Tôi đã suýt tạo nên hòa bình cho nhân loại với giá chỉ 50 ngàn yên cơ đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 318

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 425

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 295

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 460

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 300

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1306

Tập 01 - Chương 1: Điều ước vĩ đại nhất trong lịch sử loài người

Ngày 5 tháng 4.

Thoáng chốc sau ánh dương dần buông, tiếng còi tàu văng vẳng báo hiệu cỗ máy khổng lồ vô tri lao đến trước cửa ga. Thanh âm rúng động của nó bóp nghẹt không gian, vạch nên cái lắc lư dữ tợn phía cuối con dốc. Trên cao, nền trời đỏ lòm, hằn xuống một vết dài trên lưng áo y thể đường chỉ hồng cố gắng tách tôi khỏi thực tại. Phía dưới, chuếnh choáng dưới mé các đường ray, mỗi khi dợm bước trên những cung đường ngoằn ngoèo sâu hoắm tựa giấc mộng dài vô tận kia, tôi lại thấy cơ thể mình mệt nhoài, đờ đẫn và vô vọng. 

Thời gian thì cứ thế thờ ơ, không gian nhạt nhòa phía trước cứ thế cố gắng cướp đi những hy vọng sâu thẳm. Hợp sức lại, chúng vô hình tạo nên nỗi ám ảnh trong tâm trí, đánh gục mọi nỗ lực phản kháng đơn phương nơi yếu đuối nhất trong tâm hồn tôi. Vào thời điểm hiện tại, tôi chỉ còn biết được rằng mình vẫn tồn tại, vẫn sở hữu chút khái niệm mơ màng về cái hơi thở bạo liệt đang hối thúc trong lồng ngực. Cảm giác mong manh nửa vời ấy thực sự đã muốn đe dọa rằng, vào một ngày nào đó chẳng mấy xa xôi, tôi sẽ bị lôi thốc đi và vĩnh viễn phải biến mất khỏi thế gian.

---

Chiều tà, mặt trời đang vào cái thời điểm chuếnh choáng nhất, vô tình làm cả Kyoto y thể bị biến mất đột ngột. Các con đường cũng vì thế mà làm thu hẹp tầm mắt hơn. Các tòa nhà thấp nhấp nhô, thiết kế mang đậm nét u buồn từ những năm tháng xưa cũ khiến cả gam màu nơi đây càng lúc càng khó bắt nổi ánh sáng.

Dưới chân cầu, tại góc phố ảm đảm xa xăm, gương mặt tôi lại thất thểu bởi mải tập đánh bóng liên tục. Vốn dĩ chán ghét những bài thể thao khuôn mẫu, ngay từ đầu tôi đã khước từ chuyện gia nhập vào câu lạc bộ bóng chày của trường. Thế nhưng, sẽ là nói dối nếu tôi cứ nêu bật nên cái câu chữa ngượng đầy nực cười ấy cho bất kỳ ai khác mỗi khi được hỏi. Ý tôi là, lý do thực sự ẩn sau cái dáng vẻ thảm hại kia đơn giản chỉ là là tôi vốn dĩ chẳng hề sở bất kỳ hữu tài năng gì cho cam.

Nghĩ vậy, tôi liền thở dài ngao ngán, bàn tay nắm lấy quả bóng nỉ ném nhẹ lên không trung rồi khó nhọc dùng cây chày màu ghi đập một cú nhát gừng vào khoảng không lì lợm đối diện. 

“Cốp!”

Tôi đáng trúng song quỹ đạo của nó thì lại bắn tung vào khung cửa sổ nhà ai đó rồi bật nảy về phía chân cầu theo chiều ngược hướng.

Quá thất vọng trước màn trình diễn cực kỳ nghèo nàn, tôi uể oải tiến đến cái khu vực bừa bộn kia và lục lọi tìm kiếm quả bóng khổ ải của mình. Thế nhưng trong lúc mò mẫm, mũi giày tôi vô tình va chạm leng keng phải vật thể lạ lùng đang nằm lăn lóc ở dưới. Tò mò nhặt lên, tôi hà hơi thổi bạt đống bụi đi, nhanh chóng làm lộ rõ tấm thân kim loại đang cố gắng tỏa ra thứ ánh sáng óng ánh tới ma mị. Ngắm nghía cả thôi cả hồi, trí óc tôi mãi mới nhận ra đó là một cây đèn dầu với thiết kế cực kỳ tinh xảo.

