Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 02: Vị khách bất ngờ, diễn biến mới

Ánh nắng sớm mai dịu dàng len qua cửa sổ bệnh viện, chiếu vào căn phòng thoảng mùi thuốc khử trùng. Tôi nằm trên giường, mắt đắm chìm vào trần nhà, tâm trí vẫn rối bời vì những gì Kyou-neesan tiết lộ tối qua. Suzu-chan đã mất cách đây năm năm. Nụ cười của cô bé cứ hiện lên trong đầu, khiến ngực tôi nhói đau.

Lo lắng cho tôi, Miyabi và Aoi khăng khăng đòi ở lại qua đêm, nhưng Kyou-neesan đã “ép” cả hai về nhà. Kết quả là tôi trằn trọc cả đêm, và chẳng biết từ lúc nào, trời đã sáng.

Giờ đây, Miyabi và Aoi, đáng lẽ đã về từ hôm qua, lại xuất hiện trong phòng bệnh, tận tình chăm sóc tôi. Cả hai được nghỉ học hôm nay để dưỡng sức. Mọi thứ vẫn ổn, cho đến khi Kagura và Marin bất ngờ xuất hiện và chứng kiến cảnh này. Tình hình bắt đầu… hơi căng thẳng.

Kagura và Marin đứng bên giường, khoanh tay, trừng mắt nhìn Miyabi và Aoi với vẻ khó chịu. Rõ ràng, họ không hài lòng chút nào.

“Này, hai người kia! Từ nãy giờ cứ bám dính lấy Kei là sao?” Kagura hậm hực, ánh mắt sắc lẹm.

“Đúng đấy. Hai người không thấy mình hơi quá đà sao, Kei-kun?” Marin phụ họa, môi hơi bĩu, nhìn chằm chằm Miyabi và Aoi, ánh mắt xen lẫn bực bội và ngán ngẩm.

Tôi, miệng vẫn ngậm muỗng, chỉ biết cười khổ trước cảnh này.

“Có gì đâu? Bọn tôi chỉ làm những gì có thể cho Kei thôi.” Miyabi mỉm cười rạng rỡ, không chút do dự, như thể đã gạt bỏ mọi lo lắng trước đây.

“Đúng vậy. Suy nghĩ mãi cũng chẳng giải quyết được gì, nên chi bằng giúp được gì cho Kei thì tốt hơn.” Aoi nói, giọng nhẹ nhàng, đưa muỗng thức ăn đến miệng tôi. Bất chấp sự lúng túng của tôi, cả hai vẫn vui vẻ chăm sóc.

“…Mở miệng ra là tỉnh bơ luôn hả!” Kagura thở dài, nhíu mày.

“Chuyển hướng nhanh thế sao nổi?” Marin ngạc nhiên, nhìn Miyabi và Aoi đầy nghi hoặc.

“Có gì lạ đâu?” Miyabi nghiêng đầu, đáp. “Tôi quyết định không nghĩ ngợi nữa. Dù nhìn trước hay ngoái sau, tôi cũng chỉ là một đứa con gái hay gây rắc rối. Vậy nên tôi không muốn đắm chìm trong suy tư. Tất nhiên, bọn tôi không định cản đường hai người. Bọn tôi chỉ muốn ở bên Kei, làm những gì có thể. Có gì sai sao?”

“Sai thì không sai, nhưng… hơi quá đà đấy, cô bạn thanh mai trúc mã ạ.” Kagura cười mỉa, liếc Miyabi và Aoi.

“Chẳng quan tâm.” Miyabi và Aoi nhìn nhau, bật cười khúc khích.

“…Kei, hai cô bạn thanh mai của anh đúng là được nước lấn tới nhỉ?” Kagura khoanh tay, nhìn tôi ngao ngán.

Tôi lúng túng, không biết đáp sao. “À, ừm…”

“Thôi nào, Kei-kun, em có chuyện muốn hỏi anh.” Marin lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng mang theo áp lực khiến cả Kagura, Miyabi lẫn Aoi nín thở. Ánh mắt cô ấy khóa chặt vào tôi, khiến mọi người bất giác căng thẳng.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề, ai nấy đều thận trọng. “Hả, tôi á?” Tôi ngơ ngác.

“Hôm qua đáng lẽ chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau, vậy mà anh bỏ đi đâu? Rồi còn bị thương đến mức phải nhập viện. Anh định giải thích thế nào đây?” Marin nhìn tôi, mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng, không chút ý cười.

“À, ừm… như tôi đã nhắn hôm qua, là do… ừ thì…” Tôi lắp bắp.

“Hầy, anh rắc rối lắm luôn.” Marin thở dài, nụ cười nhạt dần, ánh mắt như đóng đinh tôi. Sự im lặng của cô ấy khiến không khí càng nặng nề.

“Đó là thái độ khi nghe người khác nói sao?” Giọng cô vẫn nhẹ, nhưng chứa đựng sức ép không thể cãi.

“Hả? À…” Tôi giật mình, nhận ra mình đang quỳ trên giường từ lúc nào.

Kagura, Miyabi và Aoi nín thở nhìn cảnh này, không ai dám lên tiếng. Ánh mắt lạnh lùng của Marin khiến chẳng ai dám phản kháng.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. “Mời vào!” Tôi vội đáp, như vớ được phao cứu sinh.

“Này, em chưa nói xong đâu!” Marin hậm hực, nhưng người ngoài cửa đã bước vào.

Cánh cửa mở, và Hizaki-san, biên tập viên của tôi, xuất hiện. “Ồ, Kei-sensei, trông em khỏe hơn chị tưởng, yên tâm rồi.” cô mỉm cười, quan sát tôi.

“Cảm ơn chị.” tôi gãi đầu, hơi ngượng.

“Em đang nói giữa chừng mà…” Marin bĩu môi.

“Thôi nào, cậu chớ giận quá mà mất khôn.” Kagura cười khổ, vỗ vai Marin.

“Xin lỗi vì chen ngang, nhưng…” Hizaki-san ngập ngừng, nhìn mọi người rồi quay sang tôi. “Chị có chuyện cần nói.”

“Không sao, mọi người ở đây đều đáng tin.” tôi cười, ra hiệu cô cứ nói.

Hizaki-san hít một hơi, rồi chậm rãi. “Anime ‘Hai người và một người’ đã được phê duyệt.”

“…Hả?” Tôi sững sờ, căn phòng rơi vào im lặng.

“Cái gì?” Miyabi, Aoi, Kagura và Marin đồng thanh.