Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 536

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 11

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5088

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 71

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 83

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

74 7745

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 07: Giờ nghỉ trưa bất an

Chuông nghỉ trưa vang lên, hành lang tràn ngập tiếng bước chân và trò chuyện rôm rả của học sinh.

“Miyabi, tớ với Konatsu đến căn tin trước nhé.”

“Ừ, mình dọn xong sẽ qua ngay.”

Tôi vẫy tay nhẹ, để Miyabi lại trong lớp và bước ra hành lang. Ngay lập tức, một cô bé với mái tóc đuôi ngựa đôi quen thuộc chạy đến.

“Aoi-senpai!”

Cô bé gọi tên tôi với nụ cười rạng rỡ, đáng yêu – Sasahara Konatsu, đàn em dễ thương từ hồi sơ trung.

Nhưng giờ, nhìn nụ cười ấy, tôi chỉ thấy bực bội.

――Bốp!

“Ááá! S-Senpai làm gì vậy!? Đột nhiên đánh vào đầu đàn em dễ thương thế này, chơi bóng rổ nhiều quá làm não cứng như quả bóng rồi à!?”

“Hử?”

“À, đ-đùa thôi! Xin lỗi! Làm ơn đừng giơ tay lên lần nữa!”

Tôi lườm Konatsu đang hoảng loạn, nói giọng trầm.

“Em kể chuyện của Takamatsu-senpai với Miyabi đúng không?”

“Hả? E-Em kể lúc nào nhỉ?”

Konatsu đặt ngón tay lên cằm, mắt đảo lia lịa.

“Đừng giả vờ, chị biết hết rồi.”

“Hahaha, bị lộ rồi.”

Tôi thở dài ngao ngán, bước đi.

“Này, đừng bỏ em lại chứ!”

“Em lúc nào cũng dặn chị đừng kể với Miyabi, vậy mà chính em lại đi kể lung tung.”

“Á! Không được, Aoi-senpai! Chuyện đó tuyệt đối không được nói với Miyabi-senpai! Cả Kei-senpai nữa!”

Konatsu đuổi kịp, bĩu môi bên cạnh tôi.

“Biết rồi. Nhìn chị thế này chứ chị kín miệng lắm. Không như Kei, chị giữ lời hứa.”

“Dĩ nhiên em biết chứ. Nên em mới chỉ kể với Aoi-senpai…”

“À… xin lỗi, làm em nhớ lại chuyện không vui à?”

“Hihi, Aoi-senpai lo xa quá, không sao đâu!”

Nhìn Konatsu cười vô tư, tôi hơi yên tâm.

Trước đây, Konatsu từng tâm sự với tôi một chuyện.

Chính xác hơn, tôi thấy em ấy buồn bã, nên ép em ấy kể.

Đó là chuyện gây sốc: Konatsu bị Aizawa Kei, bạn thời thơ ấu của tôi, tỏ tình và ép buộc quan hệ…

Lúc đầu, tôi không tin. Nhưng Takamatsu-senpai, người có mặt tại đó, đã can thiệp và giải quyết.

Sau đó, tôi cùng Konatsu xác nhận với tiền bối, và anh ấy khẳng định đã thấy mọi chuyện.

Nghĩ đến việc Konatsu phải chịu đựng chuyện đó, tim tôi đau nhói.

Tôi cảm thấy chỉ lắng nghe là không đủ, tôi trăn trở làm sao để giúp em ấy.

Hành động của Kei khiến tôi vừa sốc vừa tức giận. Là bạn thời thơ ấu, tôi từng tin tưởng cậu ấy, nên sự phản bội này khiến tôi tổn thương sâu sắc.

Dĩ nhiên, tôi từng nghĩ Kei không thể làm chuyện đó.

Nhưng từ khi lên sơ trung, chúng tôi dần xa cách, và đến trung học, khoảng cách càng lớn.

Hơn nữa, danh tiếng của Kei trong lớp không tốt.

Cậu ấy luôn lủi thủi một mình, không chủ động nói chuyện với ai.

Khi tôi bắt chuyện, cậu ấy thường tránh né, như thể đang giấu gì đó, khiến tôi không hiểu cậu ấy nghĩ gì. Vì thế, bạn cùng lớp đôi khi đồn cậu ấy “hơi đáng sợ”.

Thành thật, tôi không tự tin hiểu được Kei bây giờ.

Mỗi lần nhìn cậu ấy, kí ức tuổi thơ và lời hứa năm ấy khiến tôi bực bội, rồi lại tự ghét bản thân vì cảm giác đó.

Konatsu nói em ấy từ chối Kei với điều kiện không kể ai, và muốn quên chuyện này. Hiện tại, tôi để mọi thứ yên.

Konatsu dặn không được để chuyện này làm rạn nứt quan hệ giữa tôi, Miyabi và Kei. Nhưng mỗi lần gặp Miyabi, tôi lại nhớ đến, khiến tôi trăn trở suốt thời gian qua.

“Ôi, căn tin đông kinh khủng! Sao hôm nay nhiều người thế chứ…”

Giọng Konatsu kéo tôi về thực tại.

Căn tin chật kín học sinh.

“Tại em rủ chị với Miyabi đột xuất đấy. Đừng than, tìm chỗ trống đi.”

“Eeee!”

Konatsu thất vọng.

“Aoi! Konatsu!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Quay lại, tôi thấy Miyabi chạy đến.

“Xin lỗi vì để hai người đợi.”

Miyabi chắp tay, áy náy.

“Không sao, tụi này cũng vừa tới, nhưng… nhìn xem, tình hình thế này.”

“Ối… đông thật.”

“Á!”

“Sao? Tự nhiên hét lên thế?”

Konatsu nhìn điện thoại, giọng đầy bất ngờ.

“Xin lỗi senpai! Bạn em gọi đột xuất, ăn trưa để hôm khác được không!? Em xin lỗi thật đấy!”

Konatsu cúi đầu lia lịa.

“Em đúng là… Thôi, được rồi, đi đi.”

Tôi vẫy tay, Konatsu vừa đi vừa ngoảnh lại.

“Giờ sao, Aoi? Mình có bánh mì mua sẵn, chúng ta về lớp không?”

“Ừ, về thôi. Bánh khoai lang của cậu tớ vẫn còn đây.”

Chúng tôi quay lại lớp.

“Aoi, cậu với Konatsu có chuyện gì à?”

“Hả? Sao thế?”

“Chỉ là linh cảm. Cậu không vui là lộ ngay trên mặt.”

“Gì chứ, mình dễ đoán thế sao?”

“Không, chỉ là… từ nhỏ, cậu hay giữ mọi thứ một mình đúng không? Khi nào mệt mỏi thì cứ việc nói với tớ nhé?”

“Cậu cũng thế thôi. Cậu giữ trong lòng, rồi cuối cùng chạy đến khóc với mình.”

“Trời! Chuyện từ bao giờ chứ!”

“Haha, xin lỗi, xin lỗi.”

Trò chuyện, chúng tôi trở về lớp.

“Hầy, tại Konatsu mà mất thời gian. Tối bắt đền em ấy một ly nước, nhé Miyabi――Miyabi?”

Không có tiếng trả lời.

Nhìn sang, tôi thấy Miyabi tái mặt, nhìn quanh bàn học.

“Sao thế?”

“Không thấy…”

“Hả?”

“Cuốn sách cậu cho mượn… cả túi giấy, biến mất rồi…”

“Cái gì…?”

Miyabi xanh xao. Tôi bối rối.

Lúc đó, tôi chưa biết cuốn sách ấy sẽ gây ra sóng gió thế nào.