Bề ngoài bóng bảy, toàn thân uốn cong tựa con thuyền nhỏ trôi dạt theo các cơn sóng hung dữ, bản thân nó thực sự trông rất giống với cái hình minh họa cây đèn dầu trong câu truyện cổ tích “Aladdin và cây đèn thần” mà hồi tiểu học tôi từng được đọc. 

Truyện cổ tích Aladdin và cây đèn thần ư?

Nghĩ tới đây, tôi liền hồi tưởng về quy luật đơn giản để khởi động ma thuật cổ. Về cơ bản, khi xoa tay ba lần vào thân đèn thì một vị thần cực kỳ quyền năng sẽ hiện ra, hào phóng ban phát cho ta đúng ba điều ước. Nếu thực sự là vậy thì hẳn sẽ rất tuyệt vời, song tất nhiên, đây có lẽ chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền của ai đó đã cố tính vứt đi mà thôi.

Biết là thế nhưng do quá chán nản, tôi bèn cứ vậy mà thực hiện hành động thoa tay ba lần vào thân nó nhằm thử nghiệm xem có thứ gì đó thú vị có thể xuất hiện hay không. 

Y thể trò đùa, đúng vào cái thời điểm trí óc trở nên uể oải nhất, bất ngờ xuất hiện một thứ ánh sáng xanh dương rực rỡ chui ra từ miệng đèn, chậm rãi bao quanh tôi rồi tinh quái vút cao lên không trung. Sau hồi lâu đẽo gọt, rốt cuộc nó cũng chịu nhào nặn thành hình ảnh một gã đàn ông với cái đầu trọc lóc, làn da xanh xao đông đặc từ đầu tới cuối. Vừa nhìn thấy tôi, lão ta liền giương tay vui sướng.

“Á!” Tôi giật thót, ngồi thụp xuống theo phản xạ nhằm tránh bị gã ôm trúng. Trong khi đó, nỗi sợ hãi cũng đã vô tinh làm tôi đánh rơi cả cây đèn dầu, khiến nó cứ thế mà kêu vang leng keng giữa bầu không khí cứng ngắc.

“Ấy ấy đừng hốt hoảng!” Lão ta hớt hải. “Xin chúc mừng! Từ giờ trở đi, chàng trai trẻ đã chính thức trở thành chủ nhân của ta rồi!”

“Ông là cái thứ gì vậy?” Tôi mặt cắt không giọt máu, con mắt thu nhỏ cực độ bởi kinh ngạc.

“Nghe này…” Kẻ lạ mặt nhiệm màu lắc đầu. “Ta hiểu rõ tâm trạng của cậu. Trải qua hàng ngàn đời chủ nhân, thứ đầu tiên ta luôn nhận được là sự sợ hãi y hệt bây giờ. Thế nên để khỏi vòng vo ta sẽ hỏi luôn...”

Dứt lời, gã ta liền hướng ánh nhìn dò xét, đăm đăm quan sát kỹ lưỡng gã con trai rúm ró đối diện.

“Với kiến thức của mình, cậu biết gì về cái tên Aladdin và cây đèn thần?”

“Đó… đó là điển tích khá cổ xưa...” Miệng tôi lắp bắp. “... đại loại nó là một câu chuyện trong bộ nghìn lẻ một đêm của xứ Ba Tư.”

“Thì đây! Tada…! Ta chính là gã thần đèn sẽ ban phát ba điều ước trong câu chuyện huyền thoại đó đây!” Gã xanh dương mỉm cười niềm nở, giương ngang hai tay bày tỏ sự hứng khởi tột độ. “Giờ thì cậu phấn chấn hơn rồi chứ?”

