôi thanh minh quanh co khiến Miya không thể nói gì thêm nữa. Cuối cùng, cô nàng đành thở dài rồi ngồi thụp xuống băng ghế, biểu hiện nỗi uể oải rốt cuộc đã kịp dâng lên đúng lúc.
Sau khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc, tôi bắt chuyến tàu điện chiều để về nhà. Trong khoảng thời gian đứng đợi vu vơ chờ đợi, đầu óc tôi cứ miên man nghĩ ngợi.
Xem ra, nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ kiếm đủ năm mươi ngàn yên, ước mong thiết lập hòa bình cho cả thế giới sẽ sớm phá sản toàn tập. Cuộc sống này thật nghiệt ngã, nghiệt ngã tới mức mà dẫu có thần đèn trong tay, người nghèo như tôi cũng không sao hiện thực hóa nổi chính xác niềm mong mỏi của bản thân.
Mặt trời chuyển sắc nhanh hơn cả mong đợi. Hình ảnh mờ mịt trên cao đã vô tình tố cáo dấu hiệu của cơn mưa sắp tới. Xuống ga, đi bộ dọc theo cung đường nối dọc tuyến xe lửa, hình ảnh rời rạc về những mái ngói tro xám, những cung đường ngoằn ngoèo hay về những năm tháng đã qua thật dễ khiến lòng dạ tôi càng lúc càng bối rối. Ai mà ngờ khi có thần đèn Seirei trong tay, Kyoto đối với tôi lại luôn luôn lạnh lùng và khuôn sáo như vậy. Y hệt các nét cổ kính chấm phá từ chính cái thành phố này, những suy nghĩ rời rạc về công danh, về hạnh phúc, về tương lai của bản thân cứ thế lởn vởn sâu thẳm trong tâm trí và càng ngày càng khiến tôi khó xử.
Do sở hữu cái điều ước có năng lực của vận động viên chuyên nghiệp, tôi đã quyết định hủy bỏ luôn buổi tập đánh bóng vào chiều nay. Về thẳng nhà, tôi ném cặp sách lên đầu giường, nhanh chóng lấy từ trong ngăn kéo ra cây đèn dầu màu nhiệm. Xoa tay ba lần vào vật thể óng ánh ấy, bất thình lình, một gã xanh dương sáng lấp lánh bỗng hiện ra ngay trước mặt tôi y hệt những giấc mơ điên dại nhất.
“Thế nào? Sao ta cảm thấy là cậu vẫn không một xu dính túi giống y hệt hôm qua vậy?” Quả nhiên không ngoài dự đoán, gã thần đèn có cái tên Seirei kia đã càm ràm nhanh như điện.
“Biết rồi, khổ lắm!” Tôi xua tay. “Tôi không vay được ai cả.”
“Chỉ năm mươi ngàn yên mà cũng không kiếm nổi ư?” Thần đèn nhìn tôi đầy thương hại. “Thế mà ta còn tưởng Nhật Bản là quốc gia giàu có bậc nhất trên thế giới cơ đấy!”
“Ông chẳng hiểu gì cả!” Tôi phẫn nộ cất cất cao giọng phản biện. “Tôi vẫn đang là học sinh cao trung thì làm sao mà có tiền chi trả cho mấy điều ước đắt đỏ của ông được chứ!”
“Ờ! Là học sinh cao trung thì cũng chẳng thể là lý do chính đáng đâu!” Seirei nói kháy. “Nhiều đời chủ nhân cũ của ta vốn dĩ còn trẻ tuổi hơn cậu, đã từng dễ dàng sở hữu khối lượng tài sản gấp cả ngàn lần số đấy đấy!”
“Họ khác, tôi khác nhé!” Tôi làu bàu. “Không phải bất kỳ ai sinh ra cũng sống trong nhung lụa đâu.”
Nghe câu nói buồn bã của tôi, rốt cuộc tay thần đèn mới chịu ngưng mỉa mai đôi chút. Thế rồi, khi gian phòng bất ngờ trở nên yên tĩnh thì cũng là lúc tôi bắt đầu cất tiếng.
