Bước chân tôi chạm vào con hẻm tối tăm, không khí ẩm thấp xộc vào mũi, mang theo mùi hôi nồng từ rác rưởi. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hầu như không thể chạm tới nơi này, chỉ để lại những tấm áp phích cũ kĩ, phai màu bong tróc trên tường. Dưới chân, mảnh kính vỡ lấp lóe trong bóng tối, hòa cùng tiếng mèo kêu trầm thấp văng vẳng từ xa. Không gian nặng nề khiến hơi thở tôi như nghẹn lại, từng bước chân thận trọng tiến về phía trước.
Trước mắt tôi, một tấm biển neon yếu ớt nhấp nháy, hiện lên tên quán karaoke khớp với dòng chữ nguệch ngoạc trên mẩu giấy Konatsu đưa. Ánh sáng mờ nhạt ấy dường như đang hấp hối, như thể chính sinh khí của quán đã cạn kiệt. Căng thẳng khô khốc bóp nghẹt lồng ngực, tôi vô thức nuốt khan, tim đập mạnh trong lặng lẽ.
Chắc chắn là nơi này. Đúng lúc ấy, bóng dáng một gã đàn ông xuất hiện từ cầu thang dẫn lên mặt đất. Tôi vội cúi người, nấp sau tấm biển gần lối vào. Gã lầm bầm, hít mũi sụt sịt rồi lững lờ bước qua. Đợi gã khuất dạng, tôi mới dám tiến vào bên trong.
Cầu thang dẫn xuống tầng hầm đón tôi bằng luồng không khí ẩm mốc nồng nặc hơn. Những vệt đen loang lổ như nấm mốc bám chặt trên tường, rác rưởi vương vãi dưới sàn kêu sột soạt mỗi bước chân. Qua cánh cửa tự động, tôi thấy một quầy tiếp tân cũ kĩ, phủ đầy bụi. Không một bóng người, chỉ có chiếc ghế đẩu đổ nghiêng bị bỏ mặc và tiếng nhạc từ bảng xếp hạng mới nhất vang lên từ loa, lạc lõng giữa không gian vắng lặng.
Tôi men theo hành lang dẫn vào sâu bên trong. Những bức tường chi chít vết graffiti, ánh đèn huỳnh quang lập lòe như muốn tắt ngấm, tạo nên một bầu không khí rợn người. Miyabi và Aoi đang ở đâu đó trong những căn phòng này sao? Lòng tôi bị giằng xé bởi sự sốt ruột, mỗi bước chân như nặng thêm bởi nỗi sợ hãi.
Tôi ghé mắt qua ô kính nhỏ trên từng cánh cửa. Những căn phòng karaoke cũ kĩ hiện ra với sofa sờn rách và chai rượu vương vãi bừa bãi, nhưng không có dấu hiệu của Miyabi. Tôi tiếp tục tiến sâu hơn, cho đến khi đứng trước căn phòng cuối cùng ở hành lang.
Đúng lúc ấy, một tiếng thét khe khẽ từ căn phòng bên phải vang lên, như mũi dao đâm thẳng vào tim. Máu trong người tôi như đông lại, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực. Cơ thể tôi cứng đờ trong khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức, tôi lao đến ô kính, nhìn vào bên trong.
Qua lớp kính dày, một cơn ác mộng hiện ra trước mắt. Godai và Takamatsu, mỗi tên đang khống chế Miyabi và Aoi. Đầu óc tôi trống rỗng, tiếng ù ù trong tai át đi mọi âm thanh, cơ thể như mất hết sức lực, gần như khuỵu xuống.
Tôi nắm lấy tay cầm cửa, xoay mạnh, nhưng nó không nhúc nhích. Cửa đã bị khóa. Không còn thời gian để tìm chìa. Sự tuyệt vọng bóp nghẹt lồng ngực, bàn tay tôi run rẩy. “Mở ra… Mở ra ngay!!” Tôi gào lên, giọng khản đặc, cổ họng như bị thiêu đốt.
Tôi lùi lại vài bước, lấy đà, rồi lao cả người vào cánh cửa. Cú va chạm khiến vai tôi đau nhói, cảm giác như xương cũng rung lên. Nhưng cánh cửa vẫn trơ trơ. Từ bên trong, tiếng cười khùng khục của Godai và Takamatsu vang lên. Chúng nhận ra sự hiện diện của tôi, chậm rãi tiến đến gần cửa.
“Ô, đến rồi à? Nhiệt tình quá nhỉ?” Giọng nói khinh khỉnh của Godai xuyên qua cánh cửa, như mũi dao cắm vào lòng tôi.
Tôi phớt lờ, lùi lại, hít sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi dồn toàn lực lao vào cửa lần nữa. Cơn đau lan khắp cơ thể, hơi thở rối loạn, tầm nhìn chao đảo. Nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục dồn sức vào một cú va chạm khác. Godai và Takamatsu bên trong nhìn nhau, nở nụ cười nham hiểm, thong thả tiến gần hơn.
