Tôi đã suýt tạo nên hòa bình cho nhân loại với giá chỉ 50 ngàn yên cơ đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 534

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 750

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 426

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 723

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 467

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 2040

Tập 01 - Chương 5: Đừng quá ngạc nhiên, anh họ của tớ còn biết làm ảo thuật nữa đấy

Ngày 3 tháng 4.

...

Tôi không thể hiểu nổi tại sao. Đến lớp, tôi hét lên rất to, xô ngã bất cứ ai mình từng gặp, thậm chí đấm đá túi bụi vào lồng ngực mọi đứa bạn gần nhất song vẫn vô ích. Và rồi, cứ vậy từ ngày này qua ngày khác, tôi đứng, ngồi, đi lại thẫn thờ giữa các khoảng ồn ào của làn chờ tàu điện đang ken đặc khách bộ hành mà tuyệt nhiên chẳng thể nghe thấu nổi bất kỳ lời cáu kỉnh nào vì sự hiện diện của bản thân.

Thất vọng tột cùng, tôi tự giam lỏng trong phòng, đóng chặt cửa, vặn thật to vài bản Rock and Roll sôi động lên để khơi gợi trí nhớ. Song sự thật là tôi chẳng muốn nghe bất cứ điều gì cả. Đeo chiếc Headphones chống ồn, tôi ngồi ủ rũ ở góc nhà, con mắt miên man dõi lên trần trầm ngâm. Đôi khi, tôi vẫn hay tự ngờ vực có phải bản thân vừa trải qua cơn song chấn cực mạnh làm ảnh hưởng toàn diện đến vùng vỏ não hay không? Bởi chỉ khi bị thế, mới có chuyện tôi lại bị mắc kẹt vào cái giấc mơ siêu hình, hư thực lẫn lộn, đầu óc tiêu tan mọi ký ức này. 

Và trong hết thảy các nỗi sợ tồi tệ ấy, tôi luôn luôn tự hỏi rằng, liệu có phải mọi người đã hiệp đồng mà quên lãng tôi không hay thậm chí còn đáng sợ hơn hết thảy, tôi đã quên sạch mọi người rồi chăng?

---

Buổi sớm, bầu trời lốm đốm những hạt mây trắng xa xăm, không khí mát lành vờn nhẹ qua các bậc thềm, phía trên những bức tường khô cứng, cái màu ngà ngà kia đã bớt rầu rĩ hơn còn những tia nắng trong veo rực rỡ ngoài hiên lại được dịp nhuộm óng cả vạn vật.

Vừa dợm bước dưới sân trường, tôi vừa miên man nghĩ ngợi. Nực cười làm sao, dù sở hữu cho riêng mình tận ba điều ước song tôi thậm chí còn thấy túng thiếu hơn cả khi xưa. Chính ra, những người giàu có, sở hữu đủ thứ để mà trao đổi mới chính xác là đối tượng phù hợp làm chủ nhân của Seirei. Xem chừng, với điều não lòng vừa kết luận, “Aladdin và cây đèn thần” không hẳn là câu chuyện đổi đời cho nhân vật chính mà tôi đã từng hay lầm tưởng.

Thế rồi, như mọi khi, tôi lại tiếp tục mang cái suy nghĩ thảm hại ấy tới văn phòng của hội nghiên cứu thiên văn Todai. Và vừa mở cánh cửa nặng nề trước mặt, đập thẳng vào mắt tôi lại là khung cảnh buồn bã giống y bao lần.

Cuối góc gian nhà, bóng dáng Haruko vẫn thản nhiên nằm bệt ra bàn say ngủ, còn gần đấy, cách một hàng ghế, hình ảnh Miya đang mê mải chải chuốt mái tóc thì đích thực là hệt như một lẽ tất yếu. Hít lấy hơi ngắn, tôi liền dợm bước, lặng lẽ tiến vào trong. 

“Ngày cuối cùng ở câu lạc bộ mà cậu vẫn đi muộn là sao hả Takehide?” Vừa nhìn thấy gã thanh niên lơ ngơ đối diện, Miya đã phủ đầu bằng một ánh lườm gắt gao.

“À ờ… “ Tôi gãi đầu. “Hôm nay tớ đến trường bằng tàu điện.”

