Dù ngoài trời lạnh buốt, căn phòng karaoke này lại ngập tràn hơi nóng.
Mùi rượu, thuốc lá, nước hoa, và nước trái cây ngọt ngào hòa quyện. Tiếng nhạc điện tử từ loa trộn lẫn với tiếng cười ồn ào vang vọng trên trần.
Màn hình sáng rực, ánh sáng nhấp nháy, áo khoác và túi xách vương vãi trên ghế sofa――
Nơi đây như một thế giới tách biệt, đắm chìm trong dục vọng và khoái lạc.
Tôi ngồi ở góc phòng, ngậm ống hút, vẻ mặt chán chường.
“…Khỉ thật, bực cả mình.”
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Godai Yuuji, vừa nghịch điều khiển karaoke vừa chửi thề.
Bên cạnh, một cô gái bị hắn ta ôm vai, cười khúc khích, quấn lấy cánh tay hắn.
“Hử? Sao thế, Yuuji-kun?”
“Sao cái gì mà sao.”
Godai xoay điếu thuốc lá điện tử một tay, tay kia kéo mạnh vai cô gái.
Cô ta kêu “Kya!” vui vẻ.
“Này, Keita, mày cũng bực chứ?”
Godai gọi Takamatsu Keita, đang ngồi trên sofa đối diện.
Takamatsu nâng lon bia, uống ừng ực, rồi đập mạnh lon xuống bàn.
“Chết tiệt… Khốn kiếp.”
“Hử, chuyện ở quán cà phê hồi trưa à?”
Một cô gái khác, móng tay đỏ rực, áp ngón tay lên má, cười nham nhở.
“Hả, gì gì? Yuuji-kun với Keita-kun có chuyện gì hả?”
Cô gái bên Godai nghiêng người tò mò.
“Tụi bây đúng là đáng ghen tị!”
Một gã bạn của Godai phấn khích nói.
Gã khác cũng hùa theo.
“Gặp được nữ diễn viên siêu nổi với ca sĩ hot hit, đỉnh vãi! Bình thường mà nói, may mắn kinh khủng! Ít ra xin chữ kí đi chứ!”
“Mà này, trước mặt tụi mày, cái thằng… gì nhỉ? Aikawa hả? Thằng đó thân thiết với họ à? Nó là ai mà quen được người nổi tiếng thế, khó hiểu vãi.”
“Là Aizawa. Thân thiết thì… ừ, kiểu thế.”
Takamatsu lẩm bẩm, giọng bực bội.
“Khi bọn tao đến quán cà phê, thằng Aizawa ngồi cạnh Kosaka Marin và Shinomiya Kagura.”
“Thật á!?”
Cô gái hét lên ngạc nhiên.
“Kosaka Marin, diễn viên siêu xinh đó hả? Còn Shinomiya Kagura, ca sĩ đang hot!”
“Đỉnh vãi! Kết nối với người nổi tiếng được luôn, thằng đó dùng chiêu gì thế?”
“Chẳng biết. Mà chính vì thế tao mới bực.”
Takamatsu mở lon bia khác, uống cạn.
“Chỉ việc nó ở cùng Miyabi và Aoi – hai đứa bọn tao nhắm – đã đủ bực rồi. Sao nó lại quen được người nổi tiếng cơ chứ?”
“Đúng thế.”
Godai phả khói thuốc lá điện tử, cười khẩy.
“Miyabi và Aoi là top nữ sinh trong trường. Sao hai đứa đó lại căng thẳng vì một thằng lầm lì thế chứ…”
Một cô gái cười khúc khích, bắt chéo chân.
“Này, vậy là Yuuji-kun với Keita-kun ghen tị hả?”
“Hả? Làm gì có.”
Godai hừ mũi.
“Dù gì Miyabi và Aoi sớm muộn cũng là của bọn tao. Chỉ là thấy chúng nó bên thằng khốn đó bất thường thôi.”
“Đúng. Bị thằng đó cản trở là tao không chịu nổi.”
Takamatsu ném lon bia xuống bàn.
――Tệ hại.
Tôi thầm ngao ngán, nghịch ống hút.
Hai tên này coi Miyabi-senpai và Aoi-senpai như chiến lợi phẩm.
Nhưng tôi chẳng nói gì.
Ngược lại, chúng nghĩ thế lại tiện cho tôi.