“Vậy là tôi hết hy vọng vào việc hiện thực hóa mong muốn hòa bình cho nhân loại rồi phải không?”
“Ồ! Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Seirei bay một vòng xung quanh tôi. “Hay cậu đang nghĩ rằng mình chỉ có thời hạn đúng một ngày để ra quyết định thôi sao?”
“Hả!” Tôi reo lên ngạc nhiên. “Vậy tức là tôi có nhiều hơn một ngày để suy tính xem bản thân nên ước cái gì ư?”
“Phải!” Seirei búng tay đánh tách một cái khiến tôi như chợt bừng tỉnh. “Thực tế là, chẳng có điều lệ nào mà đấng tối cao ban hành cho ta sở hữu điều khoản giới hạn thời gian giữa mỗi điều ước cả. Nói cho đơn giản, cậu muốn nghĩ trong bao lâu cũng được.”
“Sang cả năm sau cũng được ư?” Tôi phả giọng.
“Đúng vậy!” Thần đèn gật gù giải thích. “Nhiều chủ nhân trong quá khứ của ta thậm chí còn giữ cho riêng mình điều ước cuối cùng đến tận lúc sắp lìa đời mới dám quyết định nữa cơ. Thế nên hy vọng kiếm năm mươi ngàn yên của cậu vẫn còn vô số trong tương lai.”
Chẳng hiểu sao khi nghe như vậy lại khiến tôi chưng hửng đôi chút.
“Vậy tức là, tôi vẫn cần phải gánh vác trách nhiệm với nhân loại thêm một khoảng thời gian dài nữa hay sao?”
“Takehide! Cậu vẫn có thể ước mình biết đánh bóng giỏi như Hideki Matsui ngay bây giờ được mà!” Tay thần đèn bỗng nghiêng đầu thắc mắc. “Mọi điều ước đều là của cậu. Ta sẽ chẳng trách cứ bất kỳ điều gì nếu cậu trở nên ích kỷ, chỉ luôn lo toan cho riêng mình. Mà xét cho cùng, nếu nhân loại ngờ nghệch của các cậu có tự hủy diệt lẫn nhau đi chăng nữa thì cũng chẳng khiến ta bận tâm mấy đâu.”
“Không được!” Tôi xua tay. “Tôi nhất định phải ước cái gì đó thật vĩ đại trong khi cái giá phải trả lại rẻ nhất có thể.“
Biết vừa lỡ lời, tôi bèn đính chính ngay.
“Tôi nói nhầm đấy! Ý tôi là, năm mươi ngàn yên là một cái giá hoàn toàn phù hợp với điều ước hòa bình cho nhân loại.”
Nghe xong, tay thần đèn bèn càm ràm.
“Nếu nó phù hợp đến thế thì tại sao cậu vẫn chưa kiếm đủ nhỉ?”
“Nhất định mai tôi sẽ vay được tiền!” Tôi hùng hồn khẳng định. “Chẳng có lý do gì mà kẻ giỏi thuyết phục giống Takehide tôi lại không gom được năm mươi ngàn yên cả.”
“Rồi xem!” Thần đèn liếc nhìn tôi đầy hoài nghi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi quyết định mang theo cây đèn thần tới trường. Theo tính toán thì lúc có tiền cầm tiền trên tay, tôi nhất định sẽ sử dụng tới sức mạnh của điều ước ngay lập tức nhằm ngăn bản thân cảm thấy... hối hận. Và thế là sau một ngày học tập căng thẳng, tôi lại mang niềm hy vọng vào sự giàu có của Haruko tới câu lạc bộ “Hội nghiên cứu thiên văn Todai”. Ấy thế nhưng khi vừa đến cuối dãy phòng thể chất, tôi lại nhìn thấy Miya đang thấp thỏm đứng ngồi không yên trước cửa.
“Chào!” Nhìn thấy tôi, cô nàng liền giương bàn tay lên ra hiệu, khuôn miệng mỉm cười khổ sở.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cất tiếng hỏi han tình hình. “Sao cậu lại ở bên ngoài thế này?”
“Haruko giữ chìa khóa phòng nhưng mãi vẫn chưa thấy đến.” Miya chép miệng. “Đây là lần đầu tiên trong lịch sử chuyện này xảy ra.”