Thấy tôi luống cuống, cô nàng liền dịu giọng xuống.

“Mà...“ Miya lúng túng nhìn tôi. “Hôm nay cậu thấy dung mạo của tớ thế nào? Liệu với nhan sắc thế này thì cậu có thể sẽ luôn luôn nhận ra tớ trong đám đông chứ?”

“Ổn mà, ổn hết.” Tôi đáp gọn lỏn. “Nhất định luôn.”

Thấy chẳng mấy hiệu quả, cô nàng liền thở dài bày tỏ sự ngán ngẩm. Sau đó, mất tới vài giây chần chừ, Miya rốt cuộc đã quay nhẹ sang hướng của cô nàng chủ nhiệm bên cạnh, chất giọng cất lên đầy buồn bã. “Takehide này, sáng nay Haruko đã khóc đấy.”

“Khóc?” Tôi giật mình, nghiêng đầu thắc mắc. “Tớ chỉ trông thấy là cậu ấy ngủ rất say sưa. Dù sao, với một học sinh nổi tiếng như Haruko thì chuyện bị cho giải tán một câu lạc bộ nhạt nhẽo thế này thì cũng đâu cần phải xúc động thế chứ?”

“Takehide đúng là đồ ngốc” Miya lắc đầu. “Vào thời điểm hiện tại, trong lòng Haruko thực sự là đang rất buồn đấy.” 

Vừa dứt lời thì cô nàng liền đột ngột đứng bật dậy, tròng mắt màu nâu khói hiền lành cương nghị nhìn tôi, mãi chẳng chịu chớp. 

“Không như cậu nghĩ, Haruko đã từng thổ lộ với tớ rằng, câu lạc bộ này thực sự là tất cả những gì mà cậu ấy có.” Dứt lời, Miya đập hai tay vào nhau, khuôn miệng cất tiếng khẳng định chắc nịch. “Từ xưa đến nay, cậu ấy vẫn luôn luôn coi đây là chốn lưu chú duy nhất trong tâm hồn để thoát khỏi những áp lực vô hình mà tất cả mọi ánh nhìn kỳ vọng xung quanh đã luôn cố gắng áp đặt lên đôi vai.” 

Thật đáng kinh ngạc làm sao, người con gái Miya chất phác, gầy gò ngày nào tự dưng giờ đã biết dũng cảm nói lên cái suy nghĩ rất ư là sâu xa đó. Chuyện này quả là đã thật dễ dàng khiến tôi phải trở nên xúc động mạnh.

“Người nổi tiếng đôi khi cũng thật khờ dại kiểu trẻ con nhỉ?” Tôi kết luận thẳng băng rồi ngồi thụp xuống băng ghế, miệng nhăn nhở cười trừ.

“Chỉ mình Takehide mới đúng là đồ ngốc thì đúng hơn đó.” Cô nàng quay ngoắt gương mặt sang hướng vuông góc với ánh nhìn của chàng trai đối diện. “Ngày cuối cùng chúng ta còn có thể nói chuyện thoải mái với nhau thế này mà cậu còn châm chọc nhau được.”

Nghe qua lời Miya khiến lòng tôi càng ngày càng trở nên phiền muộn. Thế rồi, sau một khoảng thời gian suy tư đủ thứ, rốt cuộc tôi cũng đành đầu hàng trước ánh nhìn chất phác của Miya và sự ủ rũ từ Haruko. Và rồi điều phải đến cũng đến, bộ óc của tôi quyết định sẽ tiêu tốn điều ước đầu tiên để giải cứu cái câu lạc bộ hay được coi là “nhạt nhẽo” và “dư thừa” này.

“Miya...” Tôi đứng bật dậy, hất ánh nhìn ngưỡng vọng về phía cửa chính. “Tớ đi giải cứu câu lạc bộ đây.”

“Hả…?” Cô nàng reo lên kinh ngạc, chăm chú nhìn tôi. “Cậu nói là làm gì vậy?” 