“Không!” Tôi hốt hoảng loàng quàng bò dậy rồi bỏ chạy trong sự chưng hửng của gã đàn ông xanh xao trước mặt. “Biến đi đồ yêu ma!”

“Từ từ đã!” Mặc cho với thân hình rất đồ sộ, lão ta vẫn lướt cực nhanh và chỉ trong tích tắc ngắn đã bồng bềnh hiên ngang ra trước mặt tôi. “Ta không phải là yêu ma. Ta là thần đèn thật đấy! Cậu không thấy xung quanh ta toàn là những thứ ánh sáng bay bổng, nhiệm màu này hay sao?”

Vào thời điểm hiện tại, tôi mới lấy lại chút bình tĩnh. Trong bầu không khí hoàng hôn tối tăm, đúng thật là chỉ còn duy nhất khoảng không gian bé nhỏ bao quanh gã đầu trọc xanh dương kia là sáng lung linh. Cảm nhận được cái điều khó lý giải ấy, tâm trí tôi cứ thẫn thờ, vô tình xui khiến cả cơ thể bị đơ cứng trong chục giây bất cẩn. 

Chờ mãi chẳng thấy tôi làm gì, do quá đỗi sốt ruột, tay tự xưng là “thần đèn” kia liền tức tốc đánh tiếng.

“Cậu làm rơi cây đèn này! Lần sau đừng có hớ hênh như vậy nữa nhé.”

“Ông… ông là cái thứ gì vậy?” Khuôn mặt tôi méo mó, đôi tay run rẩy vì bị bắt phải đón nhận lấy vật thể bám bụi bặm đầy khả nghi của gã xanh xao đối diện. 

“Ta là thần đèn toàn năng!” Lão ta nói giọng tỉnh queo.

“Không!” Tôi lại hét lên lần nữa. 

“Nghe này nhóc con…” Cảm thấy đã quá lời, gã xanh xao bèn nuốt giọng, giương ánh nhìn đầy thách thức hướng về phía tôi. “Tuy cậu là chủ nhân nhưng xin đừng có suốt ngày oang oang cái mồm lên và khao khát bác bỏ ta nữa được không?”

“Tôi đang bị đặt camera quay lén phải chứ? Ông chỉ hình chiếu thực tế ảo tăng cường đúng chứ? Hoặc là…” Tôi nhắm tịt mắt, giương tay bịt kín hai vành tai lại, tâm trí thầm nghĩ “... phải rồi, phải rồi, mình đang mộng du. Takehide ơi, làm ơn tỉnh dậy đi nào.”

“Cho ta xin đi. Ta là thần đèn một trăm phần trăm đây!” Chẳng hiểu sao tôi vẫn nghe thấy tiếng lão ta ngân nga rõ vành vạch. “Thôi nào… thôi nào, hãy tin ta là thần đèn đi nào.”

Định thần tâm trí, tôi mở mắt ra lần nữa. Tay tự xưng là “thần đèn” ương bướng vẫn đứng đó chứ không hề biến mất giống như những cơn mê sảng ma mị. Bây giờ, bộ óc ngây dại của tôi mới thấy mọi thứ đều rất chân thật. Không gian vẫn tối mịt y như những cái lồng úp sấp, chỉ lập lòe những tia sáng xanh dương lung linh phát ra từ cơ thể ảo ảnh của gã trọc lóc đối diện kia là vĩnh viễn không bao giờ nguội tắt.

“Nếu ông là thần đèn trong truyện cổ Ba Tư thật thì hãy thử tự làm phép chứng minh đi!” Tôi hất hàm. “Ví dụ như... hóa phép ra một thỏi vàng ròng chẳng hạn.”

Thấy câu hỏi khó nhằn của tôi, ông ta chỉ bật cười.

“Nghe này chàng trai trẻ, ta không có rảnh biểu diễn những thứ phù phiếm cho cậu xem đâu.” Nói xong, gã thần đèn khoanh tay lại rồi phóng lên khoảng không nhằm thể hiện thứ sức mạnh uy nghiêm không thể đong đếm. “Đúng vậy! Nhiều chủ nhân trong quá khứ của ta cũng từng có những yêu cầu khôn lỏi tương tự nhằm tìm cách tiết kiệm điều ước. Vì vậy, nếu đó không phải là điều ước của cậu thì ta chẳng thể nào lại đi làm theo được.” 

