Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

211 5404

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

14 95

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

85 979

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

55 688

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

10 74

Tập 01: Amane Miyabi - Chương 49: Cơn ác mộng không hồi kết (Cảnh báo nội dung)

Bước xuống cầu thang dẫn vào tầng hầm, một luồng không khí ẩm ướt xộc vào mũi. Mùi mốc đặc trưng khiến tôi khó chịu. Ánh đèn neon từ quán karaoke cũ kĩ tỏa thứ ánh sáng mờ nhạt, tạo nên một bầu không khí tách biệt với thế giới bên ngoài.

Theo lời thúc giục của Godai và Takamatsu, tôi bước vào căn phòng ở cuối hành lang. Không gian rộng hơn tôi tưởng, nhưng giấy dán tường bong tróc, sofa cũ kĩ, toát lên cảm giác bất an.

Godai ngồi phịch xuống sofa ở góc xa, Takamatsu theo sau. Tôi cảnh giác, chọn chiếc sofa gần cửa nhất. Theo thỏa thuận, tôi sẽ đóng vai “bạn gái” để Godai giới thiệu với bạn bè. Nếu làm theo, họ sẽ xóa bức ảnh đó. Nhưng cả hai chỉ cười nham hiểm, chẳng thấy dấu hiệu bạn bè nào xuất hiện.

Không chịu nổi, tôi lên tiếng: “Bạn bè của các người đâu? Khi nào họ đến?”

Godai không đáp, chỉ rút điếu thuốc điện tử và nhả khói. Mùi khói khiến tôi nhíu mày. Takamatsu giả lả hỏi: “Bạn bè nào cơ?”

Godai cười nhạt: “Bạn? Em muốn gọi ai à? À, có hai thằng đứng gác ngoài kia thì có.”

Tim tôi nhảy dựng. Tôi đứng bật dậy, lao ra cửa, nhưng qua ô kính nhỏ, tôi thấy một gã lạ mặt. Cùng lúc, tiếng khóa cửa vang lên.

“Cái gì…!” Tôi nắm tay cầm, nhưng nó không nhúc nhích. Cửa đã bị khóa.

“Ôi, khóa rồi kìa, Miyabi-chan,” Godai cười lớn.

Tôi quay lại, trừng mắt. “Các người muốn gì?”

Godai nhún vai, cười nhạt. “Còn phải hỏi? Không phải trẻ con nữa, tự hiểu chứ?”

“…Ngay từ đầu các người đã không định giữ lời, và tôi là mục tiêu đúng không?”

“Thông minh lắm, đỡ mất công giải thích.” Godai liếc sang Takamatsu.

“Ừ, tiết kiệm thời gian. Giờ thì biết phải làm gì rồi nhỉ?” Takamatsu nói, giọng đầy đe dọa.

Tôi nhìn thẳng vào họ. “Thế à… Hay là cùng hát karaoke?”

“Cái gì?” Godai đạp mạnh vào bàn, tiếng động khiến tôi giật mình.

“Đừng có tỏ ra cứng đầu, Miyabi…” Ánh mắt Godai trở nên hung tợn.

“Tôi cứng đầu thì sao?” Tôi cố mạnh miệng, dù tay run lẩy bẩy.

Ngay lập tức, Godai lao tới, nắm chặt cổ tay tôi, đẩy tôi vào tường. “Thì thế này.”

Hơi thở hắn gần sát, nhưng tôi vẫn trừng mắt. “Cuối cùng cũng chịu nói thật.”

Tôi nhếch mép, cười khiêu khích. Godai và Takamatsu khựng lại, như nhận ra điều gì. Godai nhìn xuống, phát hiện chiếc điện thoại trong túi tôi nhô ra một góc lạ.

“Chậc!” Hắn giật lấy điện thoại, đẩy tôi ngã.

“Nó ghi âm!” Godai gầm lên.

“Con khốn này!” Takamatsu quát.

Godai giơ điện thoại, cười đắc thắng. “Ghi âm à? Lấy được rồi thì có ghi cũng vô ích.”

Tôi mỉm cười, bình tĩnh nói: “Anh dừng ghi âm rồi à… Tiếc thật, ứng dụng đó tự động lưu lên đám mây. Lấy điện thoại cũng chẳng làm được gì đâu, senpai.”

Godai sững sờ, nhưng rồi phá lên cười. “Nguy hiểm thật!”

Tôi hoang mang. Takamatsu cười khoái chí. “Đã bảo chọn phòng này là đúng mà, Yuji. Đáng tiếc, đây là tầng hầm, và phòng này không có sóng.”

Máu trong người tôi như đông lại. Tiếng cười khô khốc của Takamatsu vang vọng, như thể cả căn phòng đang chế giễu tôi. Tôi khuỵu xuống, cơ thể lạnh toát, hơi thở nghẹn lại. Tuyệt vọng lan tỏa, nuốt chửng mọi thứ.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa “cốc, cốc” vang lên, phá vỡ bầu không khí. Tôi nhìn về phía cửa. Tiếng cửa rít mở, kèm theo tiếng xô đẩy. Một giọng nói thô lỗ vang lên: “Con nhỏ này đúng không? Con nhỏ mà Keita-kun nói ấy.”

Ngay sau đó, Aoi bị đẩy vào, tay bị bẻ quặt ra sau. Cậu ấy cố giữ thăng bằng, ánh mắt đầy giận dữ và sợ hãi.

“Aoi!?” Tôi sững sờ.

Gã đàn ông dẫn Aoi vào cười nham nhở. “Nó lén lút ngoài cửa, nên tao tóm. Trông mạnh mẽ, nhưng cũng ngon đấy.”

Takamatsu cười đắc ý. “Đã bảo mà, Aoi chắc chắn sẽ bám theo. Tình bạn của tụi nó đúng là trò cười.”

Nước mắt lăn dài trên má Aoi. “Aoi… tại sao…?”

Tôi lao tới, nhưng gã kia chặn đường, cười đểu. “Tao đi mua ít đồ, cần bao cao su không?”

Tiếng cười tục tĩu vang lên. Godai nhún vai. “Cần gì mày ơi.”

Gã kia rời đi, khóa cửa lại. Takamatsu đứng dậy, cười nham hiểm. “Giờ thì vui vẻ thôi.”

Hắn kéo mạnh tay Aoi, mặc cô ấy vùng vẫy. “Thả ra!” Aoi hét lên, nhưng càng chống cự, hắn càng cười to.

Godai nắm tay tôi, kéo mạnh. Đau đớn lan tỏa, nhưng tôi ngẩng mặt, giọng run rẩy: “Làm ơn… đừng nói chuyện này với Kei. Tôi xin các người… đừng để Kei biết…”

Tôi cầu xin, nhưng Godai cười lớn. “Nào nào. Anh còn định quay video gửi cho nó, anh muốn xem phản ứng của nó thế nào ghê.”

Tiếng thét đau đớn của tôi vang lên, hòa cùng tiếng kêu của Aoi, trong không gian lạnh lẽo.