Bỏ qua sự kinh ngạc của Miya, tôi liền đi một mạch tới thẳng nhà vệ sinh. Sau hồi ngắm nghía đủ đường nhằm xác định không có ai lảng vảng xung quanh, tôi liền lặng lẽ rút từ trong cặp một cây đèn dầu cũ kỹ. Thoa tay ba lần lên vỏ ngoài của nó, bất thình lình, một gã đàn ông trung niên sở hữu làn da xanh dương lấp lánh toàn thân liền đột ngột xuất hiện. Hiệu ứng mờ ảo rực rỡ của gã thật dễ dàng để khiến vạn vật xung quanh phải trở nên thu mình. 

“Sao hả Takehide? Công cuộc kiếm năm vạn yên của cậu thế nào rồi?” Giọng Seirei cắt ngang khoảng không rất mãnh liệt, vô thức khiến tôi có cảm giác y thể bản thân đang bị đòi nợ.

“Từ từ đã. Tôi muốn ước một điều ước khác trước đã.”

“Điều ước khác?” Seirei nghiêng đầu.

Nghĩ loáng thoáng giây lát, tôi liền đánh liều.

“Tôi ước mình được bất tử…” Tôi run rẩy, cắt giọng nhất gừng chập chờn như dòng điện. 

Tuy có chút lo âu đấy song ý tưởng của tôi vào khao khát này thì cũng khá là thú vị. Nói cho đơn giản, nếu như cứ ước sở hữu nhiều điều ước mới, ta lại bị mất trắng đi mười lăm năm sống cho mỗi điều ước cộng thêm thì với việc kéo dài vĩnh viễn tuổi thọ trong tay, tôi hoàn toàn có thể tạo ra vô hạn điều ước dành cho bản thân.

“Hử?” Thần đèn hơi chưng hửng. “Mà thôi, sao cũng được. Cái giá phải trả cho nó là cậu sẽ bị tước đoạt hết tất cả những điều ước còn lại.”

“Cái gì?” Gương mặt tối sầm lại vì bị bắt thóp, thế rồi tiếp sau vài giây ngẫm nghĩ tôi liền tiếp lời ngay. “Vậy thì thế này thì sao, tôi ước mọi điều ước đều... không còn cần cái giá phải trả nữa.” 

Tôi lập bập mấy lời biểu đạt ranh ma của bản thân mà lòng tràn ngập sự lo âu. Về phần mình, sau khi nghe xong dòng trình bày đầy hàm ý khai thác của chàng trai đối diện, Seirei chỉ đơn giản là cười nhạt.

“Takehide, rõ ràng nãy giờ cậu định thử ta phải không?” Gã thần đèn nhún vai. “Cũng tinh ranh đấy nhưng điều ước này của cậu vẫn cần cái giá phải trả thì nó mới hiện thực hóa được và đương nhiên, cái giá phải trả cho nó giống hệt với sự bất tử, đó là cậu sẽ bị tước đoạt hết tất cả những điều ước còn lại.”

“Hả?” Tôi gãi đầu. “Thế mà tôi còn tưởng vẫn có hy vọng khai thác được lỗ hổng từ ông cơ.”

“Mơ đi Takehide. Đừng nghĩ rằng có thể qua mặt ta dễ dàng.” Seirei vuốt râu, cười hả hê khoái chí. “Và mấy điều ước vừa rồi của cậu cũng không phải là lần đầu tiên ta được gặp đâu. Cụ thể hơn, không dưới trăm chủ nhân trong quá khứ của ta cũng từng định ước như vậy rồi.”

“Thôi vậy. Vừa nãy là tôi chỉ nhử nhử ông chút thôi, giờ mới là điều ước thực sự mà tôi khao khát.” Tôi hắng giọng. “Tôi ước hội nghiên cứu thiên văn Todai được ban giám hiệu nhà trường tiếp tục cho phép hoạt động... y như cũ.”

“Chà chà.” Seirei phấn khởi ngắm nghía tôi một vòng từ đầu đến chân. “Xem ra cậu Takehide đây cũng đã biết nghĩ cho riêng mình rồi.”

“Seirei, thôi vòng vo đi và nói cho tôi biết cái giá phải trả cho điều ước đó là gì đi.” Tôi cắt giọng, gương mặt bày tỏ sự hồi hộp hiếm hoi.

