Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 08: Tiểu ác ma, tái xuất

Chiếc taxi dừng trước cổng trường, tôi cảm ơn tài xế, trả tiền rồi bước xuống.

Gió lạnh mùa đông lùa qua má, dưới bầu trời xám xịt, tôi lặng lẽ bước vào cổng trường.

Sân trường nhộn nhịp với những học sinh đã ăn trưa xong, mỗi người một việc.

Người ngồi trên ghế trò chuyện, người trở về lớp, người thong thả bước trên hành lang. Giờ nghỉ trưa dần trôi qua, đầy lưu luyến.

Trong bầu không khí uể oải, tôi bước đi, lòng vẫn mệt mỏi. Tiếng cười của học sinh lướt qua tai, khiến tôi thư thái đôi chút.

“Hầy, mệt thật…”

Buổi họp ở nhà xuất bản kết thúc sớm hơn dự kiến.

Nhờ đạo diễn và ekip đến phòng tiếp khách kịp thời, tình huống hỗn loạn được giải quyết. Sau khi giới thiệu, nghe giải thích về phim và trả lời phỏng vấn báo chí, tôi nhìn đồng hồ, thấy vẫn kịp giờ học chiều.

Thế là tôi bắt taxi về trường.

Tiểu thuyết quan trọng, nhưng nếu vì nó mà bỏ học, tôi sẽ áy náy với bố mẹ. Được làm điều mình muốn, tôi phải cân bằng tốt.

“Được rồi.”

Đúng lúc quyết tâm――

――Bzzzt bzzzt bzzzt.

Điện thoại trong túi đồng phục rung lên.

Tôi vội lấy ra, màn hình chỉ hiển thị số lạ.

Ai thế nhỉ? Tôi nghiêng đầu, bắt máy.

‘A! Kei-sensei phải không? Em đây, Kagura-chan, vừa gặp sensei xong!’

“Hả… Hảảả!?”

‘Haha, sensei hét to thế.’

Đúng rồi, giọng này, không lẫn vào đâu được, là Shinomiya Kagura.

Nhưng sao cô ấy có số tôi? Và “Kagura-chan của sensei” là cái gì!?

‘S-Sensei, em đây! S-Sensei, em là Marin của Kei-sensei!’

Giọng này là Kosaka Marin.

‘Này, Marin, đừng kéo tay mình! Mà “Marin của Kei-sensei” là sao, buồn cười thế.’

‘C-Cậu nói trước mà!’

‘Thế thì cũng đừng căng thẳng thế, Marin dễ thương thật.’

‘Kya! Cậu chạm đâu thế!’

‘Đoán xem nào, hihi, sensei biết em chạm vào đâu của Marin đâu không?’

Tiếng cười đầy ẩn ý của Shinomiya vang lên qua điện thoại.

Thôi xong, tôi bị họ đùa giỡn hoàn toàn.

“Khụ! À, hai người gọi tôi có việc gì không?”

Bình tĩnh, nếu hoảng, tôi sẽ rơi vào bẫy của họ.

‘Sensei nghiêm túc ghê, nhưng thế lại càng dễ thương.’

“Khụ…! Hờ, hờ.”

Tôi suýt sặc, đập ngực.

Tôi từng nghe về “bộ đồ giết chết trai tân”, nhưng không ngờ có cả “lời nói giết chết trai tân”.

‘Kei-sensei ổn không? À, giờ sensei đang ở đâu?’

“T-Tôi đang ở trường. Mọi việc xong sớm, nên tôi về học buổi chiều.”

‘Ồ, thật ra em nhặt được đồ sensei làm rơi.’

“Hả? Đ-Đồ rơi?”

Tôi vội kiểm tra túi, xem có mất gì không. Rồi nhận ra…

Không thấy đâu, chiếc ví đựng vé tháng tôi để trong túi phải sáng nay, trong đó còn có thẻ học sinh.

“À, Shinomiya-san!”

‘Kagura.’

“Hả?”

‘Gọi em là Kagura.’

“K-Kagura… san.”

‘Vâng, gì thế Kei-sensei?’

‘Không công bằng! Sensei, gọi em là Marin, Marin đi!’

Trời ơi, tha cho tôi đi. Sao tôi phải chịu màn tra tấn ngượng ngùng này…

“Marin… san.”

‘Haha, tự bắt sensei gọi mà còn ngại, Marin đúng là.’

‘Tại vì…’

“À, Kagura-san? Đồ rơi đó có phải ví đựng vé tháng không?”

‘Đing đong! Đúng rồi!’

“Vậy thật à, nếu được, cô có thể đưa cho chị Hizaki――”

Tôi chưa nói hết thì――

‘Người trả lời đúng sẽ được thưởng: em và Marin-chan sẽ đích thân mang đến!’

Lời Kagura khiến tôi cứng người, đứng sững tại chỗ.

‘Alo? Kei-sensei? Sensei có nghe không?’

Tôi giật mình, cầm lại điện thoại.

“M-Mang đến đâu!?”

‘Trường trung học Amanomiya, lớp 2-A, Aizawa Kei.’

“Gì!?”

‘Yên tâm, sensei. Chúng em xác nhận địa điểm rồi. Gặp lại sau nhé.’

‘Kei-sensei gặp lại nhé!’

――Tút. Điện thoại phát ra âm thanh ngắt kết nối.

Đến đây? Trường tôi?

“Hà, làm sao bây giờ…”

Chuông báo giờ học vang lên, tôi nặng nề bước vào trường, chân run như cành cây trong gió, lòng đầy lo âu.