Hizaki-san, người mang tin tiểu thuyết của tôi được chuyển thể sang anime, đưa tôi một tập tài liệu từ túi xách. “Đây là thông tin dự án. Khi nào rảnh, em xem qua giúp nhé.” cô nói, giọng bình tĩnh, đặt tập tài liệu dày cộp vào tay tôi.
Tôi vụng về nhận lấy, vẫn chưa tin nổi, chỉ biết gật đầu mơ hồ. “Vâng.”
Giọng tôi hơi run. Hizaki-san mỉm cười, nhưng nét mặt cô nhanh chóng trở nên khó xử. “Vấn đề là từ đây.” cô nhíu mày.
“Là sao ạ?” Tôi lo lắng hỏi.
Hizaki-san thở dài. “Đạo diễn muốn gặp hai cô bạn thanh mai – hình mẫu trong truyện. Vì ‘Hai người và một người’ dựa trên câu chuyện có thật, nên ông ấy muốn tái hiện chân thực nhất có thể.”
“Hả?” Tôi ngẩn người.
“Tất nhiên, chị biết yêu cầu này khó. Nếu làm vậy, danh tính của sensei sẽ lộ, và chưa chắc hai người đó đồng ý…” Hizaki-san cẩn thận chọn lời.
Nhưng Miyabi đột nhiên lên tiếng: “Em thì không vấn đề gì.”
“Em cũng vậy,” Aoi tiếp lời, thoải mái đồng ý.
Hizaki-san sững sờ, nhìn qua lại giữa hai người. “Hai cái cô này… đang nói gì vậy?”
Tôi cười khổ. “À, họ chính là hai cô bạn thanh mai đó.”
“CÁI GÌ!?” Hizaki-san hét lên, quay sang Miyabi và Aoi. “Ý em… hai người này là hình mẫu thật á!?”
“Đúng vậy,” Miyabi bình tĩnh đáp.
Hizaki-san ngẩn ra, rồi mắt sáng rực, lao tới bắt tay cả hai. “Tuyệt vời! Là fan, chị thật sự hạnh phúc khi gặp hình mẫu thực sự! Cho chị xin cái bắt tay được không?”
Miyabi và Aoi, hơi lúng túng, chìa tay ra. Hizaki-san nắm chặt, nhiệt tình đến mức cả hai chỉ biết cười gượng. Rồi Miyabi quay sang tôi. “Kei, nếu bọn mình gặp đạo diễn, cậu sẽ vui chứ?”
“Hả?” Tôi ngơ ngác.
“Ý là, tụi tớ đi gặp đạo diễn có giúp được gì cho cậu không?” Aoi tiến sát, mắt lấp lánh.
“À, ra vậy…” Tôi gật gù.
Miyabi thở dài, kéo Aoi ra. “Cậu gần quá đấy, Aoi.”
Aoi bĩu môi nhưng nghe lời. Tôi mỉm cười. “Ừ, chắc là tớ cũng vui đấy. Haha.”
Nghe vậy, Miyabi và Aoi nắm tay nhau, hào hứng quay sang Hizaki-san. “Bọn em đồng ý!” cả hai đồng thanh.
Hizaki-san gật đầu, hơi ngỡ ngàng. “Vậy thì tốt. Nhưng phải có sự đồng ý của phụ huynh, và danh tính của sensei sẽ được giữ kín.”
“Vâng!” Cả hai đáp.
Hizaki-san thở phào, nhưng lại ngập ngừng. “Còn một vấn đề nữa, chỉ sensei mới giải quyết được…”
“Còn gì nữa ạ?” Tôi giật mình.
“Người vẽ key visual, một họa sĩ tên Reiran, muốn gặp em.” Hizaki-san nói, vẻ áy náy.
Ngay lập tức, Kagura giơ tay. “Xin phép!”
“Gì thế, Kagura?” Tôi ngơ ngác.
Kagura nhìn Hizaki-san, giọng sắc. “Họa sĩ đó… là nữ đúng không?”
Marin cũng khoanh tay, ánh mắt nghi ngờ. Hizaki-san lúng túng, thì thào với tôi. “Sensei, chị nên trả lời sao đây…?”
Tôi chưa kịp đáp, Kagura đã cắt lời. “Thôi, đủ rồi, em hiểu mà.” Ánh mắt cô sắc lạnh, và Marin, Miyabi, Aoi cũng tỏ ra cảnh giác.
Kagura quay sang Miyabi. “Khi gặp đạo diễn, nếu người đó xuất hiện, cô hãy điều tra kĩ vào.”
“Giao cho tôi!” Miyabi nghiêm túc đáp.
Sự phối hợp ăn ý giữa họ khiến tôi rùng mình. Hizaki-san chen vào. “Ừm, xin lỗi vì ngắt lời, nhưng chuyện gặp Reiran hơi… đặc biệt.”
“Đặc biệt?” Tôi hỏi.
Hizaki-san ngập ngừng. “Reiran là streamer. Người đó muốn em xuất hiện trong livestream…”
“Cái gì? Em á?” Tôi chỉ vào mình, sững sờ.
Hizaki-san gật đầu, áy náy. “Ừ, đại khái vậy…”
Tôi ngửa mặt nhìn trời. “Không, em không gánh nổi đâu! Với lại, em lên livestream làm gì? Khoe góc viết lách à?”
“Reiran sẽ dẫn dắt, em không phải lo.” Hizaki-san nói.
“Giao hết cho người ta thế à!? Em có kĩ năng nói chuyện đâu, lên sóng là thảm họa luôn!” Tôi hoảng loạn.
“Thôi nào, em chớ căng thẳng quá.” Hizaki-san cười khổ.
Trong lúc đó, Marin và Kagura thì thầm. “Kei-kun lên livestream, chắc thú vị lắm.” Marin nói.
“Chắc chắn sẽ hoảng loạn, nói lung tung cho xem.” Kagura cười.
“Hài hước luôn ấy.” Marin khúc khích.
“Tôi nghe thấy hết đấy!” Tôi hét lên, nhưng Miyabi và Aoi cũng đã nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
…Chuyện gì thế này? Tất cả đều hứng thú sao?
“Khoan, chưa quyết định gì hết! Em cần suy nghĩ!” Tôi la lên, nhưng Hizaki-san chỉ cười, ánh mắt đầy kì vọng.
Tôi thở dài, gục đầu xuống.