“À ừ, xem nào…” Gã thần đèn lẩm bẩm. “Cái giá phải trả cho điều ước ấy là cậu sẽ bị lấy mất một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ loại tốt và vẫn còn sử dụng được.”

“Đồng hồ Thụy Sĩ?” Tôi suýt hét toáng lên. “Nhưng tôi làm sao đủ khả năng sở hữu thứ đó.”

“Thế thì dẹp. Hết năm mươi ngàn yên rồi giờ là đồng hồ cũng chẳng có nốt.” Seirei phẩy mạnh cánh tay trên không trung. “Một thiếu niên nghèo rớt như cậu thì tốt nhất không nên ước ao làm gì cho hao tổn tâm trí ra.”

“Seirei!” Tôi nhăn mặt. “Xét cho cùng thì tôi vẫn đang là chủ nhân của ông đấy.”

“À ờm…” Nghe tới đây gã thần đèn bèn giả đò dịu giọng. “Hay cậu thử ước cái gì khác nhạt nhẽo và kém hấp dẫn hơn nhằm làm giảm cái giá phải trả xuống xem sao.”

Nghe qua câu nói dửng dưng của Seirei khiến tôi khá bực mình. Dường như gã thần đèn kia chẳng bao giờ thèm quan tâm xem hoàn cảnh của tôi thực sự ra sao cả. 

Đang trong trạng thái miên mai nghĩ ngợi như vậy song chỉ thoáng chốc sau đó, tôi bỗng dưng nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ độc đáo.

“Ê này Seirei!” Tròng mắt tôi xoáy sâu vào nội tâm của gã thần đèn xanh dương đối diện. “Tôi hỏi ông câu này nhé.”

“Cứ tự nhiên thưa cậu Takehide.” Seirei khoanh tay.

“Bởi tôi là chủ nhân của ông nên về cơ bản, ông phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi phải không?”

“Đúng vậy!” Gã thần đèn tự tin đáp lại thẳng thắn. “Ta sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân. Nhưng nếu mệnh lệnh ấy mang hàm ý là một điều ước thì tất nhiên, cậu cũng sẽ bị tước đi một điều ước. Và để nói cho rõ ràng, sau khi cậu tiêu xài hết sạch ba điều ước của mình thì cũng là thời điểm ta được tự do để đi tìm chủ nhân mới.”

“Được rồi, không thành vấn đề.” Tôi khoanh tay. “Tôi sẽ ra lệnh cho ông phải đi theo tôi gặp những người bạn trong hội nghiên cứu thiên văn Todai. Vậy điều này thì không được tính là một điều ước đúng chứ?”

“Ờ thì…” Suy nghĩ khoảng nửa giây, Seirei liền chưng hửng kết luận. “Những vụ kiểu như lao động chân tay vớ vẩn thì đúng là không thể tính thành một điều ước được, nhưng mà...”

Dứt lời, gã thần đèn liền bây lên không trung rồi lượn lờ một vòng xung quanh tôi.

“Cậu không sợ mọi người khi gặp ta thì sẽ giãy nảy lên mà chạy trốn hết ư?”

“Thế nên ông sẽ cần hóa trang chút ít đấy Seirei.” Tôi cười nửa miệng, khuôn mặt bộc lộ cảm xúc nham hiểm. “Và hẳn nhiên, chuyện tôi ra lệnh cho ông phải hóa trang ấy cũng không được phép tính là một điều ước nhỉ?”

“Đúng vậy...” Seirei kéo dài giọng kiểu cố gắng lắm mới chịu thừa nhận.

“Thêm nữa, ông sẽ phải dùng đôi bàn tay nhằm chỉnh sửa những thứ vô dụng, vô dụng tới mức thậm chí tôi còn chẳng được hưởng bất kỳ lợi lộc gì từ nó. Liệu điều đó có khiến mệnh lệnh của tôi biến thành một điều ước hay không?”

“Chắc là không…” Seirei thừa nhận trong lo âu.

Sau khi xác nhận xong xuôi với thần đèn, tôi liền vội vàng tới nhà kho rồi lôi ra hàng chồng giấy lộn với đủ dòng chữ xanh đỏ. Chỉ vào từng vật phẩm, tôi hắng giọng mạnh mẽ nhằm ra lệnh cho kẻ bề tôi là thần đèn phải thực hiện hết thảy mọi yêu cầu được giao.