“Hả?” Tôi kêu lên bày tỏ sự ngạc nhiên. “Haruko mà cũng biết đi muộn ư?”
“Chịu thôi!” Miya lắc nhẹ đầu. Sau khi thấy tôi trở nên lúng túng hơn, cô nàng liền ngồi thụp xuống nền nhà. Thế rồi, Miya nhẹ nhàng ngước con mắt màu nâu khói hiền lành đăm đăm lén nhìn tôi. “Khi không có hội trưởng, cảm tưởng như chúng ta hoàn toàn chẳng hiểu phải làm gì nữa ấy nhỉ?”
Tôi dường như bị đông cứng người trước câu hỏi khó nhằn của cô nàng. Bầu không khí lúc này thật nặng nề, vắng lặng y thể muốn làm chiếu bí chàng trai khốn khổ. Chẳng hiểu sao, thanh âm từ tiếng gió lan tỏa trong thinh không đã ngưng đọng từ lúc nào. Ánh nắng mệt mỏi từ bên ngoài tràn vào cũng theo đó mà thay phiên nhau rắc lấy sự rầu rĩ lên các bờ tường khô cứng.
“Chào anh Takai, chị Rinako!”
Chất giọng nhỏ thó quen quen của ai đó bất ngờ ngân vang giữa không gian vắng lặng. Định thần quan sát, tôi giật mình khi biết cội nguồn chúng lại chính là từ miệng của thằng lỏi con bốn mắt Shiromaso, cái đứa vốn dĩ rất hay hỏi về vành đai sao Thổ và các thứ linh tinh thuộc về vũ trụ khác.
“Ôi chào Shiromaso!” Miya hồ hởi vẫy tay mừng sự xuất hiện của đứa nhóc theo phản xạ. Trời ơi Miya ngây thơ ơi! Thằng ôn con đó rắc rối cực kỳ luôn. Cậu tốt nhất không nên nồng nhiệt đón nhận nó làm gì cho khổ!
“Xùy xùy…!” Tôi đẩy cao chất giọng. “Sao nhóc lại có mặt ở đây? Ra chỗ khác chơi đi!”
“Anh Tada vẫn còn thiếu nợ em nhiều câu hỏi lắm đấy nhé!” Shiromaso đỡ lấy gọng kính, miệng hăm hở phê phán tôi.
“Nhiều chuyện!” Tôi xua tay. “Anh chẳng nợ nần gì hết!”
“Kìa Takehide!” Miya quay sang lườm tôi. “Sao cậu nặng lời với em ấy thế?”
“Đúng vậy! Anh Tada lúc nào cũng xưng xỉa khi gặp em.” Có được đồng minh ủng hộ, quả nhiên Shiromaso liền tận dụng triệt để, tấn công tôi túi bụi. “Em vốn dĩ chỉ là một cậu bé lớp mười hiền lành, ngoan ngoãn, luôn luôn tò mò về các hiện tượng tự nhiên của cái thế giới này thôi mà.”
“Tò mò cái khỉ khô ấy!” Tôi gắt gỏng mắng mỏ Shiromaso. Thế rồi khi nhìn thấy Miya đang trở nên lúng túng khi lần đầu chứng kiến vẻ nóng nảy của chàng trai đối diện, tôi bèn quay đầu giải thích.
“Cậu không hiểu rồi. Tại nó lúc nào cũng…” Tôi thì thầm to nhỏ qua mang tai Miya. “Ý tớ là, nó chỉ muốn kiểm chứng xem, các thành viên câu lạc bộ có giỏi chuyên môn thực sự về thiên văn không ấy.”
“À…!” Miya liền reo lên như chợt hiểu ra điều gì đó. Thế rồi thoáng chốc sau đó, cô nàng bèn liếc cặp màu nâu khói chất phác xuống phía Shiromaso.
“Nếu em ham học hỏi như vậy thì để chị đăng ký giúp em vào câu lạc bộ nghiên cứu thiên văn Todai nhé.”
