Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 04: Giao dịch trong bóng tối

Trong một căn phòng sang trọng của khách sạn cao cấp, những tấm rèm đỏ thẫm chặn ánh sáng ban ngày, phủ lên không gian một vẻ u ám. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm xa hoa tỏa ra, dịu dàng nhưng đầy mê hoặc.

Sasahara Konatsu ngồi trên sofa rộng rãi, vẫn mặc đồng phục học sinh – áo sơ mi trắng và váy xếp ly. Nhưng gương mặt xinh xắn của cô bé lại ẩn chứa một bóng tối, ánh mắt đượm vẻ trầm tư. Cô nhìn ra cửa sổ, nhưng không thật sự để tâm đến cảnh vật, chỉ đang chìm trong suy nghĩ.

Bên cạnh cô, một người đàn ông mặc áo choàng tắm, tay cầm ly rượu vang, đang nhẹ nhàng xoay chất lỏng đỏ. Đó là Koda Subaru, một diễn viên điện ảnh nổi tiếng. Anh ta vòng tay qua vai Konatsu, ngón tay lướt trên tóc cô, động tác vừa tao nhã vừa toát lên sự dâm đãng, như một thói quen lâu năm.

“Cuối cùng cũng gặp được em.” Koda nói, nở nụ cười nham nhở, ôm nhẹ vai Konatsu, như thợ săn đã tóm được con mồi. Nhưng Konatsu không động đậy, ánh mắt lạnh băng.

“Vâng.” cô đáp, giọng đều đều, không chút cảm xúc. Koda bật cười, đặt ly rượu xuống bàn.

“Nghe nhỏ em gái kể em đang làm gì đó ghê gớm lắm. Dùng học sinh trong trường để thao túng trong bóng tối ấy nhỉ?” Koda cười khùng khục, tựa sâu vào sofa, ánh mắt như khán giả đang xem một vở kịch.

Konatsu không đổi sắc mặt, chỉ nhún vai. “Đừng nói khó nghe thế. Tôi chỉ giúp họ chút đỉnh nhân tiện trả thù thôi. Với lại…” Cô ngừng lại, thở nhẹ. “Xong chuyện rồi. Cả hai đã bị cảnh sát bắt. Mà, vì tất cả đều là vị thành niên, nên hình như không lớn chuyện.”

Giọng cô vô cảm, thậm chí còn có chút thích thú. Koda tò mò hỏi. “Em không sao chứ?”

Konatsu cười nhạt. “Tôi á? Tôi có cách giữ họ im lặng. Họ muốn nói cũng không dám.”

“Không dám nói?” Koda nghiêng đầu.

“Ừ. Họ từng dính vào ma túy. Tôi có video bằng chứng. Chỉ cần đe dọa chút là họ ngoan ngay. Nếu biết điều, tội của họ sẽ không tăng.” Konatsu cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng.

“Ha, em đúng là đáng sợ,” Koda cười, nâng cằm Konatsu. Nhưng cô gạt tay anh ta, nhìn anh như nhìn một thứ vô vị. “Nói mới nhớ, anh không bận sao? Vai chính trong phim mà đúng không?”

“Ừ, ‘Hai người và một người’. Nghe nói quyết định chuyển thể anime cũng được duyệt. Anh còn được mời lồng tiếng nữa cơ.” Koda đáp.

“Ồ, đúng là ngôi sao lồng tiếng nổi tiếng.” Konatsu nói, giọng thờ ơ.

Koda cười. “Ban đầu là thế, nhưng giờ diễn xuất chiếm phần lớn.” Nói xong, anh ta bất ngờ đẩy Konatsu ngã xuống sofa.

Konatsu thoáng dao động, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin, nhìn Koda với ánh mắt lạnh lùng. “Vụ Kosaka Marin và Shinomiya Kagura… giao cho anh được chứ?”

Koda cười sâu hơn. “Tất nhiên, tùy thuộc vào thái độ của em thôi…”

Konatsu cong môi, chậm rãi vòng tay qua cổ Koda, kéo anh ta lại gần, nở nụ cười quyến rũ. “Anh đúng là xấu tính, Subaru-san.”

Trong căn phòng kín rèm, nơi ánh sáng ban ngày không chạm tới, hai bóng người từ từ hòa vào nhau.

********

P/S: Hồi trước bạn nào nói Konatsu khờ thì giờ biết rồi đó. <(")