Hí hoáy cùng Seirei một lúc, chúng tôi liền tự tin trở lại gian phòng câu lạc bộ. 

“Chào mọi người!” Tôi xuất hiện đầy rạng rỡ cùng với Seirei. “Xin tự giới thiệu với tất cả, đây là anh họ tớ.”

Trông thấy vẻ mặt Miya, tôi liền đá chân vào tay thần đèn đang đứng ngay bên cạnh. Lúc này, thật may mắn làm sao, Seirei đã kịp thời hóa phép để hai cẳng chân được mọc lại và mặc trang phục tinh tươm. 

“Chào!.” Gã thần đèn trình bày bằng chất giọng chậm chạp đến bực mình. “Ta là thần… à nhầm, anh tên là... Seirei.”

“Chào... anh…” Miya lí nhí trả lời.

Thấy tình hình có vẻ không ổn nên tôi liền tiến đến gần chỗ mà cô nàng đang ngồi.

“Anh họ mình vốn là tiến sĩ chuyên ngành thiên thể vũ trụ đồng thời là giảng viên bộ môn vật lý lý thuyết của trường đại học bách khoa Zurich. Hôm nay anh ấy rảnh rang mới cất công về Nhật Bản chơi nên tớ liền nhanh nhạy mời anh ấy qua chỗ chúng ta. Có anh Seirei trong tay thì nhiệm vụ giữ vững sự tồn tại của hội nghiên cứu thiên văn Todai chúng ta sẽ dễ hệt như ăn kẹo vậy.” 

“Cứu lấy câu lạc bộ ư?” Miya reo lên. “Takehide giờ đây đang dần trở nên thật đáng kinh ngạc.”

Tôi chẳng thể hiểu nổi phản ứng của Miya mấy song khi chứng kiến sự xuất hiện đường đột từ vị khách lạ hoắc tới thăm câu lạc bộ thì quả nhiên, cô nàng ngây thơ kia đã phải trở nên đặc biệt lúng túng. Thế rồi, do không biết xử lý ra sao cho đúng nên Miya bèn lay lay người Haruko nhằm đánh thức cô chủ nhiệm mê ngủ.

Rốt cuộc, sau biết bao sự chờ đợi, Haruko cuối cùng cũng phải bật mở con người, mơ màng ngắm nghía hết thảy mọi sự kỳ lạ cứ cố gắng diễn ra xung quanh.

“Miya, Takehide, … còn đây là...? Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Haruko ơi.” Tôi cười xuề xòa. “Xin giới thiệu, người đứng cạnh đây là anh họ của tớ, vốn là tiến sĩ thiên thể vũ trụ của trường đại học bách khoa Zurich.”

“Anh họ? Cậu có anh họ bao giờ nhỉ?” Haruko nghiêng đầu. Mà khoan đã, tại sao làn da anh họ của cậu lại, thứ lỗi cho tớ... lại xanh một cách kỳ quặc như vậy? Hay là do tớ vẫn đang mơ phải không?”

“Không đâu!” Tôi vội vàng trần tình. “Cậu không mê ngủ tý nào đâu. Đơn giản là bởi màu da của hầu hết người Nhật khi sống lâu lâu ở Đức thì đều xanh dương thế mà.” 

“Thật sao? Điều này tức là, da dẻ của chúng ta khi ở Đức sẽ đều xanh dương và mốc meo hết theo thời gian ư?” Miya đột ngột reo vang bày tỏ niềm hứng thú cực lớn trước cái gọi là “kiến thức” mà tôi vừa gắng sức bốc phét.

“Điều này thật kỳ quặc.” Haruko cắt giọng bày tỏ sự nghi hoặc. “Xin lỗi chút song tớ không nghĩ là cậu đang nghiêm túc cho lắm Takehide ạ.”

“Đây là sự thật đó Haruko.” Tôi giãy nảy.

Chẳng thèm để tâm tới lời phản biện biện yếu ớt của chàng trai khốn khổ đối diện nữa, Haruko liền khoanh tay lại.