Nghe thấu luận điểm cũng khá hợp lý đấy, tôi bị lúng túng đôi chút. Song chỉ trong thoáng chốc sau đó, tôi liền tiếp lời ngay.

“Vậy thì ông hãy thử chui vào cây đèn mà tôi đang cầm trên tay xem nào.” Tôi nắm ánh nhìn thách thức về phía gã xanh xao đối diện. “Sao nào? Ông chui ra được từ đó thì cũng phải trèo vào trong được phải chứ? Nếu ông tiếp tục lọt lại vào đây thì tôi mới chịu tin ông là thần đèn.”

“Thôi được!” 

Dứt xong câu chứa đầy sự bực bội, gã thần đèn liền ngay lập tức thu nhỏ cơ thể, xoáy tít mù y hệt mũi kim rồi biến thành một sợi dây xanh dương mỏng manh. Thế là, y thể cơn lốc xoáy, nó liền lập tức phóng thẳng vào miệng cây đèn trong tích tắc ngắn khiến tôi phải thót tim vì bất ngờ. 

Và sau hồi lâu định thần tâm trí, tôi quyết định bít tay lại chỗ đó rồi chạy một mạch về nhà.

Vào căn phòng của mình, tôi mau lẹ khóa chặt hết cả lối ra vào lẫn cửa sổ rồi ngồi thụp xuống, lấy từ trong cặp ra cái đèn dầu cũ kỹ. Tiếp đó, tôi nín thở, dùng bàn tay nắn nót thoa nhẹ ba lần liên tục vào thân vật thể màu nhiệm. Tức thì, cả gian phòng đều trở nên sáng lung linh bởi sắc xanh dương huyền ảo. 

“Sao hả? Cậu thấy thế nào? Giờ hẳn… “ Gã trọc lóc kỳ quái quả nhiên hiện lên ngay lập tức. Trái với vẻ uy nghiêm giống hệt mấy phút trước, giờ đây bộ dạng của ông ta lại chứa đầy nỗi kinh ngạc. “Cái gì? Hóa ra đây là phòng của cậu ư? Sao chật chội và tồi tàn thế này?” 

“Phòng tôi chỉ thế thôi.” Tôi tức mình phản biện. “Và nó cũng chẳng liên quan gì tới tình hình hiện tại cả.”

“Sao cũng được.” Gã xanh xao ngán ngẩm nghiêng đầu. “Giờ hẳn là cậu đã tin ta là thần đèn rồi chứ?”

Nghe vậy, miệng tôi chỉ còn biết chậm rãi thừa nhận. “... với hết thảy những điều quái dị không thể lý giải vừa qua, có lẽ... tôi đã tạm tin ông là thần đèn!”

Khi biết câu trả lời, gã xanh xao liền phóng vút lên trần nhà, hào hứng áp sát hết vào các mảng tường khô cứng rồi lại lượn lờ bay bổng bồng bềnh loanh quanh trước mặt tôi.

“Tốt lắm! Hiện tại cậu đang sở hữu tổng cộng ba điều ước. Hãy dũng cảm nêu lên điều ước đầu tiên của mình ngay đi.”

“Khoan, khoan đã!” Tôi thận trọng dùng cả hai tay đẩy tên thần đèn xanh dương chuyển dịch ra xa khỏi cơ thể. “Tôi quả thực vẫn chưa đủ sức kham nổi bất ngờ này và đang muốn hỏi ông thêm đây.”

“Hỏi…?” Tay thần đèn nhăn nhó. “Hình như cậu chưa nghe rõ thì phải? Ta vừa nói là hiện tại cậu đang sở hữu tổng cộng ba điều ước. Còn điều gì phải lăn tăn về cái này nữa?”

