Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

215 11145

Strange Life of a Cat

(Đang ra)

Strange Life of a Cat

Lazy Cliché

Truyện kể về cuộc sống của một con mèo đã từng là người. Zheng Tan nhân vật chính của chúng ta bằng cách nào đó đã quay ngược quá khứ trở về năm 2003 dưới thân xác một con mèo.

58 5159

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

5 1

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

27 1533

Virus Girlfriend

(Đang ra)

Virus Girlfriend

Hắc Ám Lệ Chi (黑暗荔枝)

Vào lúc tai họa thật sự bùng nổ, Lăng Mặc mới biết được Zombie được mô tả trong phim Tận Thế ra sao. Thực ra thì so với trong thực tế hơi không giống nhau.

106 9109

Tập 01: Amane Miyabi - Chương 49: Cơn ác mộng không hồi kết (Cảnh báo nội dung)

Bước xuống cầu thang dẫn vào tầng hầm, một luồng không khí ẩm ướt xộc vào mũi. Mùi mốc đặc trưng khiến tôi khó chịu. Ánh đèn neon từ quán karaoke cũ kĩ tỏa thứ ánh sáng mờ nhạt, tạo nên một bầu không khí tách biệt với thế giới bên ngoài.

Theo lời thúc giục của Godai và Takamatsu, tôi bước vào căn phòng ở cuối hành lang. Không gian rộng hơn tôi tưởng, nhưng giấy dán tường bong tróc, sofa cũ kĩ, toát lên cảm giác bất an.

Godai ngồi phịch xuống sofa ở góc xa, Takamatsu theo sau. Tôi cảnh giác, chọn chiếc sofa gần cửa nhất. Theo thỏa thuận, tôi sẽ đóng vai “bạn gái” để Godai giới thiệu với bạn bè. Nếu làm theo, họ sẽ xóa bức ảnh đó. Nhưng cả hai chỉ cười nham hiểm, chẳng thấy dấu hiệu bạn bè nào xuất hiện.

Không chịu nổi, tôi lên tiếng: “Bạn bè của các người đâu? Khi nào họ đến?”

Godai không đáp, chỉ rút điếu thuốc điện tử và nhả khói. Mùi khói khiến tôi nhíu mày. Takamatsu giả lả hỏi: “Bạn bè nào cơ?”

Godai cười nhạt: “Bạn? Em muốn gọi ai à? À, có hai thằng đứng gác ngoài kia thì có.”

Tim tôi nhảy dựng. Tôi đứng bật dậy, lao ra cửa, nhưng qua ô kính nhỏ, tôi thấy một gã lạ mặt. Cùng lúc, tiếng khóa cửa vang lên.

“Cái gì…!” Tôi nắm tay cầm, nhưng nó không nhúc nhích. Cửa đã bị khóa.

“Ôi, khóa rồi kìa, Miyabi-chan,” Godai cười lớn.

Tôi quay lại, trừng mắt. “Các người muốn gì?”

Godai nhún vai, cười nhạt. “Còn phải hỏi? Không phải trẻ con nữa, tự hiểu chứ?”

“…Ngay từ đầu các người đã không định giữ lời, và tôi là mục tiêu đúng không?”

“Thông minh lắm, đỡ mất công giải thích.” Godai liếc sang Takamatsu.

“Ừ, tiết kiệm thời gian. Giờ thì biết phải làm gì rồi nhỉ?” Takamatsu nói, giọng đầy đe dọa.

Tôi nhìn thẳng vào họ. “Thế à… Hay là cùng hát karaoke?”

“Cái gì?” Godai đạp mạnh vào bàn, tiếng động khiến tôi giật mình.

“Đừng có tỏ ra cứng đầu, Miyabi…” Ánh mắt Godai trở nên hung tợn.

“Tôi cứng đầu thì sao?” Tôi cố mạnh miệng, dù tay run lẩy bẩy.