“Thôi bỏ đi!” Cô nàng tặc lưỡi. “Takehide, rốt cuộc là cậu có ý đồ gì vậy?”

“Tớ muốn cứu hội nghiên cứu thiên văn Todai của chúng ta nên sẽ nhờ Seirei đi vận động hành lang ban giám hiệu nhà trường. Tớ cho rằng cái mác…” Tôi ngập ngừng nửa giây rồi tiết lộ. “... tiến sĩ vật lý thiên thể vũ trụ của anh ấy rất ư là ngầu lòi nên tớ tin là tỷ lệ thuyết phục thành công các thầy cô sẽ là cực cao.”

“Chuyện này… “ Haruko nhẹ nhàng lia qua Seirei từ đầu đến chân rồi chăm chú nhìn tôi. “Khó tin là Takehide lại quan tâm đến câu lạc bộ tới nhường vậy. Tớ cứ tưởng...”

“Ôi dào...” Tôi xua tay, giọng xuề xòa. “Anh họ tớ cũng chẳng làm việc miễn phí đâu nên đừng vội ca ngợi người ta sớm thế.”

Nói xong, tôi bèn vỗ vai vào gã thần đèn đang đứng ngay bên cạnh. “Seirei muốn trả công sòng phẳng bằng một cái đồng hồ Thụy Sĩ… loại cao cấp, à ờ, đừng quên là nó vẫn phải còn sử dụng được nhé.” Tôi tự rủa thầm mình vì thậm chí còn chẳng hiểu bản thân đang cố gắng trình bày cái gì nữa.

“Đồng hồ Thụy Sĩ cao cấp?” Haruko reo lên kinh ngạc.

Tôi gãi đầu phân trần. “Tớ tin là Haruko đang đeo trên cổ tay một chiếc y hệt như vậy đấy.”

“À... “ Cô nàng ngượng ngùng. “Tớ, tớ quả đúng là sở hữu… nó thật.”

Nói xong, Haruko chợt im lặng sau mấy giây bất cẩn. Thế rồi, cô nàng cứ thế ngắm nghía đăm đăm vào gã Seirei từ đầu tới chân.

“Anh Seirei, liệu thật sự anh đủ khả năng để làm được việc này không?

“Tất… tất nhiên rồi.” Thần đèn căng thẳng trả lời. “Bởi ta rất toàn năng cho nên…” Tôi nhanh nhạy đá vào chân khiến gã phải nhanh chóng thay đổi câu nói. “... ý anh là tài năng. Mà các em nghe này, nói về học thuật ấy, anh đây sở hữu cả tá bằng cấp cùng các danh hiệu và những lời ca tụng cao đẹp nhất. Đảm bảo luôn, ban giám hiệu nhà trường không thể nào lại đi khước từ niềm đam mê thiên văn học vô tận của một câu lạc bộ với sự giới thiệu tới từ Seirei đây được. Bởi thế cho nên, các em cứ yên tâm đặt trọn vẹn hết niềm tin vào anh đi.”

Nói xong, tôi liền bê nguyên cả xấp giấy đã được thần đèn chế tác cả rổ ra từ trước và bày biện chúng xuống mặt bàn. Quả nhiên, sau khi xem xét hết một lượt đống bìa cứng vốn tích dấu xanh đỏ hết sức chuyên nghiệp ấy, cô nàng chủ nhiệm của chúng tôi liền cắt giọng thừa nhận.

“Vâng. Anh quả nhiên là có rất nhiều giải thưởng với bằng cấp đó ạ.” Haruko nghiêng đầu. “Dẫu rằng, chúng nhiều tới mức khó tin.”

“Ấy ấy, đừng vội nghĩ thế là xong, chưa hết đâu. Anh Seirei của tớ thậm chí còn từng được thủ tướng trao tặng huy hiệu Lá Đồng hoa Xanh nữa cơ, xem này…” Nhằm tránh dị nghị, tôi liền ngay lập tức chen ngang, thoăn thoắt lôi ra cái cục nhôm đã được thần đèn đục đẽo sẵn. 