Dù Miyabi-senpai và Aoi-senpai ra sao, mục tiêu của tôi chỉ có một: phá hoại quan hệ của ba người đó.
Nên tôi không muốn lũ ngu này làm hỏng kế hoạch.
“…Senpai, đừng tự ý làm gì nhé.”
Godai nhíu mày. “Hử?”
“Sao thế, Konatsu? Hôm nay trông mày cáu kỉnh nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi cầm ly trên bàn, vuốt ve bằng ngón tay.
Thầm thở dài.
Hai tên này đúng là gây rối.
Hôm nay, khi biết cuốn sách Miyabi-senpai cầm là cuốn tôi bảo Godai ăn cắp ý tưởng, Godai hoảng hốt báo tôi.
Tôi không ngờ cuốn sách chọn đại ở tiệm vì lấy cảm hứng từ bạn thời thơ ấu lại nổi tiếng thế.
Quả là tính toán sai lầm.
May là Godai không quan tâm sách, nên hắn không nhận ra cuốn mình đạo là tác phẩm nổi tiếng. Nhưng nếu Miyabi-senpai đọc và phát hiện――mọi thứ sẽ chấm hết.
Nên tôi dụ Miyabi và Aoi ra căng tin giờ nghỉ trưa, để Godai và Takamatsu vào lớp lấy trộm sách.
Lúc đó nguy hiểm thật. Chỉ chậm chút nữa là lộ hết.
Vậy mà hai tên này làm gì?
Đã là tình huống mong manh, vậy mà tự ý tiếp xúc, còn để Miyabi-senpai và Aoi-senpai thấy.
“Trước mặt Miyabi-senpai và Aoi-senpai, đừng liên quan đến Kei-senpai. Nếu họ biết các anh quen Kei từ trước, mọi thứ có thể đổ bể.”
“Haha, yên tâm.”
Godai cười tự tin, ôm eo cô gái bên cạnh.
“Tao sẽ theo kế hoạch của mày, cưa đổ Miyabi thôi.”
“Tao cũng thế. Aoi sẽ là của tao.”
Takamatsu vuốt tóc.
――Ngu xuẩn.
Thật sự, lũ này.
Tôi xoay ống hút, nhìn chất lỏng lắc lư.
Trước mặt, đám con trai cười khoái chí, say xỉn, công khai dục vọng. Bên cạnh, lũ con gái giọng ngọt ngào, dựa vào họ.
Tất cả chỉ nghĩ cho bản thân.
Miyabi-senpai và Aoi-senpai đối với họ, chỉ là “chiến lợi phẩm” cần chiếm đoạt.
Họ sẽ dùng mọi cách để thỏa mãn dục vọng, mà vẫn tin mình nắm thế thượng phong.
Lố bịch, xấu xí, và ngu ngốc đến tột cùng.
Nhưng nhờ họ, kế hoạch của tôi tiến triển thuận lợi.
Cứ thế, tôi sẽ điều khiển lũ này, chia rẽ quan hệ của Kei-senpai và những người khác.
Tôi sẽ chứng kiến mọi thứ sụp đổ.
Khoảnh khắc đó chính là――
Tôi ngẩng mặt, cười lạnh.
“…Vậy thì được.”
Tôi cố giữ giọng bình thản.
Godai, như thấy phản ứng của tôi nhàm chán, hừ mũi, kéo cô gái sát hơn.
Takamatsu, cầm lon bia, dựa lưng vào sofa, vẻ chán nản.
Tôi liếc họ lần nữa, rồi cầm điều khiển.
Màn hình hiển thị danh sách bài hát dài vô tận.
Tôi lướt ngẫu nhiên, giả vờ hát để câu giờ.
“…Tôi hát một bài nhé.”
Tôi chọn bài, mỉm cười nhạt.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt méo mó của tôi, đổ bóng.
Giai điệu intro vang lên từ loa. Trong ánh sáng nhấp nháy của karaoke, tôi chậm rãi cầm micro.
Để kế hoạch này không lệch hướng.
Để mọi thứ đúng như ý tôi.
Để trả thù cho ngày đó…
Tôi lặng lẽ mỉm cười.
******
P/S: Các tình yêu nghĩ sao về phản diện? Chỉ mới nhiêu đây chưa đủ để tôi dịch đâu. Còn nữa. xD