Ngay lập tức, Godai lao tới, nắm chặt cổ tay tôi, đẩy tôi vào tường. “Thì thế này.”

Hơi thở hắn gần sát, nhưng tôi vẫn trừng mắt. “Cuối cùng cũng chịu nói thật.”

Tôi nhếch mép, cười khiêu khích. Godai và Takamatsu khựng lại, như nhận ra điều gì. Godai nhìn xuống, phát hiện chiếc điện thoại trong túi tôi nhô ra một góc lạ.

“Chậc!” Hắn giật lấy điện thoại, đẩy tôi ngã.

“Nó ghi âm!” Godai gầm lên.

“Con khốn này!” Takamatsu quát.

Godai giơ điện thoại, cười đắc thắng. “Ghi âm à? Lấy được rồi thì có ghi cũng vô ích.”

Tôi mỉm cười, bình tĩnh nói: “Anh dừng ghi âm rồi à… Tiếc thật, ứng dụng đó tự động lưu lên đám mây. Lấy điện thoại cũng chẳng làm được gì đâu, senpai.”

Godai sững sờ, nhưng rồi phá lên cười. “Nguy hiểm thật!”

Tôi hoang mang. Takamatsu cười khoái chí. “Đã bảo chọn phòng này là đúng mà, Yuji. Đáng tiếc, đây là tầng hầm, và phòng này không có sóng.”

Máu trong người tôi như đông lại. Tiếng cười khô khốc của Takamatsu vang vọng, như thể cả căn phòng đang chế giễu tôi. Tôi khuỵu xuống, cơ thể lạnh toát, hơi thở nghẹn lại. Tuyệt vọng lan tỏa, nuốt chửng mọi thứ.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa “cốc, cốc” vang lên, phá vỡ bầu không khí. Tôi nhìn về phía cửa. Tiếng cửa rít mở, kèm theo tiếng xô đẩy. Một giọng nói thô lỗ vang lên: “Con nhỏ này đúng không? Con nhỏ mà Keita-kun nói ấy.”

Ngay sau đó, Aoi bị đẩy vào, tay bị bẻ quặt ra sau. Cậu ấy cố giữ thăng bằng, ánh mắt đầy giận dữ và sợ hãi.

“Aoi!?” Tôi sững sờ.

Gã đàn ông dẫn Aoi vào cười nham nhở. “Nó lén lút ngoài cửa, nên tao tóm. Trông mạnh mẽ, nhưng cũng ngon đấy.”

Takamatsu cười đắc ý. “Đã bảo mà, Aoi chắc chắn sẽ bám theo. Tình bạn của tụi nó đúng là trò cười.”

Nước mắt lăn dài trên má Aoi. “Aoi… tại sao…?”

Tôi lao tới, nhưng gã kia chặn đường, cười đểu. “Tao đi mua ít đồ, cần bao cao su không?”

Tiếng cười tục tĩu vang lên. Godai nhún vai. “Cần gì mày ơi.”

Gã kia rời đi, khóa cửa lại. Takamatsu đứng dậy, cười nham hiểm. “Giờ thì vui vẻ thôi.”

Hắn kéo mạnh tay Aoi, mặc cô ấy vùng vẫy. “Thả ra!” Aoi hét lên, nhưng càng chống cự, hắn càng cười to.

Godai nắm tay tôi, kéo mạnh. Đau đớn lan tỏa, nhưng tôi ngẩng mặt, giọng run rẩy: “Làm ơn… đừng nói chuyện này với Kei. Tôi xin các người… đừng để Kei biết…”

Tôi cầu xin, nhưng Godai cười lớn. “Nào nào. Anh còn định quay video gửi cho nó, anh muốn xem phản ứng của nó thế nào ghê.”

Tiếng thét đau đớn của tôi vang lên, hòa cùng tiếng kêu của Aoi, trong không gian lạnh lẽo.