Vâng! Phải thừa nhận thẳng thắn, khả năng làm hàng giả của Seirei đích thực là ở trình độ bậc thầy, bậc thầy đến mức chính cô gái đối diện tôi cũng không thể phát hiện được bất kỳ điều gì là khả nghi. Theo tôi nghĩ, với thâm niên lặn lội suốt hàng ngàn năm trong thế giới loài người thì chắc hẳn, cái gã Seirei kia nhất định là đã lĩnh hội được vô số ngón nghề tài lanh tới từ chính các chủ nhân ranh ma của mình.

Quan sát một hồi hết thảy đống đồ lỉnh kỉnh mà tôi và Seirei đã dày công chuẩn bị, Haruko liền trở nên lúng túng tới mức không thể nghĩ ra nổi hướng phản biện. Thế rồi, sau vài phút ngẫm nghĩ căng thẳng, cô nàng bỗng dưng cất tiếng.

“Vậy thì thưa anh, xin hãy nhận lấy món quà hèn mọn này. Em tin rằng chuyện tồn vong của hội nghiên cứu thiên văn Todai thực sự là xứng đáng.” Cô nàng gỡ cái đồng hồ đang đeo ở cổ tay, nhanh chóng đưa món trang sức lấp lánh ấy cho Seirei. 

Hành động cực kỳ dứt khoát trên quả nhiên đã khiến tôi phải há hốc mồm kinh ngạc.

“Để tớ giữ cho.” Tôi vội vã đón lấy món quà của cô tiểu thư đối diện. Đương nhiên, nếu muốn mọi thứ diễn ra êm đẹp đúng kế hoạch thì tôi buộc phải cầm vật trao đổi trước rồi mới tự tay đưa trực tiếp cho Seirei được. 

Mọi chuyện suôn sẻ theo đúng dự định làm lòng tôi thở phào. Vốn dĩ chỉ là gã thanh niên nghèo rớt, chẳng hề sở hữu bất cứ thứ gì giá trị nên thành thật mà nói, việc hiện thực hóa điều ước cho đúng với thứ mà tôi khao khát vẫn luôn luôn là nhiệm vụ đặc biệt khổ sở. Rất may, với sự giàu sang từ Haruko thì thật sự mới vô tình giúp tôi nảy sinh ra cái kế hoạch điên rồ này. 

Nghĩ tới đây, tự dưng tôi thấy phục bản thân mình hơn đôi chút. Ý tôi là, dẫu vẫn mất một điều ước song, đó thực tế lại là thứ duy nhất mà tôi mất. Còn cái giá phải trả đắt đỏ kia, rốt cuộc, lại chỉ đơn giản là được huy động từ nguồn lực bên ngoài vào hỗ trợ.

Nói đi thì cũng phải nói lại. Việc để Haruko phải gánh chịu lấy cái giá phải trả thay cho bản thân thì đúng là phương án cuối cùng mà tôi muốn nghĩ tới. Song dù sao, hội nghiên cứu thiên văn Todai cũng là do Haruko sáng lập ra nên cô nàng đương nhiên cần gắn kết trách nhiệm với nó. Ờ thì chí ít với quan điểm ấy, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi cũng phần nào được vơi bớt đi đôi chút. 

“Hãy giữ đúng lời hứa Seirei.” Tôi gãi đầu, bàn tay vội vàng chuyển lại cho gã thần đèn bên cạnh.

Nhận được vật phẩm cần thiết, Seire bèn thì thầm vào tai tôi.

Xin chúc mừng! Điều ước của chủ nhân sẽ được thực hiện ngay bây giờ.” 

Dứt lời, Seirei liền búng tay đánh tay một cái.

Vào khoảnh khắc ấy, tức thì căn phòng bỗng tràn ngập một sắc xanh dương êm dịu. Hết thảy, được chiếu từ hàng ngàn đốm đom đóm nhỏ nhắn phát quang ra xung quanh. Bầu không khí hư ảo khiến tôi trở nên lúng túng, chẳng biết cần giải thích sao cho phải trước vẻ kinh ngạc của những cô gái trong câu lạc bộ. Cuối cùng, sau khi ánh sáng lịm dần, tôi liền dùng hai bàn tay quờ quạng trước mặt cả Haruko lẫn Miya.

“Đừng quá ngạc nhiên, anh họ tớ vốn còn biết làm cả ảo thuật nữa đấy.”