Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

215 11145

Strange Life of a Cat

(Đang ra)

Strange Life of a Cat

Lazy Cliché

Truyện kể về cuộc sống của một con mèo đã từng là người. Zheng Tan nhân vật chính của chúng ta bằng cách nào đó đã quay ngược quá khứ trở về năm 2003 dưới thân xác một con mèo.

58 5159

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

5 1

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

27 1533

Virus Girlfriend

(Đang ra)

Virus Girlfriend

Hắc Ám Lệ Chi (黑暗荔枝)

Vào lúc tai họa thật sự bùng nổ, Lăng Mặc mới biết được Zombie được mô tả trong phim Tận Thế ra sao. Thực ra thì so với trong thực tế hơi không giống nhau.

106 9109

Tập 01: Amane Miyabi - Chương 48: Ngày tiếng chuông lặng im

Hoàng hôn phủ lên Shinjuku một màu cam nhạt, bóng các tòa nhà đổ dài trên đường phố. Trong dòng người tấp nập và ánh đèn neon bắt đầu sáng lên, tôi chỉ biết chạy. Hơi thở hổn hển, tôi len lỏi qua đám đông, né tránh những ánh mắt khó chịu từ người qua đường.

Phải đến được quán karaoke. Nhưng Shinjuku có vô số quán như vậy, một mình tôi không thể tìm hết. Tôi rút điện thoại, lướt danh bạ, nhưng… chỉ có vài số liên lạc. Những năm tháng tuổi trẻ, tôi đã dành gần hết cho việc viết tiểu thuyết, và đây là kết quả: chẳng có ai để dựa vào lúc cần.

Cảm giác bất lực trỗi dậy, nhưng tôi không còn lựa chọn. Tôi gọi cho Kyou-neesan. Chuông vừa reo, chị đã bắt máy.

“Chuyện gì vậy, Kei?” Giọng chị vang lên, mạnh mẽ như thường lệ, khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút.

“Cảm ơn chị đã nghe máy ngay, Kyou-neesan.”

“Điện thoại của em trai, chị phải bắt máy trong vòng một giây. Chuyện gì? Có việc gì gấp à?”

Tôi thầm nghĩ đó chẳng phải “thường thức” gì, nhưng lúc này, sự “bất thường” ấy lại đáng quý. Tôi vội kể lại mọi chuyện, từ cuộc gọi của Aoi đến tình huống hiện tại. Kyou-neesan lắng nghe, rồi cất giọng trầm.

“Ra vậy… con mèo hoang đó…”

“Chị đừng nói gì đáng sợ chứ! Là Aoi mà!”

“Biết rồi, biết rồi. Muốn chị giúp tìm chứ gì?”

“Đúng vậy… Shinjuku có quá nhiều quán karaoke, em không thể tìm một mình. Chị là người duy nhất em nghĩ đến…”

“Đừng lo, Kei. Chị đang trên đường về, sẽ đến đó ngay và tìm cùng em.”

Tôi thở phào, nhưng ngay sau đó, giọng chị biến mất. Nhìn màn hình, điện thoại đã tắt ngóm.

“Cái gì… hết pin!?”

Tôi suýt ném điện thoại xuống đất, nhưng kịp kiềm lại. Những ánh mắt tò mò từ người qua đường khiến tôi xấu hổ, vội nhét điện thoại vào túi và bước đi như không có gì.

“Ara~? Kei-senpai?” Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang lên.

Tôi ngẩng đầu, và trước mắt là Konatsu, hậu bối của Aoi trong câu lạc bộ bóng rổ, đang mỉm cười nhìn tôi. Lời của Aoi chợt vang lên trong đầu: “…vì thế mà Konatsu cũng bị ép buộc…”

Tôi cảnh giác nhìn cô bé. Không rõ tại sao cô bé nói vậy với Aoi, nhưng bản năng mách bảo tôi phải thận trọng.

“Konatsu… đúng không? Có chuyện gì à?” Tôi gượng gạo hỏi.

Konatsu bật cười. “Trời ơi, em thấy ai đó đứng giữa đường hét lên một cách kì lạ, hóa ra là senpai! Làm em giật cả mình~!”

Nụ cười của cô bé dường như có gì đó méo mó.