Thấy tôi vẫn ngây ngô chưa chịu hiểu vấn đề, gã xanh dương bèn giương ba ngón tay to đùng trước mặt tôi, miệng sốt sắng trình bày.

“Là ba điều ước nhiệm màu, thứ mà ai ai trên cái thế giới loài người ngờ nghệch các cậu cũng khao khát đấy chàng trai trẻ. Hãy ước cái gì đó mau mau đì còn kịp.”

“Tôi biết chứ.” Trả lời xong, tôi căng thẳng tiếp lời. “Vậy tức là…, tôi được quyền ước bất kỳ điều gì phải chứ? Kể cả khi, tôi muốn ước có thêm mười điều ước nữa? Hay là thậm chí, tôi có thể gộp chung nhiều mong muốn vào trong cùng một điều ước duy nhất cũng được luôn ư?”

“Đúng vậy. Từng có nhiều chủ nhân trong quá khứ của ta định khôn lỏi thử nghiệm giống hệt vậy rồi.” Gã thần đèn gật gù. “Mà kể cũng lạ, ta chưa từng thấy chủ nhân cũ nào của mình thiếu hồ hởi như cậu cả.”

Bỏ qua vụ ước có thêm mười điều ước, hay vụ gộp nhiều thứ vào trong một điều ước duy nhất hẳn nhiên là lỗ hổng chết người, gây nên vòng lặp vô hạn điều ước cho chủ nhân, thú thật mà nói thì tôi vẫn khá hoài nghi về động cơ thực sự của gã thần đèn lạ hoắc đối diện. Dẫu sao, sự kiện hiện tại quả thật quá đỗi bất ngờ. Tôi không thể nào chỉ vì vừa gặp một hiện tượng ma thuật bí hiểm nào đó mà đã vội tin ngay, đặt cược hết vận mệnh của bản thân vào nó. Ý tôi là, trên cõi đời này, chỉ có kẻ ngốc, bị thu hút nhanh chóng bởi vật chất, danh vọng mới dễ dàng sa lầy vào cám dỗ luôn thôi. 

Do khá sốt ruột nên gã thần đèn bèn đột ngột cất lời nhắc nhở.

“Thôi nào, hãy nêu bật lên điều ước đầu tiên của mình đi.” Vị thần xanh xao lẩm nhẩm bày tỏ nỗi ngao ngán. “Thế giới loài người hẳn là đã thay đổi quá nhiều rồi. Thật không thể tin được là ta đang phải cố gắng thuyết phục cậu ước điều đầu tiên.”

“Mà khoan… trước hết, ông tên là gì vậy?” Mắt tôi bẽn lẽn ngước lên, khuôn miệng thẳng thừng ngắt những dòng trình bày khó hiểu của kẻ quái dị đối diện.

“Seirei.” Gã thần đèn càm ràm kiểu mỉa mai. “Bất ngờ quá đi mất cơ, cậu Takehide đây lại là người đầu tiên trong lịch sử biết rỗi hơi hỏi tên một vị thần đèn cơ đấy. Thật đáng ngưỡng mộ làm sao.”

“Tôi quan tâm tới ông mà lại bị gọi là rỗi hơi ư?” Tôi gắt giọng. “Mà gượm đã, tại sao ông biết tên tôi hay vậy?”

“Wow, khó hiểu nhỉ? Hay là bởi vì ta là thực thể quyền năng nhất trái đất này chăng?” Nói xong, tay thần đèn liền đanh mặt lại, khuôn miệng hắng giọng. “Cậu có định ước gì không đây?”

“Từ từ nào.” Tôi khoanh hai tay lại. “Để tôi nghĩ chút. Đừng quên là tôi vẫn đang là chủ nhân của ông đấy.”

“Ờ!” 

Thần đèn Seirei nói năng thật cộc lốc, y thể coi tôi chẳng ra cái thể thống gì. Thế rồi sau hồi lâu ngẫm nghĩ, tôi liền lúng túng nói bừa.

“Tôi ước mình có năng lực, đừng chê nhé… đánh bóng giỏi như thằng Hidehira Kugo học cùng khối.”

