Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xác suất để tôi gặp và yêu em

(Đang ra)

Xác suất để tôi gặp và yêu em

吉月 生

Một câu chuyện tình thuần khiết, với cái kết đắng lòng không khỏi khiến độc giả rơi lệ.

9 107

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

(Đang ra)

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

甘木智彬

Trong trò chơi đó, nhân vật chính Kei, một người chơi hardcore và là một cung thủ bậc thầy trên lưng ngựa, một ngày nọ bị dịch chuyển cùng người bạn đồng hành 『Russian NINJA』 đến một thế giới giống hệ

1 3

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

16 1703

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

(Đang ra)

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

相模優斗

Đây là câu chuyện quay ngược thời gian của chàng hiệp sĩ từng bị hành quyết và trở lại làm người mạnh nhất thêm một lần nữa!

127 15081

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

(Đang ra)

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

♂ Senpai: Mang khí chất soái ca, con nhà giàu.♀ Ryoko Nakano: Hơi mũm mĩm, sở hữu vòng một khủng.

6 1

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

(Đang ra)

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

心音ゆるり

Vậy nhưng, Atami Michika cũng đã ấp ủ tình cảm với một người trong suốt bảy năm trời. Vào một ngày trong quá khứ, cô đã được người ấy cứu nhưng không thể tỏ rõ lòng biết ơn của mình.

17 7

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 12: Buổi chiều bất an

Không khí lạnh lẽo len lỏi vào lớp học. Cái lạnh từ sàn nhà thấm qua chân.

Ngoài cửa sổ, mây xám che phủ bầu trời, gió thỉnh thoảng làm cành cây rung. Trời như sắp mưa.

Tôi chống cằm lên bàn, thở dài.

“Cậu định buồn đến bao giờ, Miyabi?”

Giọng Aoi vang lên bên cạnh, vừa ngao ngán vừa dịu dàng.

“Nhưng… đó là cuốn sách quan trọng mà.”

Tôi áp má lên bàn, lẩm bẩm.

“Cậu cho mình mượn, thế mà…”

Giờ nghỉ trưa, tôi chỉ rời mắt một chút, quay lại thì cuốn sách trên bàn đã biến mất.

“Ừ, đúng là tớ cho mượn...”

Aoi khoanh tay, trầm ngâm.

“Tớ đã nói với thầy rồi, biết đâu kẻ lấy trộm đổi ý, mang trả lại?”

“…Nếu không trả thì sao?”

“Yên tâm, cha tớ luôn mua ba cuốn: một để truyền bá, một để giữ, một để dùng. Tớ sẽ xin cha cho mượn lại. Nếu lí do hợp tình thì cha cũng thông cảm thôi à.”

Lời Aoi khiến tôi nhẹ lòng đôi chút. Nhưng sự tiếc nuối vẫn không tan.

“…Cảm ơn, Aoi.”

“Trời, Miyabi nghiêm túc quá.”

Aoi cười khổ, gõ nhẹ đầu tôi.

Đúng lúc đó, cửa lớp bật mở.

“Yo!”

Giọng nói thoải mái vang lên. Quay lại, tôi thấy Godai-senpai và Takamatsu-senpai.

“…Senpai?”

Tôi vô thức ngồi thẳng, Aoi cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Godai-senpai bước vào với nụ cười rạng rỡ, toát lên vẻ điềm tĩnh.

Takamatsu-senpai, nụ cười tươi tắn, vuốt tóc gọn gàng. Vóc dáng săn chắc của cựu đội trưởng bóng đá lộ rõ qua đồng phục.

“Sau giờ học, anh có hẹn em nói chuyện đúng không?”

Takamatsu-senpai nói, đứng trước Aoi.

“À, vâng.”

Aoi hơi bối rối, nhưng gật đầu.

“Nhân tiện, mọi người cùng về luôn không?”

Godai-senpai nói nhẹ nhàng.

“Hả?”

Tôi bất giác hỏi lại.

Đáng ra chỉ có Aoi và Takamatsu-senpai nói chuyện riêng. Sao tự nhiên Godai-senpai lại tham gia?

“Không, chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, chúng ta vừa đi vừa nói được mà?”

Godai-senpai cười, như muốn làm không khí thoải mái.

“Em không phiền đâu…”

Aoi liếc nhìn tôi.

“Miyabi, tụi mình cùng về nhé?”

“…Ừ.”

Tôi do dự, nhưng gật đầu.

Tôi mới hẹn hò với Godai-senpai, vẫn chưa biết cách cư xử thế nào. Tôi không quen ở một mình với con trai, cũng chẳng biết nói gì.

Nhưng chính vì thế, tôi nghĩ đây là cơ hội để trò chuyện thêm.