“Xin lỗi, anh đang vội. Nếu không có việc gì, anh đi đây—” Tôi định lướt qua, nhưng Konatsu thì thầm bên tai.

“Phải nhanh lên, kẻo Miyabi-senpai gặp chuyện lớn đấy…”

Tôi sững người. “Cái gì…?”

Konatsu nở nụ cười nham hiểm, như thể đang thích thú với phản ứng của tôi. “Sao thế ạ? Không đi à? Bạn thanh mai trúc mã quý giá của anh đang gặp nguy mà?”

Tôi nghiến răng. “Em biết họ ở đâu à?”

Konatsu nheo mắt, ra vẻ suy nghĩ, rồi cười khẩy. “Chà, em chẳng có nghĩa vụ phải nói… Nhưng thôi, chúng ta chơi đố vui nha. Trả lời đúng, em sẽ cân nhắc nói cho anh biết.”

“Câu đố…?”

“Đúng vậy. Chỉ được trả lời một lần. Sai là Miyabi-senpai và những người khác sẽ rơi xuống địa ngục đấy~.”

Tim tôi đập mạnh. Ánh mắt tinh nghịch nhưng nguy hiểm của Konatsu khiến tôi không thể xem nhẹ. “Được thôi.”

Konatsu mỉm cười chậm rãi. “Câu hỏi đây: Tôi là ai?”

Tôi sững sờ. Konatsu nhún vai, cười tinh quái. “Em đã bảo là câu đố rồi mà. Nghĩ đi, không dễ đâu.”

Câu hỏi quá đột ngột. Konatsu là Konatsu, tên đầy đủ là Sasahara Konatsu. Nhưng rõ ràng, cô bé không tìm một đáp án đơn giản như vậy. Một cảm giác quen thuộc, như kí ức từ lâu bị chôn vùi, trỗi dậy. Lần đầu gặp Konatsu ở lớp, tôi đã cảm thấy cô bé giống ai đó từ quá khứ, nhưng tôi gạt đi vì tên khác nhau.

“Ha ha, senpai nghĩ nhiều quá đến đông cứng luôn rồi~?” Konatsu vẫy tay trước mặt tôi. “Chắc không đoán được đâu, đầu óc toàn nghĩ đến cô bạn thanh mai thôi, đúng không?”

Giọng điệu trêu chọc của cô bé khiến tôi nhận ra điều gì đó. Và bất giác, tôi thốt lên: “—Suzu-chan?”

Konatsu khựng lại, ánh mắt dao động. “Cái… gì…?”

“Lần đầu gặp em ở lớp, anh đã nghĩ em giống Suzu-chan, cô bé hay chơi cùng anh hồi tiểu học. Nhưng vì tên khác, anh tưởng là người khác…”

ĐỪNG GỌI TÔI BẰNG CÁI TÊN ĐÓ!!” Konatsu đột nhiên hét lên, giọng sắc lạnh. Đám đông xung quanh ngoảnh nhìn, còn tôi sững sờ. Cô bé siết chặt tay, vai run rẩy, cúi mặt giấu đi cảm xúc.

“Tại sao… tại sao anh lại nhớ…” Konatsu thì thầm, giọng đau đớn.

Tôi định hỏi thêm, nhưng Konatsu rút sổ tay, viết nguệch ngoạc, xé trang giấy và ném về phía tôi. Trên đó là địa chỉ một quán karaoke.

“Cảm ơn…” Tôi chưa kịp nói hết, Konatsu đã ngắt lời, giọng lạnh lùng: “Bảo Miyabi-senpai và những người khác đừng dính líu đến tôi nữa… Phiền lắm.”

Nói xong, cô bé quay gót, bước đi nhanh như muốn trốn chạy. Tôi nhìn theo, lòng nặng trĩu. Không kìm được, tôi hét lên: “Cảm ơn, Suzu-chan!!”

Konatsu khựng lại một thoáng, vai run nhẹ, nhưng không quay đầu. Cô bé hòa vào dòng người, biến mất trong đám đông Shinjuku.

*****

P/S: Chưa đâu. <(") Đâu đơn giản thế. <(") À quên, tên tập này có liên quan cực nặng đến plot về sau nhé. Và nói trước, ai spoil không não thì tôi delay.