Tôi vừa trình bày xong thì cũng là thời điểm gã thần đèn được dịp phá lên cười. 

“Hahaha... “ Seirei bỉ bôi. “Cậu ước năng lực chơi bóng của mình chỉ tương đương với học sinh cao trung thôi ư? Sao không ước luôn tài năng của bản thân sánh ngang với, để ta xem nào, huyền thoại Hideki Matsui ở đất nước các cậu đi.”

“Quỷ thần ơi.” Tôi suýt hét toáng lên. “Tôi có thể ước xa xôi như vậy nổi ư?”

“Tất nhiên rồi! Đừng quên, bởi ta rất toàn năng nên là cậu có thể ước bất cứ điều gì mình thích.” Gã thần đèn cao giọng. “Mà dù sao thì ta chỉ gợi ý điều đó cho cậu thôi. Quyền quyết định cuối cùng thì vẫn nằm ở cậu.”

Dứt dòng trình bày chất đầy hàm xúc, chưa đợi tôi phải trả lời ngay, tay thần đèn bỗng hồ hởi hỏi luôn.

“Vậy ta tổng kết nhé, chơi bóng chày giỏi như thằng Hidehira Kugo học cùng khối là điều ước đầu tiên của cậu phải không?”

Suy nghĩ đúng nửa giây, tôi bèn đáp lại trong xấu hổ.

“Từ từ đã, vừa nãy tôi... lỡ miệng, lần này tôi sẽ ước là mình chơi bóng chày giỏi như Hideki Matsui.”

“Sao cũng được.” Seirei lẩm bẩm. “Vậy ta tổng kết nhé, chơi bóng chày giỏi như danh thủ Hideki Matsui là điều ước đầu tiên của cậu phải không?”

Do linh tính mách bảo, tôi bèn thận trọng thăm dò thêm.

“Khoan, khoan..., thật sự chỉ đơn giản nói ngắn gọn thế là tôi đã có được năng lực đánh bóng thần kỳ của Hideki Matsui ư?”

“Ờ thì, cũng… đại loại thế.” 

“Ý ông là sao?”

“Thì nó đại loại là y hệt vậy đấy.”

Câu nói tối nghĩa đi kèm chất giọng lủng củng của Seirei giờ đây đã quá rõ ràng là khả nghi. Tất nhiên ở đời này, làm gì có ai tự dưng đem cho không mình thứ gì chứ? Nhất định, tên thần đèn kỳ quặc kia hẳn là đang ấp ủ động cơ nào đó sau mỗi điều ước của tôi rồi.

“Ông thật sự là đang cố gắng giấu giếm tôi điều gì phải không?” Tôi cau mày, ánh nhìn nghiêm khắc hướng thẳng vào gã trọc lóc đang phát sang xanh dương đối diện. “Điều khủng khiếp gì đã ngăn cản hết thảy các đời chủ nhân cũ của ông không muốn ước rằng họ sẽ có thêm điều ước nữa nhỉ? Ông biết đấy, giả sử nếu tôi ước sở hữu thêm hai điều ước nữa rồi lại cứ ước thế mãi thì chẳng phải là sẽ gây nên vòng lặp vô hạn đúng chứ?”

“Ấy ấy đừng nóng. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Dù sao thì…” Seirei sốt sắng. “Ta cũng định trình bày về cái giá phải trả ngay sau khi cậu đủ tự tin để nêu bật điều ước đầu tiên rồi.”

“Cái giá phải trả?” Tôi kinh ngạc thốt lên. 

“Thế này nhé…” Tên thần đèn búng tay đánh tách một cái. Liền sau đó, gã xoắn tít lại vài vòng trên không trung, trong thoáng chốc ánh sáng xanh dương hất tia hào quang phủ đầy gian phòng, bất thình lình, gã ta xuất hiện trở lại với vẻ uy nghi vốn có.

“Khi cậu ước cái gì đó thì nó sẽ luôn luôn đi kèm với một cái giá phải trả.”

Chưa để tôi định thần tâm trí, thần đèn liền ôn tồn giải thích tiếp.

