Trong một căn phòng sang trọng của khách sạn cao cấp, những tấm rèm đỏ thẫm chặn ánh sáng ban ngày, phủ lên không gian một vẻ u ám. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm xa hoa tỏa ra, dịu dàng nhưng đầy mê hoặc.
Sasahara Konatsu ngồi trên sofa rộng rãi, vẫn mặc đồng phục học sinh – áo sơ mi trắng và váy xếp ly. Nhưng gương mặt xinh xắn của cô bé lại ẩn chứa một bóng tối, ánh mắt đượm vẻ trầm tư. Cô nhìn ra cửa sổ, nhưng không thật sự để tâm đến cảnh vật, chỉ đang chìm trong suy nghĩ.
Bên cạnh cô, một người đàn ông mặc áo choàng tắm, tay cầm ly rượu vang, đang nhẹ nhàng xoay chất lỏng đỏ. Đó là Koda Subaru, một diễn viên điện ảnh nổi tiếng. Anh ta vòng tay qua vai Konatsu, ngón tay lướt trên tóc cô, động tác vừa tao nhã vừa toát lên sự dâm đãng, như một thói quen lâu năm.
“Cuối cùng cũng gặp được em.” Koda nói, nở nụ cười nham nhở, ôm nhẹ vai Konatsu, như thợ săn đã tóm được con mồi. Nhưng Konatsu không động đậy, ánh mắt lạnh băng.
“Vâng.” cô đáp, giọng đều đều, không chút cảm xúc. Koda bật cười, đặt ly rượu xuống bàn.
“Nghe nhỏ em gái kể em đang làm gì đó ghê gớm lắm. Dùng học sinh trong trường để thao túng trong bóng tối ấy nhỉ?” Koda cười khùng khục, tựa sâu vào sofa, ánh mắt như khán giả đang xem một vở kịch.
Konatsu không đổi sắc mặt, chỉ nhún vai. “Đừng nói khó nghe thế. Tôi chỉ giúp họ chút đỉnh nhân tiện trả thù thôi. Với lại…” Cô ngừng lại, thở nhẹ. “Xong chuyện rồi. Cả hai đã bị cảnh sát bắt. Mà, vì tất cả đều là vị thành niên, nên hình như không lớn chuyện.”
Giọng cô vô cảm, thậm chí còn có chút thích thú. Koda tò mò hỏi. “Em không sao chứ?”
Konatsu cười nhạt. “Tôi á? Tôi có cách giữ họ im lặng. Họ muốn nói cũng không dám.”
“Không dám nói?” Koda nghiêng đầu.
“Ừ. Họ từng dính vào ma túy. Tôi có video bằng chứng. Chỉ cần đe dọa chút là họ ngoan ngay. Nếu biết điều, tội của họ sẽ không tăng.” Konatsu cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng.
“Ha, em đúng là đáng sợ,” Koda cười, nâng cằm Konatsu. Nhưng cô gạt tay anh ta, nhìn anh như nhìn một thứ vô vị. “Nói mới nhớ, anh không bận sao? Vai chính trong phim mà đúng không?”
“Ừ, ‘Hai người và một người’. Nghe nói quyết định chuyển thể anime cũng được duyệt. Anh còn được mời lồng tiếng nữa cơ.” Koda đáp.
“Ồ, đúng là ngôi sao lồng tiếng nổi tiếng.” Konatsu nói, giọng thờ ơ.
Koda cười. “Ban đầu là thế, nhưng giờ diễn xuất chiếm phần lớn.” Nói xong, anh ta bất ngờ đẩy Konatsu ngã xuống sofa.
Konatsu thoáng dao động, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin, nhìn Koda với ánh mắt lạnh lùng. “Vụ Kosaka Marin và Shinomiya Kagura… giao cho anh được chứ?”
Koda cười sâu hơn. “Tất nhiên, tùy thuộc vào thái độ của em thôi…”
Konatsu cong môi, chậm rãi vòng tay qua cổ Koda, kéo anh ta lại gần, nở nụ cười quyến rũ. “Anh đúng là xấu tính, Subaru-san.”
Trong căn phòng kín rèm, nơi ánh sáng ban ngày không chạm tới, hai bóng người từ từ hòa vào nhau.
********
P/S: Hồi trước bạn nào nói Konatsu khờ thì giờ biết rồi đó. <(")