“Vào… vào… câu lạc bộ!” Shiromaso hoảng hốt ngước lên phía đối diện, chất giọng trở nên lúng túng lạ thường. “Ý chị là, nếu vào câu lạc bộ, em sẽ được gặp mặt trực tiếp hội trưởng hội học sinh Saiki Haruko… mỗi ngày ư?”
“Ừ!” Miya thản nhiên gật trước vẻ mặt tái mét của thằng nhóc. “Tất nhiên là thế mà.”
“Không thể nào!” Shiromaso đỏ bừng mặt, giật lùi cả cơ thể lại phía sau. “Thậm chí, em... em vẫn chưa chuẩn bị đủ kiến thức. Không thể nào có chuyện đứa vô dụng như em đây được chị Saiki chấp thuận được.”
Thế rồi, khi cả tôi lẫn Miya vẫn còn không kịp phản ứng gì thì bàn tay của thằng nhóc Shiromaso đã nhanh như điện níu lấy vạt áo của Miya, khuôn miệng nức nở van nài.
“Xin chị đừng vội nói vội! Hãy để cho em ôn tập thêm thật nhiều tri thức về thiên văn học cái đã.”
Trình bày xong xuôi thì thật bất ngờ, Shiromaso đã chạy băng băng rời khỏi chỗ chúng tôi từ lúc nào chẳng hay. Chứng kiến toàn bộ sự việc với vẻ mặt há hốc kinh ngạc, tôi chỉ còn biết cất tiếng ca ngợi.
“Miya xử lý vụ này gọn gàng quá thể! Ai mà ngờ được ngay cả thằng nhãi Shiromaso cũng khiếp sợ Haruko một phép tới vậy cơ chứ!”
“Khiếp sợ?” Trái với mọi dự đoán, rốt cuộc cô nàng lại quay đầu sang tôi thắc mắc. “Tớ chỉ nói lên điều cần phải làm thôi mà. Chẳng hiểu sao Shiromaso lại bỏ chạy mất tiêu.”
Nghe xong lời giãi bày của Miya tự dưng làm tôi tụt hết cả cảm xúc. Tôi đang kỳ vọng gì chứ? Miya của ngày hôm nay vẫn đích thực là Miya ngây thơ, chất phác y hệt bao ngày thôi.
“Thật kỳ quặc! Hình như tớ vừa thấy Shiromaso chạy một mạch qua đây thì phải?”
Giọng nói mềm mại của Haruko bất ngờ ngân vang.
Đúng vào cái thời điểm chếnh choáng nhất, khi cả tôi lẫn Miya đều bắt đầu cảm thấy mệt mỏi thì bỗng chốc, các câu từ hết sức quen thuộc ấy đã kịp thời xuất hiện để giải vây cho bao nỗi sốt ruột còn tồn đọng. Thật may mắn! Cái mong ngóng y hệt bầy trẻ của chúng rốt cuộc cũng phải tới hồi kết thúc.
“Xin lỗi vì đã làm các cậu phải chờ đợi!” Cô nàng tiến bước lên giữa chúng tôi, giọng nhỏ nhẹ tựa tiếng gió. “Cả sáng nay tớ phải lặn lội bên hội học sinh lẫn ban giám hiệu, mãi giờ mới có dịp về đây được.”
Hôm nay trông Haruko thực khác hẳn ngày thường.
Ý tôi là, vẫn khuôn mặt hình hột xoàn thanh tú, mái tóc đen nhánh kéo dài tựa thác độ ấy, song trái với thái độ mềm mồng pha lẫn nét đài các vẫn luôn cố gắng gìn giữ bởi Haruko, ánh nhìn của cô nàng giờ cảm tưởng lại mệt mỏi thấy rõ. Về phần mình, khi chứng kiến hình ảnh hai đứa chúng tôi đang đứng tẽn tò vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nàng liền chậm rãi tiết lộ nên một sự thật thất vọng đến não lòng.
“Thật đáng tiếc!” Haruko buồn bã nói “Dù đã rất cố gắng cả sáng nay nhưng cuối cùng, tớ vẫn không thể ngăn cản được việc câu lạc bộ của chúng ta sắp bị nhà trường cho giải thể rồi!”