“Ví dụ nhanh gọn, nếu cậu ước bản thân mình cao thêm mười phân thì cái giá phải trả cho điều đó sẽ là cậu bị mất đi khả năng huýt sáo.”

“Ồ...!” Tôi ngớ người ra. Và thế là, do quá nôn nóng, tôi bèn nhanh nhảu hỏi luôn. 

“Nếu tôi ước có thêm từ hai điều ước trở lên nữa thì sao?” 

“Cái giá phải trả là mất đi mười lăm năm tuổi thọ cho mỗi điều ước cộng thêm.“ Chẳng hề nao núng, gã thần đèn liền đáp rành rọt gần như ngay lập tức.

Sau câu trả lời đó, tròng mắt tôi cứ thế mở to nhằm biểu hiện nỗi kinh ngạc khó diễn tả thành lời. Đúng vậy! Hóa ra đây chính là bức tường kìm hãm mọi tiểu xảo gộp điều ước hay ước thêm điều ước, những thứ tạo nên vòng lặp vô hạn do những đời chủ nhân trước của Seirei định thử gây nên. 

Thú vị làm sao. Tay thần đèn trông bộ dạng ngớ ngẩn thế mà hóa ra gã ta đã từng lường trước được sự khôn lỏi tới từ nhân loại. Hơn nữa, điều hay ho ở đây là, thay vì cố gắng cấm đoán đủ thứ, loài người chúng ta thực tế vẫn được quyền ước bất cứ điều gì mình muốn. Chỉ có điều, nếu ta ước có thêm hai điều ước nữa thì cơ thể sẽ mất tới hơn ba mươi năm cuộc đời. Điều ấy đồng nghĩa với sự thật rằng, chúng ta sẽ càng ngày càng phải chịu sự dày vò của tuổi già mỗi khi sở hữu quá ba điều ước. Theo tôi suy luận, chắc hẳn, đây chính xác là thứ đã giúp cho gã thần đèn kia chưa từng gặp phải bất kỳ một điều phiền toái nào đến từ các chủ nhân “ranh ma” của mình.

Nghĩ tới đây, tôi liền hỏi luôn một lèo cho đỡ lấn cấn trong lòng. Y thể chẳng cần suy nghĩ, tôi nói đến đâu, Seirei cũng đều trả lời theo đến đấy một cách nhanh như điện.

“Ước sở hữu sự hoàn hảo?” 

“Cái giá phải trả là bị buộc phải đày ải cùng với những kẻ bất tài mãi mãi.“

“Ước trở thành tỷ phú?” 

“Cái giá phải trả là mất đi mãi mãi cảm giác về hạnh phúc.“

“Ước trở thành vị vua điều hành cả một quốc gia? 

“Cái giá phải trả là mất đi vĩnh viễn tất cả người thân, bạn bè và tri kỷ.“

“Ước giỏi thể thao như vận động viên hàng đầu?” 

“Cái giá phải trả là mất đi người bạn tri kỷ đầu tiên của cuộc đời mình.”

“Ước hòa bình cho nhân loại?”

“Cái giá phải trả là mất đi năm mươi ngàn yên.”

Đang hỏi say sưa, tự nhiên đôi tai tôi nghe thấu được một loại giá cả rất ư là cẩu thả, thậm chí cẩu thả tới mức giật mình.

“Khoan đã! Cái này mà cũng được coi là thật sao?” Tôi ngước mắt lên, săm soi hết mực vào gã xanh xao đối diện. 

“Phải, phải ta biết chứ!” Thấy khuôn mặt ngây ngô của tôi, Seirei bèn tức tốc ôn tồn. “Ước giỏi giỏi thể thao như vận động viên hàng đầu có cái giá rất đắt đỏ phải không?”

“Không! Không! Ý tôi là cái này cơ!” Dốc hết dũng khí, tôi nói liền một lèo trong niềm kinh ngạc không thể đong đếm. “Ước thiết lập lên nền hòa bình cho toàn bộ nhân loại có cái giá thực sự… ý tôi là, tận năm mươi ngàn yên ư?”