Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

215 11145

Strange Life of a Cat

(Đang ra)

Strange Life of a Cat

Lazy Cliché

Truyện kể về cuộc sống của một con mèo đã từng là người. Zheng Tan nhân vật chính của chúng ta bằng cách nào đó đã quay ngược quá khứ trở về năm 2003 dưới thân xác một con mèo.

58 5159

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

5 1

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

27 1533

Virus Girlfriend

(Đang ra)

Virus Girlfriend

Hắc Ám Lệ Chi (黑暗荔枝)

Vào lúc tai họa thật sự bùng nổ, Lăng Mặc mới biết được Zombie được mô tả trong phim Tận Thế ra sao. Thực ra thì so với trong thực tế hơi không giống nhau.

106 9109

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 07: Giá trị của cô ấy và giá trị của tôi

Không khí khô khốc trong quán cà phê. Hương cà phê thoang thoảng chạm vào mũi. Cô gái ngồi đối diện nhìn tôi, mỉm cười, rồi giơ ba ngón tay, giọng như đang thương lượng. “Nếu dùng tay… thì thế này!” Cô đổi sang bốn ngón.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, lắp bắp. “Không, không phải thế! Ý là tôi chẳng biết gì về cô cả!”

“Muốn biết hả? Được thôi! Tôi là Reisen Ranko, 18 tuổi. À, tôi bỏ học rồi.” cô giới thiệu, giọng nhẹ nhàng, tự nhiên.

Sự sôi nổi của Ranko khiến tôi choáng, nhưng tôi nhìn cô. Ánh mắt vô tình lướt qua vòng một nổi bật, tôi vội quay đi. “A, cậu vừa nhìn đúng không? Tưởng cậu không hứng thú, hóa ra có mà! Đừng giấu nữa! Này, đi đâu đây? Chúng ta ăn gì đó trước nhé?” Cô nói như súng liên thanh.

“Stop! Stop!” Tôi giơ tay ngăn.

Nhưng ngay lúc đó, tay tôi vô tình chạm vào thứ gì đó mềm mại. Tôi nghẹn thở, nhìn lên – tay tôi đang chạm vào ngực Ranko.

“Á, chỗ đó không được!” Cô phồng má, nhìn tôi tinh nghịch. “Giờ cậu phải chịu trách nhiệm thôi nhỉ?”

“X-Xin lỗi!” Tôi hoảng loạn.

“Không cần xin lỗi! Thế nào, không từ chối chứ?” Cô cười nham hiểm, như đã quen với trò này.

Tôi cố lấy lại thế chủ động. “Trước hết, sao cô cần tiền gấp thế?”

Ranko ngẩn ra, cúi mắt, rồi cười gượng, tay chạm cằm. “Thật ra… tôi nhầm ngày nhận lương, lỡ tiêu xài hết trước khi tiền về. Giờ tiền điện nước tới chân mất rồi, nên tôi nghĩ, thôi kệ, làm mẻ này vậy! Tìm trên app thì toàn người đòi ‘làm tới bến’, mà tôi lại không muốn…”

Cô thở dài, vẻ trẻ con. “Vậy bình thường cô không hay làm trò này?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên! Tôi thích công việc hiện tại hơn mà!” Ranko gật đầu mạnh, giọng đầy tự hào.

Nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, tôi bất giác mỉm cười. “Sao thế?” Cô nghiêng đầu.

Tôi lấy ví, rút bốn man, đặt vào tay cô. “Cái gì? Không cần trả trước đâu, cậu không giống loại lừa đảo…” Ranko ngạc nhiên.

“Đây là tôi tặng cô.” tôi nói, mỉm cười.

“Hả!? Không được! Tôi chưa làm gì mà!” Cô mở to mắt, nhìn số tiền như không tin.

“Cô đang cố gắng vì công việc mình yêu, đúng không? Vậy đừng làm mấy chuyện này nữa.” tôi nói.

Lời nói dường như chạm đến cô. Có thể chỉ là ảo giác, nhưng tôi muốn tin thế. Ranko siết chặt tiền, môi mím lại, tay run run. “Tôi… tôi không muốn làm thế này, nhưng lời hay ý đẹp thì giải quyết được gì…” Giọng cô lạc đi, như đang tự biện minh.

“Cô yêu công việc hiện tại mà?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên! Tôi không nói dối đâu!” Cô đáp mạnh.

“Vậy hãy tự hào nói rằng cô yêu công việc đó đi.” tôi nói.

Ánh mắt Ranko dao động. Tôi thấy hình ảnh mình trong cô ta – một Kei từng mù quáng chạy theo những lời hứa, chỉ biết đến thế giới của riêng mình.

Cô cúi đầu, thở dài, rồi ngẩng lên, nét mặt dịu đi.

“Kei!” Tiếng Kyou-neesan vang lên. Tôi giật mình, thấy chị đứng ở cửa, khoanh tay.

“Xin lỗi vì để em chờ. Về thôi.” chị nói, ánh mắt sắc lẹm nhìn Ranko.

Ranko định nói gì, nhưng thấy Kyou-neesan thì im bặt. “Bạn em hả?” Chị hỏi. Tôi lắc đầu. “Về thôi, chị.”

Ra khỏi quán, tôi ngoảnh lại. Ranko nhìn tôi, ánh mắt dường như mang một tia sáng khác. Tôi vẫy tay, cô khẽ cười, vẫy lại.