Tôi chẳng quan tâm, lùi lại, lấy đà, và dồn hết sức bình sinh lao vào cửa. Tiếng va chạm khô khốc vang lên, nhưng cánh cửa vẫn không suy suyển. Bên trong, chúng chỉ vào tôi, cười cợt. Tiếng cười ấy, dù nhỏ, vẫn lọt vào tai tôi, như thể đang xé toạc lòng tự trọng của tôi.
Máu bắt đầu rỉ ra từ vai tôi, thấm đỏ áo, nhưng tôi không ngừng lại. Tôi trừng mắt nhìn Godai, lao vào cửa lần nữa. Lúc này, Godai túm lấy tóc Miyabi, kéo cô ấy lê trên sàn đến gần cửa. Miyabi yếu ớt, cơ thể run rẩy như muốn chống cự, nhưng sức lực cạn kiệt, cô ấy đổ sụp xuống. Vai cô ấy rung lên, những ngón tay khẽ động, nhưng bị Godai lôi dậy một cách thô bạo, gần như không thể đứng vững.
“Mày chỉ biết đứng đó nhìn thôi. Nhìn thứ quan trọng nhất của mày bị phá hủy đi.” Godai nói chậm rãi, từng chữ như dao cứa vào tim tôi.
Máu dồn lên đầu, nhịp tim điên cuồng. Tầm nhìn của tôi rung chuyển. Miyabi ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt chất chứa nỗi đau và sự hối hận. Đôi môi run rẩy của cô ấy mấp máy, tạo thành một lời thì thầm mà tôi có thể đọc được: “Xin lỗi…”
Đầu óc tôi trắng xóa. Lí trí tan biến, chỉ còn ngọn lửa giận dữ bùng cháy. Cơ thể tôi hành động ngoài tầm kiểm soát. Tôi đấm mạnh vào cánh cửa, từng cú đấm khiến xương cốt rạn nứt, da tay rách toạc, máu chảy thành vệt trên cửa. Đau đớn rõ ràng hiện hữu, nhưng nó như thuộc về ai đó, không phải tôi. Tôi chỉ biết điên cuồng đấm, đấm mãi vào cánh cửa bất động ấy.
Nước mắt trào ra, nhưng tôi vẫn trừng mắt nhìn cánh cửa, giơ nắm đấm lên. Đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chặn lấy tay tôi.
“Làm tốt lắm, nhóc…” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm hòa quyện, sức lực trong tôi như bị rút cạn, nắm đấm run rẩy. Tôi giật mình quay lại, và ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh xé gió vang lên.
Thứ gì đó lướt qua tầm nhìn của tôi, nhanh như chớp. Tiếng nổ vang dội. Cả căn phòng rung chuyển, cánh cửa dày phát ra tiếng rít ghê rợn trước khi vỡ tan, mảnh gỗ và vụn bay tứ tung. Những mảnh sắc nhọn găm vào vai và tay của Godai và Takamatsu, khiến chúng giật mình lùi lại, rên rỉ đau đớn.
Miyabi và Aoi co rúm, ánh mắt kinh hoàng hướng về phía trước. Qua làn bụi mịt mù, một bóng người hiên ngang đứng đó, vẫn giữ nguyên tư thế sau cú đá vừa tung ra. Đó là… Kyou-neesan.
Khi khói bụi tan đi, chị mỉm cười bình thản. “Chị đã bảo đừng lo mà.” chị nói, giọng đầy tự tin, khẽ phủi những mảnh vụn dưới chân như thể chẳng có gì đáng kể.
“Sao… sao chị biết chỗ này?” Tôi run rẩy hỏi, giọng lạc đi vì sững sờ.
Kyou-neesan nhún vai, đáp như thể đó là điều hiển nhiên: “Với một đứa em trai đáng yêu thế này, gắn GPS vào đồ của nó là chuyện bình thường thôi.”
Lời nói ấy khiến tôi vừa ngẩn ngơ vừa an tâm. Nhịp tim dần chậm lại, sự căng thẳng trong lòng như được tháo gỡ.
“…Cái gì chứ…” Tôi cười yếu ớt, chẳng biết nói gì hơn.
Kyou-neesan không đáp, chỉ lặng lẽ đặt tay lên đầu tôi, xoa nhẹ như cách chị vẫn làm hồi tôi còn bé – vừa dịu dàng, vừa hơi thô bạo. Chỉ một cử chỉ ấy thôi, mọi thứ trong tôi như sụp đổ, sự mạnh mẽ giả tạo tan biến.
Tầm nhìn mờ dần, ý thức chìm vào bóng tối sâu thẳm. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Miyabi và Aoi, nước mắt lăn dài, lao về phía tôi trong tiếng khóc nức nở.