Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 07: Giá trị của cô ấy và giá trị của tôi

Không khí khô khốc trong quán cà phê. Hương cà phê thoang thoảng chạm vào mũi. Cô gái ngồi đối diện nhìn tôi, mỉm cười, rồi giơ ba ngón tay, giọng như đang thương lượng. “Nếu dùng tay… thì thế này!” Cô đổi sang bốn ngón.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, lắp bắp. “Không, không phải thế! Ý là tôi chẳng biết gì về cô cả!”

“Muốn biết hả? Được thôi! Tôi là Reisen Ranko, 18 tuổi. À, tôi bỏ học rồi.” cô giới thiệu, giọng nhẹ nhàng, tự nhiên.

Sự sôi nổi của Ranko khiến tôi choáng, nhưng tôi nhìn cô. Ánh mắt vô tình lướt qua vòng một nổi bật, tôi vội quay đi. “A, cậu vừa nhìn đúng không? Tưởng cậu không hứng thú, hóa ra có mà! Đừng giấu nữa! Này, đi đâu đây? Chúng ta ăn gì đó trước nhé?” Cô nói như súng liên thanh.

“Stop! Stop!” Tôi giơ tay ngăn.

Nhưng ngay lúc đó, tay tôi vô tình chạm vào thứ gì đó mềm mại. Tôi nghẹn thở, nhìn lên – tay tôi đang chạm vào ngực Ranko.

“Á, chỗ đó không được!” Cô phồng má, nhìn tôi tinh nghịch. “Giờ cậu phải chịu trách nhiệm thôi nhỉ?”

“X-Xin lỗi!” Tôi hoảng loạn.

“Không cần xin lỗi! Thế nào, không từ chối chứ?” Cô cười nham hiểm, như đã quen với trò này.

Tôi cố lấy lại thế chủ động. “Trước hết, sao cô cần tiền gấp thế?”

Ranko ngẩn ra, cúi mắt, rồi cười gượng, tay chạm cằm. “Thật ra… tôi nhầm ngày nhận lương, lỡ tiêu xài hết trước khi tiền về. Giờ tiền điện nước tới chân mất rồi, nên tôi nghĩ, thôi kệ, làm mẻ này vậy! Tìm trên app thì toàn người đòi ‘làm tới bến’, mà tôi lại không muốn…”

Cô thở dài, vẻ trẻ con. “Vậy bình thường cô không hay làm trò này?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên! Tôi thích công việc hiện tại hơn mà!” Ranko gật đầu mạnh, giọng đầy tự hào.

Nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, tôi bất giác mỉm cười. “Sao thế?” Cô nghiêng đầu.

Tôi lấy ví, rút bốn man, đặt vào tay cô. “Cái gì? Không cần trả trước đâu, cậu không giống loại lừa đảo…” Ranko ngạc nhiên.

“Đây là tôi tặng cô.” tôi nói, mỉm cười.

“Hả!? Không được! Tôi chưa làm gì mà!” Cô mở to mắt, nhìn số tiền như không tin.

“Cô đang cố gắng vì công việc mình yêu, đúng không? Vậy đừng làm mấy chuyện này nữa.” tôi nói.

Lời nói dường như chạm đến cô. Có thể chỉ là ảo giác, nhưng tôi muốn tin thế. Ranko siết chặt tiền, môi mím lại, tay run run. “Tôi… tôi không muốn làm thế này, nhưng lời hay ý đẹp thì giải quyết được gì…” Giọng cô lạc đi, như đang tự biện minh.

“Cô yêu công việc hiện tại mà?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên! Tôi không nói dối đâu!” Cô đáp mạnh.

“Vậy hãy tự hào nói rằng cô yêu công việc đó đi.” tôi nói.

Ánh mắt Ranko dao động. Tôi thấy hình ảnh mình trong cô ta – một Kei từng mù quáng chạy theo những lời hứa, chỉ biết đến thế giới của riêng mình.

Cô cúi đầu, thở dài, rồi ngẩng lên, nét mặt dịu đi.

“Kei!” Tiếng Kyou-neesan vang lên. Tôi giật mình, thấy chị đứng ở cửa, khoanh tay.

“Xin lỗi vì để em chờ. Về thôi.” chị nói, ánh mắt sắc lẹm nhìn Ranko.

Ranko định nói gì, nhưng thấy Kyou-neesan thì im bặt. “Bạn em hả?” Chị hỏi. Tôi lắc đầu. “Về thôi, chị.”

Ra khỏi quán, tôi ngoảnh lại. Ranko nhìn tôi, ánh mắt dường như mang một tia sáng khác. Tôi vẫy tay, cô khẽ cười, vẫy lại.