Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 12: Buổi chiều bất an

Không khí lạnh lẽo len lỏi vào lớp học. Cái lạnh từ sàn nhà thấm qua chân.

Ngoài cửa sổ, mây xám che phủ bầu trời, gió thỉnh thoảng làm cành cây rung. Trời như sắp mưa.

Tôi chống cằm lên bàn, thở dài.

“Cậu định buồn đến bao giờ, Miyabi?”

Giọng Aoi vang lên bên cạnh, vừa ngao ngán vừa dịu dàng.

“Nhưng… đó là cuốn sách quan trọng mà.”

Tôi áp má lên bàn, lẩm bẩm.

“Cậu cho mình mượn, thế mà…”

Giờ nghỉ trưa, tôi chỉ rời mắt một chút, quay lại thì cuốn sách trên bàn đã biến mất.

“Ừ, đúng là tớ cho mượn...”

Aoi khoanh tay, trầm ngâm.

“Tớ đã nói với thầy rồi, biết đâu kẻ lấy trộm đổi ý, mang trả lại?”

“…Nếu không trả thì sao?”

“Yên tâm, cha tớ luôn mua ba cuốn: một để truyền bá, một để giữ, một để dùng. Tớ sẽ xin cha cho mượn lại. Nếu lí do hợp tình thì cha cũng thông cảm thôi à.”

Lời Aoi khiến tôi nhẹ lòng đôi chút. Nhưng sự tiếc nuối vẫn không tan.

“…Cảm ơn, Aoi.”

“Trời, Miyabi nghiêm túc quá.”

Aoi cười khổ, gõ nhẹ đầu tôi.

Đúng lúc đó, cửa lớp bật mở.

“Yo!”

Giọng nói thoải mái vang lên. Quay lại, tôi thấy Godai-senpai và Takamatsu-senpai.

“…Senpai?”

Tôi vô thức ngồi thẳng, Aoi cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Godai-senpai bước vào với nụ cười rạng rỡ, toát lên vẻ điềm tĩnh.

Takamatsu-senpai, nụ cười tươi tắn, vuốt tóc gọn gàng. Vóc dáng săn chắc của cựu đội trưởng bóng đá lộ rõ qua đồng phục.

“Sau giờ học, anh có hẹn em nói chuyện đúng không?”

Takamatsu-senpai nói, đứng trước Aoi.

“À, vâng.”

Aoi hơi bối rối, nhưng gật đầu.

“Nhân tiện, mọi người cùng về luôn không?”

Godai-senpai nói nhẹ nhàng.

“Hả?”

Tôi bất giác hỏi lại.

Đáng ra chỉ có Aoi và Takamatsu-senpai nói chuyện riêng. Sao tự nhiên Godai-senpai lại tham gia?

“Không, chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng, chúng ta vừa đi vừa nói được mà?”

Godai-senpai cười, như muốn làm không khí thoải mái.

“Em không phiền đâu…”

Aoi liếc nhìn tôi.

“Miyabi, tụi mình cùng về nhé?”

“…Ừ.”

Tôi do dự, nhưng gật đầu.

Tôi mới hẹn hò với Godai-senpai, vẫn chưa biết cách cư xử thế nào. Tôi không quen ở một mình với con trai, cũng chẳng biết nói gì.

Nhưng chính vì thế, tôi nghĩ đây là cơ hội để trò chuyện thêm.